TOP 7 bài văn Phân tích vẻ đẹp bức tranh xuân trong Cảnh ngày xuân và Mùa xuân nho nhỏ hay nhất, kèm theo 2 dàn ý chi tiết và sơ đồ tư duy, giúp các em học sinh lớp 9 khám phá bức tranh mùa xuân tươi đẹp trong 2 tác phẩm.
Cả hai nhà thơ Nguyễn Du và Thanh Hải đều yêu thích mùa xuân sâu sắc, họ miêu tả về mùa xuân bằng những cảm xúc tràn đầy yêu thương và sự sùng kính. Mời các em cùng đọc bài viết sau đây của Mytour để khám phá vẻ đẹp của mùa xuân, từ đó cải thiện kỹ năng Văn 9:
Đề bài: Phân tích vẻ đẹp của bức tranh mùa xuân trong hai đoạn thơ sau:
Ngày xuân con én đưa thoi,
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa
(Trích từ tác phẩm Truyện Kiều của Nguyễn Du)
Một bông hoa tím nở giữa dòng sông xanh
Chim chiền chiện hót vang trời
Từng giọt nước long lanh rơi
Tôi vươn tay tôi hứng
(Trích từ tác phẩm Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải)
Sơ đồ tư duy về vẻ đẹp của bức tranh xuân trong Cảnh ngày xuân và Mùa xuân nho nhỏ
Sơ đồ ý thức về vẻ đẹp của bức tranh mùa xuân trong Cảnh ngày xuân và Mùa xuân nho nhỏ
Mục lục
1. Khai mạc
Giới thiệu tổng quan về chủ đề vẻ đẹp của bức tranh xuân trong 'Cảnh ngày xuân' của Nguyễn Du và 'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải.
2. Phần chính
a. Vẻ đẹp của bức tranh mùa xuân trong 'Cảnh ngày xuân' của Nguyễn Du
- Hình ảnh 'chim én đưa thoi' tạo nên sự sinh động, gợi lên ý niệm về thời gian đang trôi đi.
- Gam màu rực rỡ của mùa xuân, từ sắc xanh của 'cỏ non' lan tỏa đến 'chân trời', tạo ra không gian rộng lớn, đầy sức sống.
- Cành hoa lê trắng được tô điểm với những bông hoa tinh khôi: 'Cành lê trắng điểm một vài bông hoa'.
b. Vẻ đẹp của bức tranh mùa xuân trong 'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải.
- Hình ảnh gần gũi, quen thuộc: 'dòng sông', 'bông hoa', 'chim chiền chiện', 'giọt long lanh rơi'.
- Sức sống của cây cỏ được nhấn mạnh qua biện pháp đảo ngữ: 'Mọc giữa dòng sông xanh'.
- Tiếng chim chiền chiện vang lên trong không gian trong lành, tươi mới.
c. Đánh giá về vẻ đẹp của bức tranh mùa xuân trong 'Cảnh ngày xuân' của Nguyễn Du và 'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải.
- Điểm chung:
- Cả hai đều là những bức tranh xuân tươi trẻ, đầy sức sống và mang nét đặc trưng riêng biệt của từng tác phẩm.
- Thể hiện sự tài năng và nghệ thuật của các tác giả.
- Thể hiện lòng yêu thiên nhiên sâu sắc của các nhà văn.
- Điểm khác biệt:
- Mùa xuân trong 'Cảnh ngày xuân' được miêu tả qua góc nhìn của thơ ca trung đại, liên kết với ngày lễ thanh minh.
- Trong khi đó, bức tranh mùa xuân của Thanh Hải khắc họa hình ảnh chân thực, gần gũi với vẻ đẹp của xứ Huế và tương tác với quá trình phát triển của đất nước.
3. Kết bài
Đánh giá tổng quan về vẻ đẹp của bức tranh mùa xuân trong hai tác phẩm.
Dàn ý 2
I. Giới thiệu
- Khởi đầu bằng việc đề cập đến đề tài mùa xuân trong thơ ca và giới thiệu hai tác phẩm thơ của Nguyễn Du và Thanh Hải.
- Trích dẫn hai đoạn thơ mùa xuân của Nguyễn Du và Thanh Hải.
II. Nội dung chính
1. Phân tích vẻ đẹp chung của cả hai đoạn thơ
- Cả hai đoạn thơ đều tạo ra những bức tranh mùa xuân với những đường nét phóng khoáng, màu sắc tươi sáng, hài hòa, với sự thể hiện của không gian, chiều cao, chiều rộng, xa gần, tĩnh động, và hình ảnh thơ quen thuộc.
- Cảnh sắc mùa xuân trong cả hai đoạn thơ được mô tả qua vài nét chấm phá và sử dụng ngôn ngữ giàu chất tạo hình.
- Cả hai bức tranh mùa xuân đều đầy sức sống, thể hiện tình yêu đối với thiên nhiên và cuộc sống của các nhà thơ.
2. Sự độc đáo của mỗi đoạn thơ
* Đoạn thơ về cảnh ngày xuân
- Tranh vẽ thiên nhiên được tạo ra bằng cách kết hợp nét vẽ tinh tế, ngôn ngữ uyên bác và phong cách bút pháp tài hoa để mô tả và gợi lên một bức tranh sinh động, nghệ thuật phối màu tinh tế.
- Cảnh xuân trong tháng ba được miêu tả với không gian mở rộng, trong lành, cùng với âm thanh rộn ràng của các chú chim én lượn bay.
- Nhà thơ thể hiện sự tiếc nuối khi mùa xuân trôi qua quá nhanh, như chim én đưa thoi mang theo.
- Hai dòng thơ tuyệt đẹp tóm gọn vẻ đẹp của mùa xuân: “Cỏ non xanh tận chân trời/ Cành lê trắng điểm một vài bông hoa”
+ Hai câu thơ diễn tả bức tranh mùa xuân tuyệt vời chỉ với hoa trắng và cỏ xanh, nhưng lại thể hiện một bức tranh sống động, tươi mới
+ Thảm cỏ non xanh tươi làm nền cho bức tranh mùa xuân trở nên tràn đầy sức sống, với những bông hoa lê trắng nhỏ xinh
+ Bức tranh mùa xuân của Nguyễn Du sử dụng những hình ảnh đẹp và thi vị, vẫn rất mới mẻ và đặc biệt nhờ sự sáng tạo trong việc áp dụng câu thơ cổ kính của Trung Quốc “Phương thảo liên thiên bích- Lê chi sổ điểm hoa”
+ Bức tranh mùa xuân trong đoạn thơ mang đậm dấu ấn cổ điển, không gian mơ hồ được thể hiện thông qua thể thơ lục bát, tạo nên một âm nhạc lưu loát
- Phong cách viết sắc bén, hình ảnh sâu sắc, ngôn từ sắc nét...
