Thử vai người lính kể lại Bài thơ về đội xe không kính với 10 mẫu hay nhất, đặc sắc nhất, kèm theo dàn ý chi tiết, giúp các bạn học sinh lớp 9 thấy được tinh thần lạc quan và dũng cảm của người lính.
Với 10 mẫu văn nhập vai người lính kể lại Bài thơ về đội xe không kính hay nhất dưới đây, các bạn sẽ hiểu được cách thử vai và kể chuyện sáng tạo một tác phẩm đã học bằng ngôi thứ nhất. Vậy mời các bạn cùng theo dõi bài viết dưới đây của Mytour:
Dàn ý kể lại Bài thơ về đội xe không kính
1. Bắt đầu
- Giới thiệu bản thân: Tôi là một người lính Trường Sơn trong những năm tháng chống Mỹ.
- Nhiệm vụ chính của tôi là lái những chiếc xe được phủ kín cây lá để ngụy trang trước kẻ thù.
- Mặc dù những thời kỳ đó đầy gian khổ và vất vả, tôi vẫn phải lái xe suốt đêm ngày. Ban ngày, tôi lái xe; ban đêm, tôi nghỉ tại xe. Những chiếc xe không kính ấy trở thành những người bạn đồng hành thân thiết, cùng chia sẻ những khó khăn trên con đường chiến đấu khốc liệt.
2. Phát triển
- Trong thời kỳ đó, bom đạn của Mỹ tàn phá mạnh mẽ, hầu hết các xe của đội quân chúng tôi đều bị hỏng và vỡ kính. Những chiếc cửa giờ rộng mở, để cho thiên nhiên tự nhiên như đang ùa vào để chúng tôi trải nghiệm. Mặc cho nguy hiểm và gian khó, chúng tôi vẫn tự tin, hàng ngày lái xe tiếp tục hành trình vì đất nước yêu thương.
- Từ những ô cửa kính vỡ, chúng tôi được thưởng thức cảm giác gió bụi làm mắt cay, nhìn thấy những vì sao và những chú chim bay vút qua. Cuộc sống của người lính đi kèm với những con đường dài mênh mông, và chúng tôi tiếp tục hành trình với niềm tin và sứ mệnh giải phóng tổ quốc.
- Nói về cuộc sống của người lính không bao giờ thiếu những kỷ niệm đẹp. Dù là những cơn bụi trắng làm chúng tôi trở nên bạc trắng hoặc là những cơn mưa xối xả qua cửa kính vỡ không làm chúng tôi khó chịu hay lo lắng. Không chỉ thế, chúng tôi còn trêu nhau là những người già, tiếp tục cuộc hành trình của mình.
- Dù có mưa bom đạn và nguy hiểm từng giây, qua những cửa kính vỡ đó, chúng tôi vẫn có thể nắm tay nhau và cùng nhau đoàn kết. Sống trong một tập thể, chúng tôi chia sẻ mọi thứ, từ những khó khăn cho đến những niềm vui.
- Bếp Hoàng Cầm, nơi nấu ăn không khói để tránh bị phát hiện. Chúng tôi tụ tập như một gia đình bên bếp Hoàng Cầm để trò chuyện, cùng nhau ăn uống.
- Dù gặp khó khăn đến đâu, chúng tôi vẫn mãi đồng lòng trên những chiếc xe không kính, sẵn sàng giải phóng dân tộc.
3. Tóm lại
- Nhận định tổng quan của người lính về tình hình chiến tranh ngày nay.
Văn bản mẫu kể lại Bài thơ về tiểu đội xe không kính - Mẫu 1
Tôi gia nhập quân đội vào năm 1964, là một người lính lái xe hoạt động trên tuyến đường Trường Sơn. Thời kỳ đó, đất nước chúng ta đang chiến đấu chống lại thế lực Mỹ, dù có gian khổ và hiểm nguy, nhưng chúng tôi trên những chiếc xe không kính vẫn luôn lạc quan, yêu đời và tràn đầy niềm tin vào chiến thắng cuối cùng.
Những chiếc xe của chúng tôi đều được trang bị cành lá để ngụy trang, nhưng đáng tiếc, chúng vẫn bị tàn phá đến nỗi không còn một tấm kính trước buồng lái. Dù ban đầu không có chiếc nào có kính, nhưng trên chiến trường khốc liệt, bom đạn cứ làm kính vỡ, không một chiếc xe nào tránh khỏi. Cái không vỡ kính thì cũng hỏng đèn, không có đèn thì không có mui xe, vết xước khắp nơi. Chiến tranh, nó đúng là như vậy, sức hủy diệt của nó không thể tin được.
Không có kính, chúng tôi - những người lính phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn. Khi gió thổi làm mắt cay, bụi phủ kín, mặt mũi ai nấy đều đầy bụi, nhem nhuốc. Và vì thế, chúng tôi thường gọi nhau là 'lũ người già'. Rồi khi trời quang đãng, không sao cả, nhưng mỗi khi mưa, ngồi trong xe cũng không khác gì ngoài trời. Nhớ lại câu của anh Duật trong bài thơ:
'Không có kính, ừ thì ướt áo
Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời'
Rồi tất cả chúng tôi lại cười. Bụi à? Mưa à? Chúng tôi không màng khó khăn, gian khổ trên chiến trường. Không có kính, nhưng lại có cái lợi, ngồi trong buồng lái rộng rãi, ung dung lái xe và ngắm nhìn trực tiếp, tự nhiên nhất. Có gì tuyệt vời hơn khi được kết nối với thiên nhiên, đất trời. Không lo mưa gió hay nắng cháy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ. Dù trời có mưa gió to, nhưng cũng chỉ là ướt áo như tắm mưa, không cần phải thay đồ vì ngồi trong xe cũng sẽ khô.
