Đêm nay mẹ lại khóc. Đã suốt một tuần nay mẹ khóc. Mẹ khóc nhưng vẫn phải kìm nén từng nấc trong lòng, không muốn ai biết mẹ buồn. Nhưng con biết! Con thấy đôi vai gầy của mẹ run rẩy, thấy dòng nước mắt của mẹ chảy dài trên gối, con biết mẹ đau lắm! Nhưng mẹ không biết rằng có một người luôn dõi theo mẹ, đó là con.
Người đàn ông ấy lại vô tâm với mẹ phải không? Con thấy từng dòng tin nhắn mẹ gửi đều chứa đựng bao mệt mỏi và lo sợ. Nhưng người đàn ông ấy chỉ đáp lại mẹ bằng những tin nhắn hờ hững: 'Anh cũng mệt lắm! Em có thể ngủ đi không? Tuần sau anh thi rồi, đừng làm anh áp lực thêm nữa...'
Nhưng mẹ của con cũng đang chuẩn bị thi đấy. Đang chuẩn bị thi vào đại học. Mẹ cả ngày đều phải đến trường, rồi tối về lại phải đi học thêm. Mấy hôm nay mẹ của con còn không ăn được nữa. Bà ngoại nấu nhiều món ngon cho mẹ, nhưng mẹ không muốn ăn. Món nào mẹ cũng thấy nghẹn ngào trong bụng. Mẹ chỉ gắp mấy miếng dưa chua bỏ vào miệng. Bà ngoại hỏi mẹ:
- Con sao rồi? Ăn nhiều thịt đi con!
Mẹ chỉ thì thầm trả lời:
- Con không sao, trời nắng nóng nên con chỉ muốn ăn những món nhẹ nhàng thôi.
Mẹ giấu bà ngoại về việc con tồn tại. Con biết mẹ rất buồn. Con cũng cảm thấy buồn, buồn vì sự hiện diện không mong muốn của mình. Nhưng con phải làm gì đây?
Mẹ đấm vào bụng mình, từng cú đau đập vào. Con cảm nhận được cơn đau đó. Từng nắm đấm của mẹ rơi vào bụng, con hiểu mẹ muốn gì. Nhưng xin mẹ, đừng tự làm mình đau như vậy, xin mẹ đừng mạnh tay như vậy, con đau lắm! Làm như vậy cũng nguy hiểm lắm mẹ ơi! Con không ngừng kêu cầu mẹ dừng lại. Cuối cùng mẹ cũng ngừng lại, nhưng lại nhìn vào khoảng trống trước mặt một cách trống rỗng. Cái bóng tối đó giống như những ngày tháng hiện tại của mẹ: tối tăm, mờ mịt.
Mẹ cần một bàn tay để kéo mình ra khỏi bóng tối này. Nhưng người đàn ông mà mẹ tin tưởng đã bỏ mặc mẹ. Mẹ không ngờ rằng người đó chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của bản thân mà không hiểu được mệt mỏi và đau khổ của mẹ và con.
Mẹ không thể tĩnh lặng như các bạn trong lớp. Đôi khi đau khổ tràn ngập, mẹ phải nằm gục trên bàn khóc trong im lặng.
Mỗi đêm mẹ đều thức trắng vì lo lắng và sợ hãi. Mẹ thường khóc suốt đến gần sáng, chỉ ngủ được một lát rồi phải dậy đi học.
Mỗi ngày mẹ đều phải uống cà phê để giữ cho mình tỉnh táo suốt cả ngày, để có thể đi học và làm bài tập. Dù biết rõ rằng cà phê ảnh hưởng như thế nào đến phụ nữ mang thai.
Hai tuần trôi qua, mẹ trở nên gầy gò hơn. Ông bà ngoại bận rộn cả ngày, nên không để ý nhiều đến sự thay đổi của mẹ. Mẹ cố gắng che đậy điều đó khỏi họ, nhưng mẹ không thể che giấu được bạn thân. Cô ấy hỏi mẹ:
- Đã bao lâu rồi vậy mẹ?
Mẹ đặt đầu mình trên vai cô ấy, thì thầm:
- Không biết nữa, khoảng 1 tháng rồi đó.
Cô ấy không nói nhiều, chỉ đề nghị nghỉ học để đưa mẹ đi siêu âm.
Đó là một phòng khám tư nhân nhỏ, ở một nơi rất xa nhà. Xung quanh vắng lặng, cô đơn vô cùng. Nhìn phòng khám, mẹ do dự không dám bước vào. Mẹ ôm chặt lấy cô bạn thân. Cô ấy hiểu mẹ lo sợ như thế nào, liền nói:
- Để tao đưa mày đến bệnh viện nhé!
Nghe đến 2 chữ bệnh viện, mẹ lại cảm thấy hoang mang hơn. Mẹ lắc đầu, lấy hết can đảm để bước vào căn phòng với biển quảng cáo to lớn hai chữ SIÊU ÂM.
Cầm tờ giấy trên tay, mẹ như đang ngừng thở. Đã 5 tuần trôi qua, bác sĩ nói nếu mẹ quyết định thì phải quyết định ngay, không thể trì hoãn. Mẹ cảm ơn bác sĩ rồi rời khỏi phòng. Trên đường về, mẹ đã đưa ra quyết định của riêng mình.
Mẹ không thể chờ đợi người đàn ông đó nữa. Anh ta chỉ là một người sống trong sự đắn đo rụt rè. Ngay cả việc hỏi mẹ có ổn không anh ta cũng không làm. Mẹ nói mẹ sợ, nhưng không nhận được một chút an ủi nào, chỉ là những tin nhắn không đáng kể rồi im hơi lặng tiếng. Mẹ đã nhận ra mình đã sai lầm trong tình yêu. Mẹ chỉ hy vọng con sẽ không phạm phải sai lầm tương tự, nhưng liệu con có thể trưởng thành được không?