+ Sự kết hợp tinh tế giữa không gian mênh mông màu xanh của cỏ cây, với hình ảnh nhỏ bé của một cành hoa xuân, mặc dù không chỉ ra địa điểm cụ thể của mùa xuân.
→ Ngòi bút của Nguyễn Du thực sự là một bảo vật, là biểu tượng của tài năng, sự giàu chất tạo hình của ngôn từ khi kết hợp miêu tả và gợi cảm. Điều này thể hiện tâm trạng phấn chấn, niềm vui của con người khi đối diện với vẻ đẹp của thiên nhiên trong trẻo, tươi mới, và những cảm xúc nhạy cảm với vẻ đẹp tự nhiên
* Phân tích vẻ đẹp mùa xuân trong bài Mùa xuân nho nhỏ
+ Bức tranh về xứ Huế hiện lên qua ngôn từ dịu dàng, êm ái với những hình ảnh đơn giản nhưng sâu lắng, cùng giai điệu trong trẻo, đầy tình cảm, phản ánh đặc trưng của vùng đất xứ Huế: dòng sông xanh, bông hoa tím, tiếng chim chiền chiện vang vọng...
+ Tranh vẽ về thiên nhiên mùa xuân trong thơ của Thanh Hải thể hiện cụ thể, chân thực về không gian, ngôn từ thơ đương đại, đặc biệt là âm thanh tươi vui, rộn ràng không ngừng thể hiện niềm yêu đời, khát vọng sống bất tận của nhà thơ
+ Cảm xúc của nhà thơ trước thiên nhiên, sự sống được thể hiện rõ nét qua câu thơ “Từng giọt long lanh rơi/ Tôi đưa tay tôi hứng” → Sử dụng biện pháp ẩn dụ để chuyển đổi cảm giác: âm thanh từ việc cảm nhận bằng thính giác này chuyển sang cảm nhận bằng thị giác, thể hiện cảm xúc say đắm của tác giả trước cảnh vật xứ Huế vào mùa xuân
+ Thanh Hải sử dụng thể thơ ngũ ngôn gần gũi với giọng điệu dân ca miền Trung tạo ra âm hưởng nhẹ nhàng và tha thiết, thấm vào tâm hồn người đọc
+ Giọng điệu bài thơ phản ánh đúng tâm trạng, cảm xúc của tác giả: hứng khởi, say sưa, ngây ngất trước vẻ đẹp của xứ Huế vào mùa xuân
→ Cả hai bức tranh về mùa xuân đều chứa đựng những vẻ đẹp chung nhưng cũng tiềm ẩn những đặc điểm riêng biệt độc đáo vì mỗi nhà thơ có cách nhìn và trải nghiệm riêng
+ Hơn thế nữa, mỗi nhà thơ đều trải qua những giai đoạn lịch sử khác nhau, với những hoàn cảnh riêng biệt
+ Qua bức tranh về thiên nhiên mà mỗi tác giả mô tả, chúng ta có thể nhìn thấy tình yêu sâu sắc của các nhà thơ đối với thiên nhiên, sức sống của thiên nhiên là nguồn cảm hứng bất tận
III. Tóm tắt
- Tổng kết về vẻ đẹp của hai bức tranh mùa xuân
- Xác nhận giá trị của đoạn thơ cụ thể và của hai tác phẩm nói chung trong việc làm giàu tư tưởng, tình cảm cho con người
Bức tranh mùa xuân trong Cảnh ngày xuân và Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 1
Vũ trụ xoay quanh bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông. Mỗi mùa đều mang một ý nghĩa riêng biệt: mùa đông mang lại cảm giác lạnh lẽo, hiu quạnh; mùa thu mang lại sự yên bình, thanh nhã; mùa hạ mang lại sự sôi động, rực rỡ. Còn mùa xuân, luôn là thời điểm của sự đổi mới, là đề tài thơ ca mà các nhà văn, nhà thơ luôn sử dụng để diễn đạt cảm xúc chân thành nhất. Thanh Hải trong bài thơ Mùa Xuân Nho nhỏ và Nguyễn Du với đoạn trích Cảnh ngày xuân (trích Truyện Kiều) đã có những cảm nhận đặc biệt về vẻ đẹp của bức tranh thiên nhiên mùa xuân.
Mùa xuân luôn được coi là thời điểm đẹp nhất trong năm. Tại sao? Mùa xuân là biểu tượng của hy vọng, niềm tin và sự đổi mới. Bức tranh về phong cảnh ngày xuân luôn mang đến cho mọi người cảm giác bình yên, nhẹ nhàng kết hợp với một chút sôi động để đánh dấu sự khởi đầu mới mẻ.
Trong bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải, chúng ta có thể thấy Thanh Hải tạo ra một mùa xuân dịu dàng, yên bình. Một bông hoa tím nở giữa dòng sông xanh biểu trưng cho hy vọng, khát vọng, và sự sống mạnh mẽ, hài hoà với tiếng chim kêu vang trời, tạo nên một bức tranh mùa xuân đơn giản nhưng đậm chất mùa xuân. Sương xuân cũng đã rơi trên những chiếc lá xanh tươi, thiên nhiên đang thay đổi, biến hóa, mang lại không khí tươi mới, loại bỏ đi cái lạnh của mùa đông, đưa đến sự sống cho tự nhiên.
“Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ôi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng.”
Nét đẹp của mùa xuân luôn tươi mới, dịu dàng, từ khi còn trẻ cho đến khi già nua. Mùa xuân luôn mang trên mình vẻ đẹp của thiên nhiên xanh tươi, mơn mởn. Giống như mùa xuân trong Cảnh ngày xuân của Nguyễn Du, trích từ Truyện Kiều, dù đã trôi qua hơn hai tháng nhưng sức sống của mùa xuân vẫn rực rỡ khắp nơi. Những con én vỗ cánh trên bầu trời là dấu hiệu của mùa xuân đang đến và sắp qua, cây cỏ hoa lá xanh tươi um, đậm chất mùa xuân, tận chân trời, như trong bức tranh tuyệt đẹp về mùa xuân được miêu tả chỉ trong bốn câu thơ:
“Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.”