Những chiếc xe không kính đã hợp thành một đội, anh em lái xe trở thành đồng đội, gặp ai cũng là bạn. Chỉ cần một cái bắt tay qua cửa kính vỡ: 'Chào đồng chí!' là chúng tôi đã gắn kết. Sau đó, trong những lúc nghỉ ngơi, dựng bếp Hoàng Cầm giữa rừng, chúng tôi nấu cơm, ăn chung, trở thành một gia đình. Mệt mỏi thì mỗi người treo võng lên hai cây cao mà ngủ, chợp mắt một lúc rồi lại tiếp tục. Cuộc sống trên chiến trường, cùng nhau trải qua gian khổ, thiếu thốn, vượt qua mưa bom, bão đạn. Đạn bom có thể phá hủy chiếc xe nhưng không thể ngăn được bước chân chúng tôi. Hơi thở là lý do chúng tôi tiếp tục chiến đấu và những chiếc xe vẫn sẽ tiếp tục băng băng trên đường Trường Sơn, hướng về miền Nam ruột thịt.
Nhờ vào lòng bất khuất, kiên cường và gan dạ của chúng tôi mà ta gọi là trái tim của những chiếc xe không kính. Dù thiếu thốn nhưng những chiếc xe không kính vẫn không ngừng chạy bởi trái tim của chúng vẫn sống và đầy nhiệt huyết.
Kể lại Bài thơ về tiểu đội xe không kính - Mẫu 2
Đặc điểm chung của tiểu đội xe vận tải của tôi là không có chiếc xe nào có kính. Trải qua bao trận mưa bom trên con đường chở hàng ra tiền tuyến, tất cả các kính xe đã vỡ. Chúng tôi vẫn ngồi trong buồng lái một cách thoải mái, nhìn ngắm đất, trời và con đường dẫn vào chiến trường miền Nam đang chống lại Mỹ.
Không có kính, gió tha hồ thổi vào buồng lái. Mặc dù gió thổi làm mắt cay xè, nhưng chúng tôi vẫn nhìn thấy rõ con đường đất đỏ như son, như đang chạy thẳng vào trái tim. Ban ngày, những chú chim rừng, ban đêm, những vì sao sáng tỏa như đang rơi vào buồng lái.
Việc lái xe trên đường Trường Sơn là một công việc vô cùng khó khăn và nguy hiểm. Trời mưa, ngồi trong xe như đang ướt sũng như ngoài trời. Nhưng! Chúng tôi vẫn cho xe chạy thêm hàng trăm cây số nữa. Mưa mãi thì cũng sẽ tạnh. Gió thổi, quần áo sẽ mau khô. Mưa càng cực, nắng cũng không phải là sự thoải mái. Đất Trường Sơn khô cứng dưới cái nắng như đang được nung. Khi đoàn xe đi qua, bụi đỏ tung lên như cơn lốc cuốn. Quần áo, đầu tóc chúng tôi đều trắng bụi, nhưng chiếc xe vẫn tiếp tục chạy. Đến một lúc nào đó gần rừng có suối, chúng tôi dừng lại để rửa mặt, nhìn nhau, mặt lấm nhưng vẫn tươi cười, vui vẻ, trẻ trung biết bao!
Sau những năm tháng đầy khó khăn của cuộc chiến, những chiếc xe từ dưới vụ nổ bom đã về đây hội tụ thành đội xe không kính. Trên đường Trường Sơn, chúng tôi gặp nhau, những cái bắt tay chặt chẽ, truyền đạt nhiệt huyết và sức mạnh cho nhau. Tất cả thể hiện quyết tâm giải phóng miền Nam, thống nhất tổ quốc, thực hiện ước nguyện của Bác Hồ - người cha già của dân tộc, trước khi Người ra đi xa.
Kể lại Bài thơ về tiểu đội xe không kính - Mẫu 3
Trong buổi gặp mặt nhân ngày của Quân đội nhân dân Việt Nam, tôi tình cờ gặp lại người bạn cũ trong đội xe không kính ở tuyến đường Trường Sơn, nơi chúng tôi vận chuyển hỗ trợ cho miền Nam. Chúng tôi mừng rỡ và mọi người yêu cầu tôi kể lại những kỷ niệm ấy.
Dù bụi phủ làm mái tóc trở nên trắng xóa, chúng tôi vẫn lái xe một cách bình thản, thong thả thưởng thức điếu thuốc và cười khi nhìn nhau. Khó khăn hay bom đạn của kẻ thù không thể làm tôi nản chí. Những chiếc xe không kính tiếp tục hành trình trên những tuyến đường ra trận, mưa tuôn làm ướt hết cả áo nhưng tôi vẫn cố gắng lái trăm cây số nữa vượt qua những chặng đường nguy hiểm để đảm bảo an toàn cho mọi thứ đang vận chuyển. Và tôi tin rằng, khi mưa ngừng, có gió lùa vào, mọi thứ sẽ nhanh chóng khô.
Càng đi, tôi càng gặp được nhiều đồng đội, dù bom đạn vẫn rất gần. Cái chết luôn rình rập nhưng tôi vẫn lạc quan yêu đời. Ngày hôm đó cũng có những người hy sinh, khiến kỷ niệm ùa về khi tôi gặp lại người bạn xưa.
Khi gặp lại đồng đội, cái bắt tay chân thành hơn. Bữa cơm bên bếp Hoàng Cầm, mọi thứ dùng chung như một gia đình lớn của những người lái xe Trường Sơn. Những chuyện trên đường khiến tôi thêm yêu đồng đội, bom đạn không ngăn được chúng tôi tiến về miền Nam ruột thịt.