Một buổi chiều mùa hè tràn ngập ánh nắng. Hoàng hôn buông lơi, tạo nên bức tranh cam ấm. Nhưng trong lòng mẹ lại lạnh buốt. Mẹ hỏi cô bạn thân:
- Mày có thể đưa tao đi phá thai không?
Cô ấy trả lời ngay lập tức:
- Được! Thằng đó không quay về đâu phải không?
- Đừng nhắc tới nó nữa, nó đã chết ở Hà Nội rồi.
Trước khi về nhà, cô ấy an ủi mẹ, hứa sẽ tìm chỗ và nghỉ học giúp mẹ. Mẹ cảm kích vì có một người bạn tốt như vậy. Con cũng muốn cảm ơn cô ấy rất nhiều, vì luôn quan tâm đến mẹ.
Và con biết, chỉ còn 2 ngày nữa là con sẽ được bên mẹ.
Đêm hôm này, mẹ đã không còn rơi lệ nữa. Mẹ cũng không tự gây đau lòng mình nữa. Mẹ chỉ biết mỉm cười và vuốt nhẹ đầu con. Mẹ âu yếm và vuốt ve con một cách nhẹ nhàng. Chưa bao giờ mẹ đối xử với con như thế này, nhưng con vẫn luôn yêu mẹ! Bàn tay của mẹ mềm mại nhưng đầy ý nghĩa. Và con ước rằng có thể ở bên mẹ lâu hơn. Con ao ước được mẹ ôm mỗi ngày. Con muốn trưởng thành như bao đứa trẻ khác. Nhưng con phải ra đi để mở ra tương lai cho mẹ. Con là một đứa trẻ thông minh, không giận dữ mẹ đâu. Con hiểu điều đó, mẹ có yêu con không?
Bác sĩ dẫn mẹ vào một căn phòng kín đáo, bao quanh là màu trắng tinh khôi. Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện khiến mẹ cảm thấy lo sợ. Mẹ nằm trên giường bệnh, lo lắng và bất an. Chưa bao giờ mẹ cảm thấy xấu hổ như hôm nay. Mẹ trần trụi, không che giấu điều gì, phơi bày tất cả trước mắt mọi người. Khoảnh khắc này, mẹ càng hận người đàn ông kia hàng trăm lần.
- Mẹ ơi, con sợ! Mẹ ơi! Con sợ lắm!
Mẹ ơi, con chỉ là một đứa trẻ thôi. Cô ta đưa cái que dài thẳng kia vào gần con. Con không hiểu nó là cái gì. Nhưng nó dần dần kéo con ra xa mẹ. Nó làm con đau đớn. Nó vét từng chút một trên cơ thể của con. Con chỉ muốn ở bên mẹ thêm một giây nữa thôi. Vì cái dụng cụ của cô bác sĩ kia đang xâm nhập sâu vào trong cơ thể mẹ con, khiến mẹ con cảm thấy đau đớn từng hồi. Cô ấy có thể làm nhẹ nhàng hơn được không? Mẹ con đang rất đau đớn...
Một dòng máu ấm áp chảy ra. Con cũng theo đó mà rời xa mẹ. Con tiếc nuối khi phải rời xa nơi an toàn nhất của mình - nơi có mẹ. Cứ như vậy, mẹ con đã không thuộc về nhau nữa.
Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!
Con là một đứa trẻ dễ thương và thông minh. Mẹ có buồn không khi phải xa con? Không còn con bên cạnh, mẹ sẽ không phải lo lắng về việc mọi người biết đến con nữa. Mẹ có thể yên tâm học cho kỳ thi đại học, đến với trường mà mẹ mơ ước từ lâu.
Dù thế nào đi nữa, mẹ phải sống thật hạnh phúc nhé! Mẹ không được tha thứ cho người đàn ông đã làm mẹ khóc suốt bao đêm, dù đó là bố của con! Mẹ phải tìm được hạnh phúc bên người thật sự yêu mình.
Con mong những người em của mình trong tương lai sẽ ở bên cạnh và chăm sóc mẹ thay cho con.
Con yêu mẹ thật nhiều!
Sau khoảnh khắc ấy, mẹ đã rời đi. Người bạn thân vội vàng chạy tới và giúp mẹ rời khỏi căn phòng bệnh. Gương mặt mẹ tái nhợt, vì cơn đau vừa qua đã lấy đi hết sức sống của mẹ.
Còn con, nằm yên trong chiếc thau, hòa mình vào dòng máu của mẹ. Chỉ còn một thoáng nữa thôi, cô ấy sẽ đưa con đi, đổ xuống sông, hay bất kỳ con mương nào. Và từ đó, con sẽ biến mất, như chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Con mong muốn, không còn ai phải trải qua những khó khăn như con. Chúng ta đều là những sinh linh nhỏ bé, may mắn được mẹ đưa vào thế giới này. Con hiểu nỗi đau riêng của mẹ. Nhưng, chúng ta vẫn ao ước được nhìn thấy thế giới này.
Con mong muốn, mẹ và những người phụ nữ khác hãy trân trọng bản thân hơn, không phải chịu đựng vì những người không xứng đáng, và đừng bao giờ từ bỏ máu thịt của mình!
Con là một đứa trẻ hiểu biết như vậy, mẹ có yêu con không?
Người sáng tác: Thanh Hoài