Qua đoạn trích của hai bài thơ này, tác giả đã ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên của mùa xuân, với sự sôi động tràn trề. Bức tranh về mùa xuân được tạo ra bằng những màu sắc đa dạng, nhưng vẫn toát lên vẻ tươi mới, xanh mơn mởn, tạo ra một không khí ấm áp, hạnh phúc cho mọi người.
Bức tranh mùa xuân trong Cảnh ngày xuân và Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 2
Vẻ đẹp của thiên nhiên, của trời đất luôn là đề tài quen thuộc, gợi lên những cảm xúc sâu trong lòng người thơ. Trong bức tranh phong phú, đa dạng đó, mùa xuân là mảnh đất mới mẻ, tươi sáng, tràn đầy sức sống. Điều này đã được thể hiện rõ qua bức tranh xuân 'Cảnh ngày xuân' của Nguyễn Du và 'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải.
'Cảnh ngày xuân' là một phần của phần đầu tiên: 'Gia biến và lưu lạc' trong tác phẩm vĩ đại 'Truyện Kiều'. Trong đoạn này, Nguyễn Du đã tái hiện một bức tranh xuân với vẻ đẹp khoáng đạt, tinh khôi:
Ngày xuân con én đưa thoi,
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa
Bằng thể thơ lục bát và ngôn ngữ giàu hình ảnh, tác giả đã vẽ nên một bức tranh mùa xuân vào giữa tháng ba với hình ảnh của những con én bay trên bầu trời rộng lớn. Hình ảnh 'chim én đưa thoi' - một tín hiệu quen thuộc của mùa xuân không chỉ tạo ra sự sống động trong không gian mênh mông mà còn gợi ý về thời gian đang trôi đi không ngừng: 'Thời gian thấm thoắt thoi đưa', đồng thời thể hiện tâm trạng tiếc nuối của con người trước những thay đổi không ngừng của thời gian. Bầu trời xuân được mô tả với ánh nắng ấm áp của 'thiều quang'. Màu xanh của 'cỏ non' lan tỏa khắp nơi, tạo ra một không gian bao la, tràn đầy sức sống. Thảm cỏ với màu xanh mơn mởn, tươi non đã làm nổi bật sức xuân và sắc xuân đang tràn trề thấm vào cảnh vật. Trên gam màu chủ đạo đó, cành hoa lê xuất hiện điểm xuyết với sắc trắng tinh khôi: 'Cành lê trắng điểm một vài bông hoa'. Tác giả đã vận dụng thành công bút pháp chấm phá - một thi pháp quen thuộc trong thơ cổ để tạo ra vẻ đẹp tinh tế, tươi mới của 'Cảnh ngày xuân'.
Ngược lại, Thanh Hải bắt đầu bức tranh mùa xuân của mình bằng hình ảnh một bông hoa tím:
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ôi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng
Bức tranh mùa xuân trong 'Mùa xuân nho nhỏ' của nhà thơ Thanh Hải liên quan chặt chẽ đến đặc điểm của xứ Huế nổi tiếng với những hình ảnh quen thuộc như 'dòng sông', 'bông hoa', 'chim chiền chiện', và 'giọt long lanh rơi'. Tác giả đã sử dụng kỹ thuật đảo ngữ bằng cách đặt động từ 'mọc' ở đầu câu, tạo ra hình ảnh của một nhánh hoa vươn lên trong màu tím giữa dòng nước xanh biếc, tượng trưng cho sức sống mạnh mẽ - một đặc điểm quan trọng của mùa xuân. Bức tranh xuân còn được làm đẹp bởi âm thanh trong trẻo, vang vọng của chim chiền chiện. Trong không gian rộng lớn của bầu trời xuân và dòng sông xanh, hình ảnh 'từng giọt long lanh rơi' xuất hiện, tạo ra những trải nghiệm độc đáo. Đó có thể là giọt sương xuân, giọt mưa xuân vẫn còn đọng trên cành cây kè lá, tương tác với tia nắng ban mai và trở nên 'long lanh', lấp lánh trong mắt của nhà thơ. Đó cũng có thể là tiếng chim chiền chiện - âm thanh trong trẻo vang xa trên bầu trời xuân, không tan biến mà tạo ra những 'giọt long lanh' rơi xuống trung khơi. Sự sáng tạo mới lạ trong việc cảm nhận của tác giả đã được thể hiện thông qua kỹ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác, không chỉ bằng thính giác để nghe tiếng chim mà còn có thể 'hứng' từng giọt 'long lanh'. Như vậy, qua bài thơ 'Mùa xuân nho nhỏ', chúng ta có thể nhìn thấy bức tranh mùa xuân của xứ Huế qua những hình ảnh chân thực, sống động và những trải nghiệm tinh tế trong tâm hồn nhà thơ.
Nhờ hai bài thơ 'Cảnh ngày xuân' của Nguyễn Du và 'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải, chúng ta có thể thấy cả hai tác giả đã vẽ ra bức tranh mùa xuân đầy sức sống, đậm chất hội họa với sự lựa chọn của mỗi nhà thơ về hình ảnh, ngôn ngữ và sử dụng các kỹ thuật nghệ thuật một cách linh hoạt. Điều này cho thấy sự giao thoa mạnh mẽ của tình yêu và tâm hồn với vẻ đẹp của thiên nhiên trong lòng những nhà thơ.
Tuy nhiên, mỗi tác phẩm lại mang đến cho chúng ta một bức tranh mùa xuân khác nhau. Trong 'Cảnh ngày xuân', Nguyễn Du miêu tả mùa xuân kết hợp với ngày lễ thanh minh để thể hiện vẻ đẹp của những ngày lễ dân gian qua ngôn từ và kỹ thuật thơ cổ; còn Thanh Hải lại khám phá vẻ đẹp của mùa xuân Huế trong những hình ảnh quen thuộc, gần gũi, kết hợp với những nỗ lực xây dựng và đổi mới đất nước.