Tôi vẫn tự hào khi lái những chiếc xe không kính, góp phần vào cuộc chiến giải phóng miền Nam thống nhất đất nước. Tôi nhắc nhở con cháu phải biết ơn những người đã hi sinh.
Kể lại Bài thơ về tiểu đội xe không kính - Mẫu 4
Nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam - ngày 22 tháng 12, để hiểu thêm về lịch sử chiến đấu, nhà trường mời cựu chiến binh về thăm và trò chuyện. Trong đó, tôi gặp một người lính lái xe trong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật.
Các bạn chắc không thể tưởng tượng được, những người lái xe trẻ trung, sôi nổi ngày xưa giờ đã trở nên đứng đắn, oai nghiêm trong bộ quân phục mới. Ông ta có giọng nói khoẻ, ấm áp và tiếng cười vang xa. Dù đã già dặn, khuôn mặt ông vẫn tỏ ra hóm hỉnh, yêu đời như ngày nào. Qua cuộc trò chuyện, tôi thấy ông là người vui vẻ, nhiệt tình, đặc biệt khi kể về cuộc đời lính trên đường Trường Sơn. Ông nói rằng vào năm 1969, Mỹ đã đánh phá dữ dội trên tuyến đường này, nhưng chúng ta vẫn không ngừng tiến về phía Nam.
Ông tiếp tục kể:
Trên những chiếc xe như thế, không có gì để che chắn, gió cát thổi vào mặt, làm cho mắt đỏ như người già, mặt bẩn như thằng hề. Nhưng chúng tôi vẫn cười giòn giã, hút thuốc một cách vô tư giữa dãy Trường Sơn. Với những ngày nắng là thế, mưa còn khổ hơn, nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ lái xe hàng trăm cây số nữa. Xe không kính giúp chúng tôi nhìn thấy bầu trời, cảnh đẹp của thiên nhiên.
Nghe ông kể, tôi ngưỡng mộ tinh thần đồng chí đồng đội, lòng dũng cảm của người chiến sĩ. Tôi mong ước không có chiến tranh trên thế giới để cuộc sống luôn bình yên.
Các bạn có thể hiểu, những ngày tháng khốc liệt đó đã ghi lại một trang sử vĩ đại của dân tộc ta. Dù bom đạn giáng xuống, chúng ta vẫn không chùn bước, tiếp tục điều khiển những chiếc xe vượt qua đèo, qua dốc để chống lại kẻ thù. Mong rằng, những nỗi đau của chiến tranh sẽ không còn nữa, và hòa bình sẽ trở lại với thế giới.
Kể lại Bài thơ về tiểu đội xe không kính - Mẫu 5
Khi tôi đưa chiếc xe đạp vào sân, tôi nghe tiếng cười vui vẻ của bố và một vị khách. Đó là một vị khách quý, vì hiếm khi sân nhà nhộn nhịp như vậy, nhất là khi bố tôi, người hiền lành và im lặng, cười lớn như vậy.
Tôi vội vàng bước vào nhà. Bố tôi và vị khách đón tôi với ánh mắt hân hoan và yêu mến:
- Con gái, đây là bác Trung Trực, bạn học thân thiết của bố từ trung học và cũng là bạn đồng đội của bố trong quân ngũ. Bác là một chiến sĩ lái xe Trường Sơn thời xưa đấy con ạ!
Bác Trực cùng tuổi với bố tôi. Khuôn mặt bác toát lên sự cương nghị nhưng cũng rất dễ gần. Dù có những vết thương đã làm xấu đi nét đẹp của khuôn mặt, nhưng ánh mắt bác vẫn tràn đầy niềm vui và sự yêu thương. Tôi như đang mơ vậy. Vừa mới học xong về “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật, giờ tôi đang đứng trước một chiến sĩ lái xe Trường Sơn thực sự. Đây thực sự là một điều kỳ diệu không ngờ tới. Tôi háo hức nói:
- Bố ơi! Bác ơi! Con có thể ngồi cùng bố và bác một lát để nghe thêm về những ngày tháng chiến đấu năm xưa không ạ?
Bác cười và trả lời:
- Tất nhiên rồi! Đó là thời kỳ đẹp nhất của chúng ta đấy con.
- Thưa bác, bác chính là chiến sĩ lái xe Trường Sơn, người lính mà tôi đã học về trong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật, đúng không ạ?
- Ồ, bài thơ ấy nổi tiếng lắm đó con ạ. Trong những ngày đó, có lẽ không ai là không biết đến bài thơ ấy. Nó tường thuật phần nào mong muốn chiến đấu, những khó khăn, sự dũng cảm và lòng lạc quan của những người lính như bác.
- Chính bác cũng đã từng điều khiển những chiếc xe không có kính đó phải không ạ?
- Không chỉ “đã từng” đâu cháu ạ. Mà là bác luôn cầm lái những chiếc xe bị xước, va đập, phá hủy bởi bom đạn, làm chúng vỡ nát, méo mó những bộ phận bên ngoài như thế. Chiến tranh cháu ạ!
Để bác kể chi tiết hơn cho cháu hiểu nhé. Lúc ấy, bác cầm lái xe tải, cùng đồng đội vận chuyển lương thực, thuốc men, vũ khí… vào chiến trường miền Đông Nam Bộ. Có những chuyến đi kéo dài hàng tháng, gian khổ lắm cháu ạ. Đặc biệt là trên những con đường qua dãy Trường Sơn, giặc bắn phá dữ dội. Họ muốn phá hủy tất cả, ngăn cản con đường huyết mạch nối liền Bắc Nam ấy. Đội xe của bác ban đầu được trang bị toàn xe mới để phục vụ mặt trận. Nhưng ngày nào cũng lao đầu vào giữa bom gầm, đạn nổ làm kính vỡ, mất dần hết. Rồi mui xe cũng bị đạn pháo cày nát. Thùng xe va đập nhiều lần, vết xước lớn không chịu ngừng. Không có chiếc xe nào còn nguyên vẹn cháu ạ.
