Tôi Vẫn Nhớ Đám Tang Của Ông Bác Tôi. Lúc Ấy, Tôi Chỉ Mới 5 Tuổi, Chưa Hiểu Gì Về Cái Chết, Và Cũng Chưa Biết Rằng Sau Khi Đi, Mình Sẽ Đi Đâu. Tôi Nhìn Người Thân Của Mình Đứng Xung Quanh Quan Tài Của Ông Bác, Và Tất Cả Đều Rơi Nước Mắt. “Người Lớn Không Bao Giờ Khóc” - Tôi Tự Nói Với Mình, Và Lúng Túng Trước Những Gì Mà Tôi Được Dặn Dò.
Anh em tôi nói với giọng khóc: “Tại sao cậu không khóc? Cậu không thương ông à?” Và tôi chỉ cắn môi để giấu đi nước mắt, hòa vào hàng người tiễn ông qua phố Quán Thánh.
Sau khi về nhà, tôi hỏi mẹ về đám tang, về lí do mọi người phải khóc, về cái kết không thể tránh khỏi. Mẹ giải thích rằng, chết là khi con người không còn tim đập và não ngừng suy nghĩ. Cơ thể sẽ phân hủy dần theo thời gian, chỉ còn lại xương, rồi xương cũng sẽ tan thành bụi.
Mọi người sinh ra đều phải chết, mẹ biết điều đó, nhưng mẹ vẫn khóc cho ông bác, để nhớ về ông. Khi tôi học ở trường Yết Kiêu, ông đã giúp tôi với tiền ăn và chỗ ở, vì gia đình tôi không có nhiều điều kiện. Sau khi ông mất, mẹ nhắc tôi rằng chỉ có kỷ niệm được giữ lại - đó là điều mà mẹ dạy tôi, sau khi tiết lộ rằng cuộc sống của chúng ta không thể tránh khỏi cái vòng xoáy đó.
Tôi không ngày nào trong đời không nghĩ về cuộc trò chuyện với mẹ khi tôi 5 tuổi. Tôi sợ chết, vì vậy tôi luôn nghĩ về cách sống để không lãng phí cuộc đời này. Nhưng tôi đã quên đi những gì mẹ đã trải qua, và điều khiến mẹ vẫn tiếp tục sống, làm cho cuộc sống này có ý nghĩa.
Tuần trước, mẹ tôi phải nhập viện vì suy tim.
Tất cả những điều này xảy ra khi tôi đang làm việc. Tôi còn gọi về nhà và nói với bà rằng tôi sẽ làm thêm giờ, và bà chỉ bảo “Về sớm để ăn cơm.” Tôi không biết rằng mẹ tôi vừa trải qua một cảnh tỉnh táo, mà đến cả người lớn cũng phải khóc. Tôi cảm thấy thật vô tâm.