Với tài năng của mình, mỗi nhà thơ đã vẽ ra bức tranh mùa xuân tràn đầy sức sống với những đặc điểm và vẻ đẹp riêng biệt, trở thành nền tảng để thể hiện tâm trạng và cảm xúc của những người trầm mặc.
Bức tranh mùa xuân trong Cảnh ngày xuân và Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 3
Mùa xuân là thời điểm mà cây cối tranh nhau nảy lộc, tràn đầy sức sống. Vì vậy, nhiều thi sĩ đã bị kích thích bởi mùa xuân và đã viết những bài thơ để ghi lại không khí mới mẻ của mùa xuân đó. Nguyễn Du và Thanh Hải, mặc dù là hai tác giả ở hai giai đoạn văn học khác nhau, nhưng họ đều tái hiện những hình ảnh xuân đẹp trong “Cảnh ngày xuân” và “Mùa xuân nho nhỏ”.
Đầu tiên, trong “Cảnh ngày xuân”, mùa xuân được tác giả mô tả như là những dư âm còn sót lại trong ký ức nhưng vẫn rất đẹp và mới mẻ:
“Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.”
Bắt đầu bức tranh là sự báo hiệu của mùa xuân thông qua hình ảnh: “con én đưa thoi”. Đây là một hình ảnh thơ quen thuộc trong thơ cổ điển. Bằng cách mô tả những chú én bay trong bầu trời xuân, Nguyễn Du đã tạo ra một bức tranh xuân, đồng thời cũng thông báo về sự thay đổi của thời gian. “Con én đưa thoi” không chỉ là một bức tranh mà còn là biểu tượng của thời gian. Thời gian trôi đi nhanh chóng như con én thong thả, điều này được thể hiện rất rõ trong câu thơ tiếp theo: “Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi”. Câu thơ này là sự nuối tiếc của con người trước sự vô tình của thời gian. Thời gian trôi qua và con người dần bị bỏ lại phía sau. Mùa xuân mang lại sự sống và sự hồi sinh, nhưng cũng đồng nghĩa với sự già đi của con người. Con người đang nuối tiếc về những gì đã qua.
Sau những hình ảnh đầu tiên, ở hai câu thơ sau, nhà thơ đã bắt đầu miêu tả cảnh sắc thiên nhiên mùa xuân:
“Cỏ non xanh mướt vươn cao đến chân trời,
Cành lê trắng đặc tô điểm một số bông hoa”
Thơ thường làm nhiều hơn chỉ miêu tả. Chỉ cần hai câu thơ cũng đủ để tái hiện một bức tranh mùa xuân đầy sức sống. Màu xanh luôn là biểu tượng của sự sống, sự nảy nở của tự nhiên và Nguyễn Du đã miêu tả màu xanh phong phú, từ cây cỏ đến bầu trời, mang đến cho người đọc cảm giác thật sự của một khung cảnh tươi mới, tràn đầy sức sống của thế giới xanh mướt. Bằng cách này, ông đã thành công làm nổi bật màu trắng của hoa lê trên nền xanh của cỏ cây. Dù chỉ là “một số bông hoa” nhưng vẻ đẹp tinh khôi của hoa lê đã làm bức tranh mùa xuân trở nên lung linh hơn. Cánh én bay, màu xanh của cây cỏ, và màu trắng của hoa lê đã cùng nhau tạo ra một bức tranh mùa xuân rực rỡ trong “Cảnh ngày xuân” của Nguyễn Du.
Nếu “Cảnh ngày xuân” của Nguyễn Du thể hiện bức tranh mùa xuân liên quan đến ngày lễ thanh minh và những đặc trưng của thơ cổ điển, thì “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải lại là một bức tranh mùa xuân dịu dàng, quen thuộc của xứ Huế.
Mọc giữa dòng sông mênh mông màu xanh biếc
Một bông hoa tím lấp lánh
Ôi con chim chiền chiện đáng yêu
Hót lên như tiếng vang cao ngất
Từng giọt long lanh rơi
Tay tôi nắm và hứng những giọt ấy
Bức tranh mở đầu với màu xanh không phải là màu xanh của cỏ non mà là của dòng nước. Trên nền xanh ngọc ấy, Thanh Hải đã tinh tế tô điểm một bông hoa tím, biểu tượng của xứ Huế. Sự hiện diện của bông hoa dù chỉ một mình nhưng không hề cô đơn, nó tràn đầy sức sống. Điều này thể hiện mong muốn sống mãnh liệt được nhà thơ truyền đạt. Trên bầu trời xanh kia, là tiếng chim “chiền chiện” vui vẻ. Câu cảm thán “ôi” cùng với câu hỏi “hót chi” đã làm hiện ra giọng điệu Huế đậm nét tình cảm. Nhờ những cảnh sắc và âm thanh tươi mới đó mà mùa xuân được tác giả mô tả với sự trân trọng và yêu thương. “Giọt” ở đây có thể là giọt mưa, giọt sương, hoặc giọt nắng, nhưng bất kể là gì, ta đều cảm nhận được sự tinh tế và tình cảm mà nhà thơ dành cho mùa xuân. Hành động “nắm và hứng” đã làm rõ điều này.
Vậy là, cả hai đoạn thơ đều là những bức tranh mùa xuân đầy sức sống. Chúng không chỉ thể hiện không gian xuân tươi đẹp mà còn khéo léo tái hiện tài năng của tác giả. Tuy nhiên, trong khi “Cảnh ngày xuân” kết hợp tiết thanh minh và miêu tả ước lệ, sử dụng tượng trưng của thơ cổ điển thì “Mùa xuân nho nhỏ” lại tập trung vào nhiều hình ảnh, màu sắc, đường nét quen thuộc của xứ Huế.
Giai đoạn lịch sử và hoàn cảnh riêng biệt đã tạo ra những đặc điểm riêng biệt cho hai tác phẩm này, nhưng chung lại cả hai đều thể hiện sự yêu mến của nhà thơ đối với thiên nhiên, quê hương và đất nước.