Tôi vẫn muốn biết, tiếp tục hỏi bố:
- Lái xe không có kính, không mui, không đèn như thế có nguy hiểm không bác nhỉ?
Bác hào hứng tiếp lời:
- Nguy hiểm lắm, cái sống cái chết lúc nào cũng gần kề. Lái xe không kính thì mối nguy hiểm gần nhất là bụi đất. Đường Trường Sơn mùa khô bụi cuốn lên mù trời sau làn xe lao vút. Bụi cuốn vào mặt, vào áo quần. Bụi dày đặc đến mức mắt cay xè, không thể mở nổi. Lúc ấy, râu, tóc, quần áo và cả xe đều rực màu đất đỏ Trường Sơn. Rồi còn mưa nữa chứ. Mưa Trường Sơn thường bất ngờ. Đang bụi bám đầy thì bỗng cả người nặng chịch vì ướt sũng nước mưa. Mưa xối xả đập vào người, vào mặt, vào mắt. Những làn nước cay xè, lạnh buốt khiến việc lái xe khó khăn hơn gấp trăm lần. Thế nhưng, những người lính lái xe như bác không bao giờ dừng lại, luôn phải cố gắng tránh giờ cao điểm cháu ạ. Cũng vì xe không kính nên mưa gió thổi vào cabin đủ thứ, từ lá rơi, cành cây gãy… Bác đã nhiều lần bị cành cây đâm vào mặt, vào tay cầm lái, đau rát vô cùng. Gian khổ là thế đấy cháu. Mỗi chuyến chở hàng về tới đích thật sự là một kỳ tích. Vậy mà kỳ tích vẫn luôn xuất hiện.
Bác tươi cười, khuôn mặt tỏa sáng vẻ rạng rỡ và tự hào. Lời bác kể như chứa đựng bao nhiêu nhiệt huyết, bao nhiêu sự sôi động của một thời trẻ tuổi trên chiến trường. Bác như đang được sống lại những khoảnh khắc lịch sử ấy. Không hiểu sao ngay lúc này, những lời thơ của Phạm Tiến Duật lại ùa về, vang vọng trong lòng tôi. Đó là một sự thật ở chiến trường xưa. Thế nhưng, những người lính cụ Hồ vẫn tràn đầy lạc quan, yêu đời và tin tưởng vào một ngày mai chiến thắng.
Tôi nhận ra bác Trực đang suy tư, ánh mắt xa xôi như đắm chìm trong dòng hồi ức. Còn bố tôi ngồi im lặng, khuôn mặt biểu lộ sự xúc động. Bác Trực đột nhiên nói:
- Lái xe không kính thế mà lại hay cháu ạ. Gặp bạn cũ, gặp đồng đội, gặp đồng bào đều vui mừng qua cửa kính vỡ. Giữa đại ngàn vô tận, bác cảm thấy lòng mình ấm lại vì được chiến đấu bên cạnh những người bạn yêu thương.
Giọng bác đột nhiên phát ra, đầy cảm xúc:
- Cháu không thể hiểu được tình đồng chí thiêng liêng, quý giá như thế nào với người lính các bác. Dừng xe, ghé vào một bếp Hoàng Cầm, chỉ cần thêm bát đũa là thấy thân thuộc như anh em cùng một nhà. Dù chỉ trong chốc lát, mỗi người sẽ rời xa nhau, có khi chẳng bao giờ gặp lại giữa trận mạc. Bác và ba cháu có thể trở về hạnh phúc bên gia đình, nhưng bao đồng đội của bác đã ngã xuống. Có một đồng đội của bác đã hi sinh ngay sau vô lăng vì quyết tâm lái xe vượt qua đạn dù đang bị thương nặng. Ngày ấy, khẩu hiệu “Yêu xe như con, quý xăng như máu” luôn ăn sâu trong lòng những người lính lái xe. Dù có hy sinh, các bác vẫn quyết tâm bảo vệ xe và hàng.
Bác bỗng im lặng. Không khí trong căn phòng trở nên trang nghiêm.
Trong tôi bỗng trào dâng một cảm xúc lạ lùng, vừa khâm phục, vừa tự hào. Hôm nay tôi hiểu thêm nhiều điều. Trước đây, tôi chỉ biết đến cuộc sống êm đềm trong vòng tay ấm áp, chở che của gia đình, thầy cô trong một đất nước hòa bình. Đó là thành quả của bao thế hệ cha anh đã vất vả, hy sinh. Họ chính là bố tôi, bác tôi và những người tôi chưa từng gặp. Tôi phải trân trọng cuộc sống hòa bình này và cố gắng trau dồi, hoàn thiện để góp phần xây dựng đất nước thêm tươi đẹp trong thời đại mới.
Kể lại Bài thơ về tiểu đội xe không kính - Mẫu 6
Tôi là một người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn - con đường huyết mạch nối liền hai miền Bắc và Nam. Trong những năm tháng kháng chiến chống Mỹ gian khổ, chúng tôi - những người lính lái xe vẫn kiên định giữ vững tay lái để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ: vận chuyển lương thực, vũ khí và đạn dược vào chiến trường khốc liệt.
Trên con đường Trường Sơn, những chiếc xe ban đầu nguyên vẹn lại bị bom đạn của kẻ thù hủy diệt, trở thành những chiếc xe không kính. Nhưng chúng tôi - những người lính lái xe vẫn ung dung ngồi trước, buông tay lái. Những chiếc xe không kính còn giúp cho chúng tôi hòa mình hơn với thiên nhiên. Từ gió trời, con đường đến cánh chim, tất cả như đang ùa vào buồng lái chào hỏi.
