blogradio.vn - Tớ chỉ mong muốn sống một cuộc đời bình yên, thưởng thức những niềm vui nhỏ nhặt bên gia đình, được che chở trong mái ấm nhỏ của mình. Còn hắn, hắn là đứa con của trời đất, là làn gió mát lành thổi giữa đại dương xanh, là áng mây lơ lửng trôi trên bầu trời, không thể bị buộc bởi bất kỳ sức mạnh nào.
'Cậu như mây trời, bay lượn khắp nơi
Tớ là mảnh đất, khao khát mong chờ'
...
Cuộc đời tớ thật hạnh phúc khi được sinh ra trong một gia đình đầy đủ tình thương, có bố mẹ ân cần chăm sóc, và có một anh trai lớn tuổi hơn tớ một con giáp, luôn lải nhải mấy câu 'đừng yêu sớm'.
Anh Đại của tớ bây giờ đã qua 30 tuổi, nhưng anh chẳng hề muốn kết hôn, cũng chưa từng đưa ai về nhà. Dù anh đã có nếp nhăn trên khuôn mặt nhưng phong độ của anh vẫn là điều không thể phủ nhận.
Nghe mẹ tớ kể, cuộc đời tình yêu của anh trai tớ thật đau lòng, một người đầy tình cảm nhưng khó tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Anh hiếm khi uống rượu, nhưng mỗi lần uống là một trận tỏa sáng. Nhớ có một lần, anh về nhà muộn hơn 2 giờ sáng, mùi rượu bia phảng phất, khuôn mặt đỏ bừng, từng bước đi vụt qua nhưng lại đầy khó khăn, vừa đi vừa khóc lóc, rồi lại gào thét đến xé lòng. Bố mẹ đưa anh vào phòng để tự làm tự diệt. Nhưng tớ thương anh lắm, tớ mang cho anh cốc nước chanh, ép anh uống vài ngụm. Rồi tớ ôm anh khóc như một đứa trẻ, khóc ướt áo anh. Tuyến lệ của anh như không có điểm dừng, cả người anh run lên, tớ không biết phải làm gì nên chỉ ngồi vậy, để anh xiết chặt trong vòng tay. Trong cơn say, anh thốt lên: 'Thế giới này có rất nhiều người, nhưng họ không phải là em. Quyên ơi, về với anh đi, anh đã đợi em lâu rồi, đã 10 năm rồi Quyên...'
Tớ tự hỏi sao người ta phải đau khổ vì tình yêu?
Nhưng chỉ khi lớn lên, tớ mới hiểu được tình yêu, nó là sức mạnh khiến con người có thể vượt qua mọi khó khăn, là sức mạnh khiến một kẻ say rượu như Chí Phèo có thể giảm bớt uống để yêu Thị Nở, nhưng đồng thời cũng là nguồn gốc của nỗi đau khổ kéo dài suốt đời.
Khi tôi còn trẻ, thấy anh như vậy tôi thương anh lắm, nhưng chưa đủ trưởng thành để hiểu tại sao anh lại phải chịu đựng như vậy? Giờ đây tôi đã trưởng thành, tôi đã hiểu rõ hơn về tình yêu. Tôi ở tuổi trăng tròn, tương lai rộng lớn, tôi đã gặp được người, người khiến tôi 'tim đập chân run' chỉ sau một cái nhìn. Tôi không biết có người nào ở ngoài kia giống tôi không, chỉ cần một người lạ đó đã khiến tôi rung động, dù không làm gì cho tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy muốn ghi nhớ mãi mãi.
Anh ta tươi sáng như một thiên thần, nét đẹp hoàn hảo, mỗi góc khuôn mặt như một tác phẩm nghệ thuật khiến người khác say đắm, ngắm nhìn không dứt ra và cuối cùng là sự mong muốn chiếm hữu. Nhưng bản tính của anh ta không phải là người dễ bị kìm nén. Anh ta giống như một con ngựa hoang, luôn phiêu lưu trên những cánh đồng mênh mông, bất kể phía sau có bao nhiêu người theo đuổi hay nhớ nhung, anh ta vẫn hướng về bầu trời tự do của riêng mình, không ai có thể buộc anh ta.