Bức tranh về mùa xuân trong 'Cảnh ngày xuân' và 'Mùa xuân nho nhỏ' - Mẫu 4
Vẻ đẹp của mùa xuân luôn có sức hút đặc biệt, chỉ cần nhắc đến 'xuân' là đã khiến lòng người rộn ràng, háo hức. Mùa xuân là nguồn cảm hứng vô tận cho nhiều nhà thơ, khiến họ không thể nào ngừng viết những bài thơ tươi đẹp để ca tụng, diễn đạt. Nguyễn Du và Thanh Hải, hai tài năng của hai thế hệ khác nhau, mặc dù sống trong các thời kỳ khác nhau nhưng đều cháy bỏng với tình yêu với mùa xuân. Họ viết về mùa xuân với tình yêu và sự kính trọng:
'Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh mướt vươn cao đến chân trời
Cành lê trắng đặc tô điểm một số bông hoa'
Vào
Nổi bật giữa dòng nước mênh mông
Một bông hoa tím huyền bí
Ồ, tiếng hót ríu rít của chim kêu
Hót như muốn vang xa trời
Từng giọt nước lấp lánh rơi
Tay tôi vươn lên, kheo léo hứng lại
Trong 'Cảnh ngày xuân' của Nguyễn Du và 'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải, mùa xuân luôn tươi mới và phong phú. Xuân về đem đến sự sống mới mẻ cho mọi thứ trong tự nhiên, cỏ cây, hoa lá đều mọc xanh mơn mởn và tươi tốt. Tiếng chim hòa mình vào bầu không khí trong lành của mùa xuân. Dù hai bức tranh này thuộc hai thời đại, hai không gian khác nhau, cách biệt hàng trăm năm nhưng mùa xuân vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của nó, làm cho thiên nhiên đất nước ta trở nên quyến rũ, phong phú, nhẹ nhàng và hài hòa, như những bức tranh tinh tế được vẽ bằng âm nhạc, màu sắc và sự cân đối của tất cả các yếu tố trong mùa xuân. Cả hai bức tranh đều có hình ảnh chim bay, mùi hoa thơm và ánh sáng rực rỡ của mùa xuân. Cả hai đều thể hiện qua tâm trạng của những nhà thơ giàu tình cảm, yêu thiên nhiên và có độ nhạy cảm thẩm mỹ trước vẻ đẹp của thiên nhiên.
Có vẻ như, ẩn sau những bức tranh mùa xuân ấy là sự an nhiên và tự hào của những nhà thơ trước vẻ đẹp tuyệt vời của mùa xuân, một tâm trạng đầy niềm vui và hân hoan của các nhà thơ.
Ngoài những nét đẹp mới mẻ, chúng ta còn thấy rằng trong hai bức tranh mùa xuân của hai tác phẩm đều có những đặc điểm riêng. Trong 'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải, tác giả đã mô tả mùa xuân một cách nhẹ nhàng, giản dị và chân thành.
'Nổi bật giữa dòng nước mênh mông
Một bông hoa tím huyền bí
Ơi con chim chiền chiện
Hót như muốn vang xa trời'
Lời thơ ngắn gọn, không hoa mỹ, không phô trương, chỉ trong đó gói gọn hình ảnh: Bông hoa, tiếng chim hót, dòng sông mà sao động lòng đến thế. Giữa dòng Hương thơ mộng mọc lên một bông hoa tím biếc, bông hoa ấy nổi bật giữa sắc nước trong xanh, bông hoa lục bình một mình vẫn toả sắc, vẫn xinh tươi và căng tràn nhựa sống. Bông hoa ấy phải chăng chính là bông hoa cuộc đời, góp phần đẹp đẽ của đời mình vào dựng xây đất nước, lặng lẽ điểm tô cho đời. Chim chiền chiện ca hát đón chào niềm vui của trời xuân, hình ảnh chú chiền chiện nhỏ bé cất tiếng hót 'vang trời' sao nghe xao xuyến lạ thường, chim kia cũng đã góp tiếng hót của mình làm đẹp cho mùa xuân, làm đẹp cho đời đấy thôi.
'Từng giọt nước lấp lánh rơi
Tay tôi vươn lên, kheo léo hứng lại'
Thanh Hải đã trải nghiệm mùa xuân qua tất cả các giác quan của mình. Tiếng chim hót mang theo những âm thanh lắng đọng, hay đó có thể là giọt xuân, giọt sương sớm mai toả ánh huyền ảo. Những tình cảm nâng niu, trân quý nhất cho chính bao vẻ đẹp diệu kỳ của mùa xuân được Thanh Hải diễn tả một cách tinh tế và đẹp đẽ.
Bức tranh xuân của Nguyễn Du cũng được mô tả ấn tượng và đặc sắc. Với thể thơ lục bát mang hồn cốt dân tộc, cách viết chấm phá, điểm xuyết đầy tài tình, tác giả đã đưa ta đến một không gian xuân bình yên và đầy khoáng đạt.
'Con én múa trong nắng xuân
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng chấm một vài bông hoa'
Cánh én thong dong chao liệng trong cảnh xuân yên bình, én báo hiệu cho ngày xuân đến, én mang cả mùa xuân về. Ánh sáng trong ngần, nhè nhẹ của những ngày tháng ba mùa xuân thật ấm áp yêu thương. Cánh đồng cỏ non mềm mại, xanh ngát trải rộng tới khoảng chân trời thật đẹp, thơ mộng, không gian xuân vừa cao, vừa rộng, vừa mềm mại, uyển chuyển lại vừa mang sức sống mãnh liệt. Sức xuân, sắc xuân thấm đượm vào từng cánh chim, từng ánh sáng, từng cảnh vật. Một vài bông hoa lê điểm xuyết trên nền xanh cây lá, sắc trắng tạo nên nét trong trẻo, nổi bật mà cũng rất hài hoà, xinh đẹp, kiều diễm. Trước mắt người thưởng thức, bức tranh xuân hiện lên thật nhẹ nhàng, sinh động, một bức tranh xuân trong những ngày tiết tháng ba của lễ tảo mộ hàng năm trong truyền thống dân tộc Việt đầy ý nghĩa.
Trong sự phát triển của thơ ca, văn học dân tộc, thơ viết về mùa xuân rất nhiều, mỗi áng thơ đều có những chất riêng qua cách cảm của từng tác giả. Giữa vô vàn những tác phẩm về xuân ấy, thơ xuân của Nguyễn Du và Thanh Hải vẫn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong văn học của dân tộc và trong trái tim mỗi người đọc qua bao thế hệ.