Những chiếc xe không kính khiến cho hành trình trở nên khó khăn hơn. Bụi đường làm cho mái tóc trắng như người già. Chúng tôi không cần phải rửa, chỉ cần phì phèo châm điếu thuốc và nhìn nhau cười vui vẻ. Mưa tuôn, mưa xối giống như đang đứng ngoài trời. Chúng tôi không cần thay áo, chỉ cần lái xe vài trăm cây số, để gió thổi vào rồi áo cũng sẽ khô.
Những chiếc xe không kính đã tập hợp thành một tiểu đội xe không kính. Chúng tôi gặp gỡ trên hành trình đó. Tất cả giống như những người bạn lâu ngày không gặp, bắt tay nhau và mỉm cười chào hỏi. Rồi đến khi đêm buông xuống, dựng bếp Hoàng Cầm giữa trời. Cùng nhau ăn uống, cùng nhau trò chuyện giống như một đại gia đình. Tình cảm đồng đội giữa những người lính lái xe cũng giống như tình thân - sâu sắc và thắm thiết.
Dù những bộ phận quan trọng nhất của chiếc xe đã bị phá hủy. Xe không có kính, không có cả mui xe và hỏng cả đèn xe. Nhưng những chiếc xe vẫn tiếp tục băng băng trên khắp mọi nẻo đường Trường Sơn. Bởi vì trong chiếc xe có một “trái tim” - trái tim yêu đời với nhiệt huyết cách mạng của người lính lái xe. Hình ảnh “trái tim” tượng trưng cho lòng căm thù sâu sắc của chúng tôi với kẻ thù. Đồng thời nó cũng là biểu tượng cho nhiệt huyết cách mạng, lòng trung thành với Đảng và tình yêu nước sâu đậm của người lính.
Kể lại Bài thơ về tiểu đội xe không kính - Mẫu 7
Năm 1969, chiến trận trở nên khốc liệt và căng thẳng hơn. Mỹ thất bại trong chiến lược Chiến tranh cục bộ, bắt đầu triển khai chiến lược Việt Nam hóa. Mỹ giảm bớt quân số trên chiến trường Đông Dương và tăng cường chiêu mộ người Việt vào quân đội. Đồng thời, họ thực hiện các chiến lược bình định khắp miền Nam. Một tình hình khủng bố căng thẳng tràn ngập khắp miền đất nước. Trong cuộc chiến đấu giải phóng miền Nam, quân và dân miền Bắc đều nỗ lực hết mình để hỗ trợ và chiến đấu cùng miền Nam.
Tôi là một chiến sĩ lái xe. Cuối năm 1968, tôi được điều động đến đại đội một ô tô vận tải, vận chuyển hàng hóa và vũ khí vào chiến trường miền Nam. Chúng tôi không chỉ cung cấp hàng hóa mà còn mang theo tinh thần dũng cảm để hỗ trợ quân và dân miền Nam.
Nhân dân miền Bắc đã hy sinh nhiều để giúp miền Nam trong cuộc chiến giải phóng và thống nhất đất nước. Thanh niên đã tự nguyện tham gia chiến đấu và hứa trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Bà con miền Bắc gửi đi phần lớn sản phẩm nông nghiệp vào miền Nam để hỗ trợ và chúng tôi nhận được sự hỗ trợ từ các nước bạn. Chúng tôi vận chuyển hàng hóa không ngừng ngày đêm trên tuyến đường Trường Sơn, thể hiện lòng tận tụy của nhân dân miền Bắc đối với miền Nam.
Trên tuyến đường Trường Sơn, quân Mỹ tiến hành đánh phá gay gắt, gieo rắc bom đạn để ngăn chặn dòng tiếp viện. Nhiều đồng đội của tôi đã hy sinh, xe bị hỏng hóc nặng nề sau những chuyến đi gian nan trở về.
Tuy nhiên, chúng tôi không bao giờ chùn bước. Đồng chí cùng nhau động viên, hứa hẹn giữ vững tay lái và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Bất kể đường phá, chúng tôi sẽ sửa chữa. Bất kể kẻ thù đánh ban ngày, chúng tôi sẽ chạy ban đêm. Những đoàn xe tiếp tục nối đuôi nhau trên tiền tuyến. Tuyến đường Trường Sơn như là sợi chỉ thần kỳ nối liền miền Nam và miền Bắc, nơi mọi nỗ lực đều hướng về để bảo vệ tuyến đường, mạch máu của dân tộc.
Trong những chiếc xe không kính, bầu trời như đang gần gũi hơn với chúng tôi. Dù trời không có gió, nhưng khi xe chạy, gió vẫn thổi ào ạt vào buồng lái. Gió thổi mạnh, làm cay xè mắt và tóc của chúng tôi. Ban đêm, khi xe chạy, những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, rõ ràng hơn bao giờ hết vì không có kính che mờ. Những chú chim bay xung quanh buồng lái cũng làm tôi bất ngờ, nhưng lại rất hồ hởi.
Điều đáng sợ nhất vẫn là bụi đường. Không có kính, bụi đường khiến tóc chúng tôi trắng bạc như người già. Mỗi lần nghỉ ngơi, chúng tôi đều bẩn bết mà cười rạng rỡ. Sau bụi là mưa. Mưa rơi đột ngột và dữ dội. Không có kính, nước mưa thấm ướt vào buồng lái, nhưng chúng tôi không ngại. Cuộc sống của chúng tôi đã quen với gió sương và mưa rơi từ lâu.
Hạnh phúc nhất là khi gặp lại đồng đội khắp nơi. Những đoàn xe tiếp tục nối đuôi nhau, và chúng tôi bắt tay qua cửa kính vỡ, động viên và chúc mừng nhau. Những chiến sĩ trở về chúc mừng và cầu chúc may mắn.