Bức tranh xuân trong Cảnh ngày xuân và Mùa xuân nho nhỏ - Mẫu 5
Mùa xuân vốn là một đề tài lớn trong thi ca từ xưa đến nay. Có thể nói, trong sự nghiệp của mình, nhà thơ nào cũng có ít nhất một lần viết về mùa xuân. Mùa xuân là mùa của cây xanh trái ngọt, cỏ tươi hoa thắm, bầu trời lồng lộng sáng trong. Mùa xuân là mùa của tình yêu nồng thắm, mùa của lễ hội tưng bừng, rộn rã. Tuy viết ít trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, nhà thơ Thanh Hải cũng đã kịp để lại một bài thơ xuân nồng ấm yêu thương, đóng góp một sắc màu nhỏ nhỏ trong bức tranh mùa xuân rộng lớn của nền thi ca dân tộc.
Kích đầu bài thơ, hiện ra một bức tranh mùa xuân đầy màu sắc và âm thanh hòa quyện trong đất trời đang đầy sức sống. Hình ảnh thơ thay đổi dần theo góc nhìn của nhà thơ. Không gian biến đổi từ thấp lên cao, từ gần ra xa, xa dần đến mờ mịt. Hình ảnh thơ của Thanh Hải không có gì mới lạ, không lòe loẹt nhưng đã thu hút ánh nhìn của người đọc. Sự giản dị thu hút sự chú ý. Đầu tiên là hình ảnh bông hoa tím biếc nổi bật giữa dòng sông xanh:
'Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc'
Không quá bất ngờ nhưng sắc tím hoa lục bình ngay lập tức tạo cho bức tranh một phông nền hòa dịu, đậm chút buồn bã. Từ “mọc” làm cho ý thơ mạnh mẽ nhưng không thể che giấu được sự cô đơn của “một bông hoa tím biếc”. Câu thơ khiến ta nhớ ngay đến bài hát “Hoa Tím Lục Bình” của Bích Tuyền:
“Có một loài hoa buồn trôi lững lờ
Theo nước hững hờ xuôi mãi về đâu
Vẫn trôi trôi chẳng hết sầu
Nên loài hoa ấm đượm màu tím thương
Có một loài hoa vừa trôi vừa nở
Em lấy chồng rồi anh ở vậy thôi
Nửa mai thương đứng nhớ ngồi
Biết loài hoa ấm vừa trôi vừa buồn”
Hoa lục bình nở quanh năm, không chỉ riêng mùa xuân. Nhưng trong bức tranh xuân ấy, nó góp một màu sắc thầm lặng, nhỏ bé. Hoa lục bình tím nhạt như sắp tàn phai, không kiêu kì, không rực rỡ. Trong không gian mùa xuân xanh mướt, nó lại trở nên cô đơn hơn bao giờ hết.
Từ “một bông hoa” đã thể hiện tất cả. Dường như nó đang cố gắng bung nở đến cùng, dâng hiến hết cho cuộc sống nguồn năng lượng cuối cùng trước khi phai màu. Sự cô đơn, hiu quạnh, u buồn, không phải là điểm nhấn nghệ thuật như cành lê trắng trong thơ Nguyễn Du:
“Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa”
Có lẽ, qua bông hoa lục bình tím biếc ấy, Thanh Hải muốn nói đến cuộc đời con người, kiếp sống trong thế giới vật chất phong phú. Dòng sông xanh ấy có thể là dòng đời chở chuyển cuộc sống của mỗi người. Bông hoa có thể là cuộc đời nhỏ bé, nổi bật. Hoa chỉ nở một lần rồi đi vào chu trình luân hồi. Hai từ “tím biếc” khiến người đọc cảm thấy nao lòng. Tím biếc là tím lấp lánh, tím đẹp nhất. Đó là thời kỳ đẹp nhất, lộng lẫy nhất. Nghĩa là nó sắp tàn phai, gợi lên nỗi tiếc nuối vô cùng.
Có thể nói, đó chính là tâm trạng chân thật của Thanh Hải khi ông nằm trên giường bệnh. Khi sắp rời xa cuộc sống nhưng những lo lắng vẫn còn, nhà thơ vẫn muốn trải nghiệm cuộc sống đầy đủ. Ông muốn tiếp tục đóng góp, tiếp tục sống trọn vẹn, tiếp tục làm cho cuộc sống này đẹp đẽ dù rất im lặng. Khát vọng ấy đã làm cho câu thơ trở nên ấn tượng. Lời thơ giản dị, không cầu kỳ, thủ pháp đảo ngữ tinh tế khiến cho hình ảnh thơ nổi bật giữa không gian rộng lớn.
Từ dưới mặt đất, dường như muốn thoát khỏi cái ám ảnh đó, nhà thơ nhìn lên bầu trời cao và không khỏi ngạc nhiên:
“Chim chiền chiện kia
Hót mãi vang trời”.
Tiếng chim chiền chiện vang xa trên bầu trời xanh, làm sống động không gian yên bình. Tiếng hót thanh tao, cao vút, rộn ràng lan tỏa khắp nơi.
Ở quê, ai cũng quen với loài chim này. Đó là “nữ ca sĩ” của bầu trời cao. Dù nhỏ bé nhưng tiếng hót lại ngân nga, du dương. Chim chiền chiện thường bay lên cao trên bầu trời. Cánh chim vút lên cao, tiếng hót vang dội cả nơi đây, khơi dậy sự sống trên khắp đồng cỏ, khiến muôn loài lắng nghe khúc nhạc đẹp đầy tinh tế.
Chim hót bằng toàn bộ sinh lực của nó. Có khi như là tiếng gào thét dữ dội. Có lúc là những lời than thở mềm mại. Hoặc cảm xúc gắt gỏng, quyến rũ. Tiếng hót của chim kết nối mọi vật sống lại với nhau trong bức tranh tươi đẹp của mùa xuân.
Nghe tiếng chim hót, nhà thơ tự hỏi “hót gì mà vang trời”. Ông khâm phục và đồng cảm với khao khát của chàng ca sĩ. Làm sao để giải mã niềm đam mê đó, ngay cả nghệ sĩ đồng quê cũng không thể trả lời được.
Thông qua hình ảnh con chim chiền chiện, Thanh Hải nhẹ nhàng gửi đến người đọc thông điệp rằng dâng hiến không cần lý do. Chỉ cần sống và cống hiến cho cuộc đời bằng tất cả tâm hồn của mình. Sống là dâng hiến hết mình. Dù nhỏ bé, dù bình thường, nhưng không bao giờ là vô nghĩa.
Mỗi người biết sống vì cuộc đời, dâng hiến cho cuộc đời sẽ làm cuộc sống thêm ý nghĩa, thêm tươi mới. Mỗi mùa xuân nhỏ kết hợp lại với nhau tạo nên mùa xuân lớn của trời đất. Như bông hoa lục bình, lẻ loi nhưng rực rỡ. Như con chim chiền chiện, cô độc nhưng nồng nhiệt. Nhà thơ mê mải trong thế giới của tình yêu mùa xuân. Toàn bộ thế giới hòa mình trong tiếng chim, lan tỏa khắp bầu trời:
“Từng giọt long lanh rơi
Tôi vươn tay, tôi hứng”.
Từ “hứng” được sử dụng rất tinh tế. Tiếng chim chiền chiện hiện ra từng giọt âm thanh rơi, ta có thể bắt lấy, có thể hứng lấy. Tiếng chim chiền chiện như biểu tượng của sự tươi mới, sự sống động của mùa xuân, đưa tới trời đất giọt sương ngọt ngào.
Chỉ với từ “hứng”, nhà thơ đã “bắt” mùa xuân, nắm giữ dòng chảy của sự sống. Câu thơ khẳng định tư thế tích cực làm chủ cuộc đời. Ông muốn ôm gọn trong lòng tất cả cái đẹp, cái say đắm, sự cuồng nhiệt của cuộc sống, muốn kiểm soát vẻ đẹp của mùa xuân cho cuộc đời này.
Không cần cố gắng, không giấu diếm, chỉ tự nhiên thôi, Thanh Hải đã nhẹ nhàng tô thêm màu sắc cho mùa xuân, trao gửi tâm tư vào đó. Ông luôn mong muốn mình là “một mùa xuân nhỏ bé, im lặng dâng hiến cho cuộc sống” những điều tốt đẹp, ngọt ngào, đóng góp vào sự phồn thịnh của mùa xuân to lớn của tổ quốc, của thế giới. Đó là một khao khát cao đẹp, một lý tưởng rực rỡ, đáng quý trọng không biết bao nhiêu.
Bức tranh mùa xuân trong Cảnh ngày xuân và Mùa xuân nhỏ - Mẫu 6
Mùa xuân luôn là một đề tài vĩnh cửu của các nhà thơ xưa và nay. Nếu họa sĩ sử dụng nét vẽ và màu sắc, nhạc sĩ sử dụng giai điệu và âm thanh, thì nhà thơ lại sử dụng hình ảnh và ngôn từ để thể hiện cảm xúc của mình - đặc biệt là tình yêu với thiên nhiên, tình yêu với hương sắc xuân thơm ngát. Hãy khám phá bốn câu thơ đầu tiên trong đoạn Cảnh ngày xuân trong tác phẩm Truyện Kiều của Nguyễn Du và bốn câu thơ đầu trong Mùa xuân nhỏ của Thanh Hải, bạn sẽ thấy vẻ đẹp tuyệt vời của quê hương Việt Nam, nơi mà non sông trù phú, đẹp đẽ!
'Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa'
và:
Mọc giữa dòng nước xanh mát
Một bông hoa tím thơm ngát
Ơi con chim líu lo hót
Hót vang trời mênh mang.
Dù Nguyễn Du và Thanh Hải không cùng thời, không cùng hoàn cảnh, nhưng trong tâm hồn họ luôn tràn đầy tình yêu với thiên nhiên! Bút của họ đã thăng hoa, đồng điệu với vẻ đẹp tự nhiên, thổi vào đó hơi thở của tình yêu và sự say mê với mùa xuân. Sao không yêu chứ, sao không ngây ngất chứ! Vẻ đẹp của mùa xuân là điều rất đáng yêu, rất nồng nàn.
Mùa xuân là màu xanh tươi sáng của sự sống, của những chồi non xanh biếc nhảy múa trong từng câu thơ. Hai nguồn cảm hứng, hai thời đại tạo nên những bức tranh xuân phong phú, đa dạng. Mỗi đoạn thơ mang nét riêng, độc đáo. Nguyễn Du và Thanh Hải, mỗi người một phong cách, một cách diễn đạt riêng, nhưng đều chứa đựng sức sống, cảm xúc của mùa xuân.
Nguyễn Du và Thanh Hải, mỗi người một phong cách, một cách nhìn khác biệt về mùa xuân nhưng đều gợi lên vẻ đẹp tinh khôi, phong phú của quê hương. Họ đã lồng ghép những hình ảnh tươi sáng, âm thanh đầy sức sống vào những bài thơ của mình, tạo nên một bức tranh xuân đẹp mê hồn.
Bức tranh xuân của Nguyễn Du chứa đựng vẻ đẹp của non xanh, hòa quyện với tâm hồn Thúy Kiều, còn Thanh Hải tạo ra một bức tranh mùa xuân tươi sáng, tràn đầy cảm xúc. Cả hai nhà thơ đều sử dụng bản hòa âm của văn nghệ dân tộc để thể hiện tài năng của mình, để ghi lại những cảm xúc sâu lắng về mùa xuân, về đất nước.
Dù Nguyễn Du đã trải qua mười lăm năm lưu lạc, và Thanh Hải đang phải đối diện với nguy cơ của cái chết, nhưng tình yêu của họ đối với thiên nhiên và đất trời vẫn mãnh liệt. Tình cảm ấy đã hiện hữu trong các tác phẩm của họ về mùa xuân.
Nhiều năm đã trôi qua, nhưng khi đọc những dòng thơ này, lòng người vẫn không ngừng xúc động, rạo rực, mê say. Có lẽ Nguyễn Du và Thanh Hải sẽ luôn sống trong lòng người đọc với những vần thơ đầy ý nghĩa này, với tấm lòng yêu thiên nhiên, đất trời và con người. Bởi bút của họ đã biến những ý tưởng sâu sắc này thành những tác phẩm mãnh liệt, lưu truyền trong tâm hồn chúng ta về một mùa xuân không bao giờ tàn phai.
Một mùa xuân nhỏ bé
Dâng lên cuộc sống một cách lặng lẽ.
Bức tranh xuân trong 'Cảnh ngày xuân' và 'Mùa xuân nho nhỏ' vẫn tiếp tục lan tỏa vẻ đẹp của nó.