Những lúc dừng chân giữa rừng kết nối trái tim. Dù từ nhiều vùng quê khác nhau, chúng tôi coi nhau như anh em đồng chí, cùng nấu cơm và chia sẻ nhau những kỷ niệm.
Đường Trường Sơn là thành quả của sự cống hiến không ngừng của hàng ngàn thanh niên yêu nước. Trải qua những thử thách khốc liệt trên núi cao và dưới vực sâu, đường này đã chứng tỏ sức mạnh và ý chí của những người xây dựng nó. Nhớ lại những lần vượt qua những con dốc khó khăn, tôi nhớ rõ cảm giác mỏi mệt và hồi hộp trong từng cung đường.
Một đêm mưa lớn, đường trở nên nguy hiểm hơn. Chúng tôi phải dừng lại tìm nơi trú ẩn. Nhưng không có nơi nào an toàn. Trong tình trạng này, chúng tôi quyết định vượt qua dốc ngay lập tức. Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng không còn cách nào khác. Tôi đề xuất cho đoàn xe tiến về phía trước và đội trưởng đã đồng ý.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh khi lái xe vượt qua con dốc. Nhưng đột nhiên, xe bị trượt và đe dọa lao xuống vực. May mắn, tiếng kêu từ đồng đội khiến tôi tỉnh táo. Tôi đạp ga mạnh mẽ và chiếc xe cuối cùng cũng lên đỉnh dốc. Nhìn lại, tôi biết mình may mắn khi có sự giúp đỡ từ đồng đội.
Thấy xe trượt dốc, đồng đội đã nhanh chóng kê đá để giữ xe. Mỗi người ném một viên đá vào bánh xe cho đến khi xe lên đỉnh dốc. Nhờ sự tổ chức và sự hợp tác của đồng đội, chúng tôi đã vượt qua khó khăn.
Nhìn đồng đội, tôi cảm thấy xúc động. Họ đã nhanh chóng hành động để giúp đỡ tôi. Với sự quyết tâm và sự đoàn kết, chúng tôi đã vượt qua thử thách đầy nguy hiểm.
Trạng thái bình tĩnh, lòng dũng cảm, khả năng xử lý tình huống nhanh nhạy và chính xác là những phẩm chất cần thiết của một người lái xe trên chiến trường. Họ không chỉ phải giữ được sự bình tĩnh trong cabin lái xe mà còn phải linh hoạt, mưu trí khi đối mặt với những tình huống khẩn cấp. Đôi khi, họ còn phải đề xuất những phương án mở đường cho cấp trên khi gặp tắc đường. Họ cũng phải có khả năng làm việc hòa hợp với các binh sĩ, cùng với quân kỹ binh và quân phòng không, hiểu rõ về chiến thuật và quy luật hoạt động của đối thủ để đưa hàng hóa đến nơi đích. Đó chính là bài học mà tôi vẫn nhớ mãi từ đội trưởng của mình.
Trong chiến tranh, sự hy sinh là điều không thể tránh khỏi. Chúng tôi đã hiểu điều này mỗi khi bước chân ra khỏi căn cứ. Những người đồng đội thân thiết nhất, những người đã cùng tôi trải qua biết bao nhiêu trận đánh, đã hy sinh. Họ ra đi như những người lính thực thụ, không hề nuối tiếc điều gì.
Một ngày kia, sau khi vận chuyển qua đêm, khi mặt trời mọc, đơn vị của chúng tôi phải giấu xe để tránh bị phát hiện của địch. Vào buổi chiều, kẻ thù đã tìm ra và tiến hành không kích. Sau loạt không kích của địch, ba binh sĩ gọi anh đi kiểm tra hiện trường. Tôi đã cố gắng ngăn anh, nhưng anh không chịu. Khi đến nơi giấu xe, anh đã vô tình đụng vào một quả bom và bị nổ tung. Anh đã ra đi, để lại nỗi tiếc thương sâu sắc trong lòng đồng đội.
Tình yêu và lòng căm hận chính là những động lực thúc đẩy chúng tôi khao khát giải phóng miền Nam và thống nhất đất nước. Để biến ước mơ thành hiện thực, chỉ có một cách duy nhất là giữ chắc bánh lái, và nắm vững vô-lăng. Vì vậy, mặc cho thách thức có càng lớn, chúng tôi càng quyết tâm chiến thắng.
Không thể nào đếm hết được bao nhiêu tình huống mà chúng tôi đã trải qua trên con đường vận chuyển. Những chuyến đi vượt qua đêm, băng qua những bãi bom, vượt qua bom từ trường và bom bi trong sự rình rập của máy bay tiêm kích, suốt ngày đêm chúng tôi phải đối mặt với những cạm bẫy và những cuộc tấn công tinh vi dọc theo con đường Trường Sơn. Những ngọn đồi biến thành đống tro, những tảng đá trở thành vôi, những con sông biến thành bùn đặc, và những vực sâu chứa đựng hàng chục chiếc xe bị cháy đen. Dù kẻ thù luôn rình rập, con đường luôn nguy hiểm, dù có bao nhiêu hy sinh xảy ra, không có gì có thể ngăn cản bước tiến của chúng tôi.
Xe vẫn lăn bánh. Những hàng xe chở hàng nặng vẫn không ngừng lưu thông, ngày đêm, mang theo hy vọng cho miền Nam thân thương. Tất cả đều vì sứ mệnh cao cả của giải phóng và thống nhất đất nước, của lòng yêu nước. Mỗi khi ngồi vào vị trí lái xe, tôi lại nhớ đến những người anh đã hy sinh, nhớ về trách nhiệm lớn lao mà họ đã giao phó, và tôi quyết tâm phải tiếp tục con đường đã chọn, sống và chiến đấu xứng đáng với tình yêu đất nước.