Mùa xuân là một chủ đề giàu ý nghĩa và hiện hữu trong văn học cả cổ điển và hiện đại. Nó là nguồn cảm hứng vô tận cho các nhà thơ, mang đến không chỉ những cảm xúc hồi hợp mà còn làm cho chúng ta cảm thấy tiếc nuối khi mùa xuân qua đi. Hai bài thơ 'Mùa xuân nho nhỏ' của Thanh Hải và 'Cảnh ngày xuân' của Nguyễn Du luôn gợi lên những dòng cảm xúc sâu sắc trong lòng người đọc.
Trong hai đoạn thơ đầu của hai bài thơ này, chúng ta có thể nhận thấy sự tương đồng về vẻ đẹp của mùa xuân, cũng như hai quan điểm khác nhau dưới cái nhìn của hai nhà thơ.
“Nở giữa dòng nước xanh mát
Một bông hoa tím thẫm
Ôi con chim chiền chiện
Hót lên từng giai điệu trời cao
Mỗi giọt sương long lanh rơi
Tôi vươn tay hứng lại”
(Mùa xuân nhỏ – Thanh Hải)
“Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh ngát bạt ngàn
Cành lê trắng rực giữa đồng xanh.”
(Cảnh ngày xuân – Nguyễn Du)
Cả hai bức tranh mùa xuân đều được tái hiện một cách sáng tạo, mang vẻ thanh thanh, không khí ấm áp của mùa xuân. Cả hai đoạn thơ đều thể hiện màu sắc tươi đẹp, rõ nét của một khung cảnh trữ tình mà thiên nhiên đã ban tặng cho con người. Những chi tiết như 'dòng sông xanh', 'bông hoa tím biếc', 'con chim chiền chiện' tự nhiên hòa quyện với 'cỏ non xanh' và 'cành lê trắng'. Sự kết hợp này tạo ra một khung cảnh tươi mới, êm dịu và hài hòa, giản dị và tự nhiên.
Tuy nhiên, bên trong, hai đoạn thơ mang hai tâm hồn hoàn toàn khác biệt. Trong 'Mùa xuân nho nhỏ', nhà thơ Thanh Hải mô tả một cách vui tươi, nhẹ nhàng cảm nhận vẻ đẹp non tươi, tràn đầy sức sống của mùa xuân. Điều này thể hiện cảm nhận của một con người, một người theo đuổi lý tưởng, gắn bó với cuộc sống, dân tộc và quê hương. Ngay từ hai câu thơ đầu tiên đã tạo ra hình ảnh tươi đẹp của cố đô Huế giữa mùa xuân:
“Nằm bên dòng nước xanh mát
Một đóa hoa tím ngọc”
Màu xanh dịu dàng kết hợp với sắc tím của bông hoa, màu sắc đặc trưng của vùng đất mênh mông, thịnh vượng đã khơi dậy niềm vui trong lòng người. Chỉ từ những câu đầu tiên đã khiến con người cảm thấy trẻ trung, tươi đẹp, và đặc biệt là cảm giác yên bình của mùa xuân. Từ 'nằm' ở câu đầu cùng với 'một' ở câu phía sau để thể hiện sắc tím đặc trưng ấy tuy nhỏ bé nhưng lại đánh dấu sự hiện diện mạnh mẽ của mình. Thanh Hải đã sử dụng các tông màu nhạt để miêu tả một cảnh xuân êm dịu, thanh bình. Trong bức tranh đó, tiếng chim chiền chiện vang vọng như một phần không thể thiếu của bầu trời:
“Ôi con chim chiền chiện
Hót lên từng giai điệu cao vút
Mỗi giọt sương rơi nhỏ xíu
Tay ta vươn lên để hứng nó”
Trong bình yên của không gian được tạo nên từ những màu sắc nhẹ nhàng, tiếng hót của chim chiền chiện vang lên thánh thót làm tan đi sự yên bình trong cảnh xuân. 'Vang trời' mô tả âm thanh của những chú chim to lớn nhưng lại êm dịu, yên bình. Những giọt âm thanh ở đây là giọt mưa, giọt nắng lấp lánh từng chút một kết hợp lại với nhau tạo nên một mùa xuân của thiên nhiên. Ở câu thơ cuối, tác giả thể hiện sự yêu thiên nhiên sâu sắc, chào đón từng món quà mà tự nhiên ban tặng. Tất cả kết hợp tạo ra một màu sắc đẹp và yên bình một cách đặc biệt.
Ngược lại với phong cách thơ của Thanh Hải, mùa xuân của Nguyễn Du mang lại nỗi tiếc nuối, một không khí nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.
“Dưới ánh sáng ban mai
Một bóng hoa màu tím ngọc”
“Ngày xuân con én đưa thoi” là cách mô tả sáng tạo của Nguyễn Du, nói lên sự nhanh chóng của mùa xuân, giống như con én bay trên bầu trời. “Thiều quang” là ánh sáng đẹp, “chín chục” ý nói mùa xuân gồm ba tháng tức là có chín mươi ngày, nhưng giờ “đã ngoài sáu mươi”, những ngày ánh sáng mùa xuân đã qua, để lại nỗi buồn tiếc nuối.
Tháng một và tháng hai đã qua, chỉ còn tháng ba, mùa xuân vẫn còn, nhưng lòng người lại luyến tiếc không nguôi. 'Cỏ non xanh tận chân trời' tạo ra cảm giác vô hạn, màu cỏ non xanh trải dài khắp nơi, làm con người cảm thấy nhỏ bé giữa bầu trời bao la. Nhưng giữa không gian rộng lớn ấy vẫn có những nốt trắng nhỏ xinh. Từ 'điểm' nhấn mạnh sự yên bình, thanh tịnh giữa không gian mênh mông. Màu trắng tinh khiết, yếu ớt nhưng là điểm nhấn của khung cảnh xuân.
Cuối cùng, mùa xuân trong hai bài thơ cũng có những chi tiết hòa quyện với nhau một cách hài hòa, nhưng lại mang theo hai ý nghĩa khác nhau. Mùa xuân của Thanh Hải đầy sức sống, tươi vui khiến cho con người cảm nhận thiên nhiên thật tươi đẹp, trong khi mùa xuân của Nguyễn Du lại mang chút rưng rức, có lẽ là do nỗi tiếc nuối khi mùa xuân sắp qua để lại một số phận lận đận, bất lực.