Kể lại Bài thơ về tiểu đội xe không kính - Mẫu 8
Hôm nay, tôi có dịp cùng những người đồng đội cũ trở lại những ký ức của chiến trường xưa. Những sự kiện trong năm 1968, thời kỳ đỏ lửa, lại hiện về trong tâm trí tôi. Những người bạn còn sống, những người đã mãi mãi ngủ yên trên chiến trường. Một cơn gió thoảng qua, mang theo những câu chuyện về sự kiện của dân tộc trong những tháng ngày đầy sóng gió nhưng cũng đầy hào hùng.
Trong những năm chiến đấu ác liệt chống lại kẻ thù Mỹ, khi mọi người hướng về miền Nam ruột thịt, chúng tôi, những thanh niên, bỏ qua việc học hành, nộp đơn nhập ngũ. Quyết tâm không để miền Nam đơn độc trong cuộc chiến này, tôi cũng đã bước vào hàng ngũ quân đội, mong muốn góp phần vào công cuộc “đánh cho Mỹ đi, đánh cho Ngụy nhào” của dân tộc.
Trên chiến trường, mỗi người mang một nhiệm vụ riêng phục vụ cho cuộc kháng chiến. Với tôi, làm chiến sĩ lái xe, nhiệm vụ chính là đảm bảo an toàn cho người và hàng hóa, đưa vũ khí và trang thiết bị từ Miền Bắc vào vị trí chiến đấu. Hàng ngày, trên chiếc xe của mình, tôi đi qua mọi nẻo đường trên chiến trường Miền Nam, vận chuyển thuốc men, vũ khí, và đồ dùng quân sự đến những nơi cần thiết.
Năm 1968, những tháng ngày khốc liệt. Mỹ đã tung ra hàng loạt quả bom xuống đường Trường Sơn, với ý đồ làm suy yếu tinh thần của dân tộc. Nhưng dù bom Mỹ rơi xuống đến đâu, lòng dân vẫn không bao giờ gục ngã. Chúng tôi, cùng với chiếc xe đặc biệt của mình, vẫn kiên định giao nhận hàng hóa để phục vụ chiến trường.
Dưới sức ép của bom, hàng loạt kính xe của tôi đã vỡ tan. Dù đã được thay kính mới nhiều lần, nhưng chỉ trong vài ngày, bom Mỹ lại làm tan nát kính của chúng tôi. Nhưng có lẽ kính vỡ cũng mang lại một chút may mắn cho chúng tôi!
Ngồi trong cabin lái, tôi cảm nhận từng hơi thở của gió mát, xua tan đi mệt mỏi và buồn ngủ. Dù con đường mà chúng tôi đi hàng ngày đã bị bom Mỹ phá hủy dữ dội, nhưng tôi không từ bỏ, vì đó vẫn là con đường của lý tưởng cách mạng, của hòa bình dân tộc.
Ban đêm, khi trời tối, chúng tôi dựa vào ánh sáng của các vì sao để lái xe tiếp tục hành trình. Thực ra, chúng tôi còn không dám bật đèn nhiều, vì lo sợ bị kẻ thù phát hiện và tấn công. Mặc dù điều kiện khắc nghiệt, nhưng chúng tôi vẫn không bao giờ từ bỏ hay than phiền.
Có những ngày nắng chói chang, khi đường khô ráo bụi bay vào mắt, làm đau rát. Khi bước xuống xe, quần áo và khuôn mặt đều bám đầy bụi. Cũng có những ngày mưa rơi xối xả, ngồi trong cabin mà vẫn ướt sũng như thường. Sự lạnh lẽo của rừng Trường Sơn đôi khi như muốn làm cho chúng tôi chao đảo.
Dù cái lạnh thấm vào quần áo, thấm vào da thịt, làm người ta run rẩy, nhưng chúng tôi không để ý. Quần áo ướt đã được gió khô. Chúng tôi, những người cầm lái xe này, đã quá quen với cuộc sống vất vả và khắc nghiệt này.
Tuy nhiên, vì Miền Nam, vì hòa bình dân tộc, chúng tôi đã có những lúc “gạt nước để xua đi nỗi nhớ”, “cử nhành cây để gạt đi nỗi riêng tư”. Những kí ức, những lời nhớ, những mong đợi vẫn luôn hiện hữu trong lòng. Mặc cho chỉ có núi rừng, chỉ có những chuyến xe qua lại liên tục, nhưng tình đồng đội, đồng chí của chúng tôi vẫn luôn gắn bó.
Công việc không ngừng, xe chạy suốt ngày đêm để hỗ trợ cho Miền Nam, chúng tôi chỉ có thể chào nhau bằng cách nắm tay qua ô cửa xe đã vỡ. Cái nắm tay như một nguồn sức mạnh mới, nhưng đôi khi cũng là cái nắm tay cuối cùng. Trong chiến tranh, cái chết luôn luôn ở phía trước, nhưng chúng tôi vẫn không hề nao lòng.
Với chúng tôi, niềm vui là khi hàng hóa được giao đến nơi an toàn. Dù trong bom đạn, khi nhìn thấy đồng đội còn nguyên vẹn, cùng nhau ngồi bên bếp Hoàng Cầm. Bữa ăn của lính dù đơn sơ nhưng đầy tình cảm.
Chúng tôi ngồi lại kể chuyện, kể về bức thư nhà, ruộng đồng, mùa vụ. Kể về những con đường đã đi qua, những khó khăn gian khổ mà chúng tôi đã trải qua. Rồi cùng nhau ấp ủ hy vọng về hòa bình, độc lập trong tương lai gần nhất. Chiếc võng mắc vội, tôi lăn nhẹ đầu nghỉ một chút trước khi hành trình mới bắt đầu.
Mặc dù không cầm súng trực tiếp như đồng đội khác, nhưng chúng tôi lái xe vẫn đóng góp công sức, thậm chí là tính mạng. Bao nhiêu đồng đội của tôi đã nằm dưới con đường huyết mạch Trường Sơn. Tuy nhiên, chuyến xe mang hàng hóa cho Miền Nam không bao giờ bị gián đoạn. Bởi vì những chuyến hàng là biểu tượng của niềm tin và sức mạnh mà đồng bào Miền Bắc gửi gắm cho chiến trường Miền Nam.
Dù chiếc xe không thùng, không kính, bị bom Mỹ làm méo mó, nhưng chúng tôi không bao giờ mất tinh thần. Chiếc xe của chúng tôi vẫn luôn tiến về Miền Nam, vì trong đó vẫn còn “một trái tim”.
Chiến tranh đã qua, hôm nay tôi cùng đồng đội tìm về chiến trường xưa. Những chiếc xe đã nằm yên trong viện bảo tàng, những người lính xe không kính đã ra đi, những người nằm mãi trên Trường Sơn. Tôi và đồng đội vẫn nhớ mãi những năm tháng gian khổ nhưng hào hùng ấy. Tôi hy vọng lớp thanh niên ngày nay sẽ tiếp tục và đốt sáng con đường mà lớp cha anh đã đi để bảo vệ.
Thủ vai anh chiến sĩ kể lại Bài thơ về tiểu đội xe không kính
Chiến tranh mang đến nhiều nước mắt, mọi người đều biết rằng sau mỗi cuộc chiến, chúng ta chỉ mất đi mà không đạt được gì ngoài đau thương. Cuộc đời của một người lính đã là một sứ mệnh. Chúng tôi ra đi vì hai từ “bình yên”, mọi công việc đều vì tổ quốc và những người thân yêu. Tôi, một người lính trên tuyến đường Trường Sơn, nắm trong tay sinh mệnh của gia đình và sự tồn tại của dân tộc. Dân miền Nam cần giúp đỡ, và chúng tôi, trên con đường Trường Sơn, là những người lính lái xe trên tuyến đường đó. Cuộc sống của một người lính cũng có những khoảnh khắc đẹp.
Đồng hành cùng những người lính, chúng tôi không chỉ có đạn súng mà còn có một nhân vật đặc biệt, đó là chiếc xe, được sản xuất và nhập về từ Liên Xô. Chiếc xe có màu nâu xanh đậm đẹp mắt, đầy đủ đèn, kèn và kính không tì vết. Mặc cho gian khổ và tử thần đang rình rập, chúng tôi vẫn mạnh mẽ tiến về phía trước, với niềm tin vào tương lai độc lập. Chiếc xe, dù xơ xác, vẫn là người bạn đồng hành của chúng tôi, bởi trong đó vẫn có những trái tim bùng cháy và những người luôn sẵn lòng hy sinh cho đất nước.
Xông pha cùng đất trời, hòa mình vào cơn gió đại ngàn, chúng tôi vượt qua mọi khó khăn để tiến về miền Nam tổ quốc. Gió và cảnh đẹp tự nhiên trở thành nguồn động viên lớn lao cho chúng tôi trong hành trình đầy gian nan. Chúng tôi cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, bởi chúng tôi là những người đồng đội luôn kề vai sát cánh trên tuyến đường Trường Sơn. Dù không có kính, nhưng chúng tôi vẫn vượt qua mọi trở ngại, tiến bước với niềm tin và hy vọng về một tương lai hạnh phúc và độc lập.
Đời người lính không chỉ có khổ cực mà còn có những khoảnh khắc đẹp, những tiếng cười và tinh thần lạc quan. Chúng tôi nhận ra rằng cuộc sống vẫn đẹp đẽ, và những điều tích cực đó thúc đẩy chúng tôi hơn nữa trong hành trình bảo vệ đất nước và hy vọng cho tương lai. Ngày nay, khi hoà bình đã đến, chúng tôi mong rằng giới trẻ sẽ không quên công lao và hy sinh của chúng tôi, và sẽ tiếp tục bảo vệ con đường mà lớp cha ông chúng đã đi để giữ gìn hòa bình và tự do cho đất nước.
Hóa thân thành người lính kể lại Bài thơ về tiểu đội xe không kính
Trên con đường Trường Sơn đầy bom đạn, chúng tôi - những người lính lái xe trẻ tuổi - tràn đầy nhiệt huyết và sức trẻ. Đối với chúng tôi, những chiếc xe không kính không chỉ là phương tiện, mà còn là bạn đồng hành trung thành. Chúng tôi luôn trân trọng và lạc quan với những chiếc xe này.
Không phải vì sinh ra đã không kính, mà vì cảnh chiến trường gắt gao, mưa bom đạn dồn dập khiến kính xe không thể tồn tại. Với chúng tôi, việc có hoặc không có kính cũng không quan trọng bằng việc hòa mình với thiên nhiên và cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống.
Dù không có kính, chúng tôi vẫn tiếp tục nhiệm vụ của mình. Mỗi khi gặp mưa, chúng tôi càng chạy nhanh hơn để hoàn thành nhiệm vụ. Đối với người lính lái xe, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.
Không chỉ có một hoặc hai chiếc xe không kính, mà còn có một đội ngũ. Chúng tôi là bạn bè thân thiết, luôn hỗ trợ lẫn nhau trên con đường dài.
Dù đã qua bao nhiêu năm, nhưng nhớ về những người đồng đội lái xe và những chiếc xe không kính vẫn mãi trong lòng. Mong rằng thế hệ trẻ sẽ hiểu và trân trọng những gì chúng tôi đã làm cho đất nước.