>> Những bài văn Kể về một kỷ niệm đáng nhớ và ấn tượng
Đề bài: Mẹ là người đặc biệt và gần gũi nhất trong cuộc sống của em. Hãy tả và kể những kỷ niệm đáng nhớ về mẹ
1. Kế hoạch chi tiết
2. Bài viết mẫu số 1
3. Bài viết mẫu số 2
4. Bài viết mẫu số 3
Mô tả và kể lại những kỷ niệm đáng nhớ về người mẹ
Tips Bí quyết viết văn kể chuyện để đạt điểm cao
I. Kế hoạch chi tiết Mô tả và kể lại những kỷ niệm về mẹ
1. Bắt đầu
- Mô tả về tình yêu thương ấm áp từ trái tim của mẹ.
- Giới thiệu sơ lược về những kỷ niệm đáng nhớ.
2. Nội dung chính
- Tả về cuộc sống hồn nhiên trong tuổi thơ.
- Kỷ niệm quan trọng bắt nguồn từ chiếc búp bê của cô bạn hàng xóm.
- Chia sẻ về sai lầm lớn khi tôi lấy cắp đồ của người khác do suy nghĩ hời hợt và đố kỵ.
- Khi bị mẹ phát hiện và trách phạt, tôi không nhận ra sai lầm và còn cãi lại mẹ...(Tiếp theo)
>> Xem Chi tiết Dàn ý về việc Mô tả và kể lại những kỷ niệm về mẹ tại đây.
II. Bài mẫu Văn Mô tả và kể lại những kỷ niệm về mẹ
1. Mô tả và kể lại những kỷ niệm về mẹ, bài mẫu số 1:
Nếu có ai hỏi về điều em tự hào nhất trong cuộc sống, em sẽ nói rằng đó là sự có mặt của mẹ. Mẹ không chỉ là người em yêu thương nhất, mà còn là người em mãi mãi kính trọng và trân trọng.
Trong cuộc sống, mẹ luôn quan tâm, lo lắng cho em từ những điều nhỏ nhất, từ bữa ăn, giấc ngủ, học tập đến đời sống tình cảm. Sự quan tâm, che chở và bảo vệ con cái dường như là bản năng tự nhiên nhất của mẹ. Em luôn nhớ một lần đi chợ cùng mẹ.
Ngày đó là một buổi sáng chủ nhật tươi đẹp, mẹ đưa em đi chợ trên chiếc xe đạp cũ để mua thực phẩm, rau củ và vài con gà về nuôi trong vườn. Buổi đi chợ đó thật vui vẻ, em được mẹ dắt đi khắp chợ, cùng mẹ mua đủ thứ cần thiết và thưởng thức bữa sáng tại một góc nhỏ của chợ đông vui.
Trên đường về nhà, bất ngờ trời mưa rào, vì không mang theo áo mưa và xung quanh không có nơi để mua áo mưa, mẹ đã sử dụng chiếc túi bóng từ giỏ đồ để che cho em. Mẹ sau đó cởi chiếc áo chống nắng của mình để khoác lên em, che chắn những giọt nước mưa. Dù chiếc áo nâu bạc màu của mẹ ướt đẫm, nhưng hình ảnh đó khiến em thấu hiểu tình thương của mẹ.
Khi về đến nhà, mẹ không quan tâm đến bản thân mình mà ngay lập tức lấy khăn khô và quần áo sạch để giúp em thay đồ, tránh bị ướt. Tận tâm như vậy, em không kìm lòng được sự ấm áp và yêu thương dành cho mẹ. Em mang quần áo khô cho mẹ và giúp mẹ cất đồ mới mua vào tủ.
Mẹ luôn hiện hữu, tận tâm yêu thương con hơn chính bản thân. Sự hạnh phúc của em là được làm con của mẹ, điều em tự hào nhất.
2. Kỷ Niệm Đáng Nhớ về Mẹ của Em (Chuẩn)
Em chào đời trong vòng tay ấm áp của gia đình, với sự chăm sóc đầy tình thương từ bố, mẹ và ông bà. Mặc dù em quý trọng mọi người thân yêu trong gia đình, nhưng người phụ nữ em yêu thương nhất vẫn là mẹ.
Mẹ em là một bà nội trợ như hàng nghìn người phụ nữ khác. Nhưng trong trái tim em, mẹ không chỉ là người phụ nữ bình thường, mà còn là cô tiên trong truyền thuyết, là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Với bố thường xuyên đi công tác xa nhà, mẹ trở thành người quán xuyến mọi công việc và chăm sóc, dạy bảo hai chị em em. Mẹ với tình yêu thương, sự nghiêm túc và dịu dàng của mình, đã nuôi dưỡng chúng em lớn lên. Trong những kỷ niệm, có một khoảnh khắc về mẹ mà em mãi không quên.
Một lần em bị ốm, cơn sốt kéo dài làm em suy sụp suốt một đêm dài. Trong đêm đen ấy, mẹ không nghỉ nổi, ngồi bên giường thay khăn lạnh và kiểm tra nhiệt độ cho em. Mẹ không ngừng an ủi em bằng những lời động viên, khuyến khích. Giọng nói của mẹ như làn sóng dịu dàng, làm dịu đi cảm giác mệt mỏi của em.
Sáng dậy, em vẫn thấy mẹ ân cần bên giường, hỏi em cảm thấy thế nào. Lúc ấy, em tràn đầy hạnh phúc. Em muốn ôm mẹ và khóc, nhưng nhìn thấy đôi mắt mẹ thâm quầng vì thiếu ngủ, em lại thấy thương mẹ nhiều hơn.
Em cảm nhận hạnh phúc lớn nhất là có mẹ bên cạnh, dù có khó khăn, mệt mỏi, chỉ cần mẹ ở bên, em cảm thấy cuộc sống trở nên nhẹ nhàng, dễ dàng hơn. Tình yêu thương dành cho mẹ không ngừng nở rộ trong trái tim em. Em hứa sẽ cố gắng học tốt, trở thành con ngoan để mẹ có thể tự hào.
3. Kỷ Niệm Đặc Biệt về Mẹ, Mẫu Số 3 (Chuẩn)
Mẹ là người luôn che chở và yêu thương chúng ta, ngay cả khi chúng ta trưởng thành. Nhưng trong hành trình lớn lên, tôi cũng từng làm cho mẹ buồn, như bao người khác.
Tôi ra đời trong một ngôi làng nghèo. Thời thơ ấu, mọi người chỉ có thể chi trả vài đồng tiền. Một trăm đồng có thể mua hai viên kẹo, là niềm vui lớn với tôi. Do cuộc sống khó khăn, đồ chơi là niềm mơ ước của tôi.
Thế nhưng, cô bạn láng giềng có một chiếc búp bê tuyệt vời, với mái tóc vàng óng ả, mặc chiếc váy công chúa rực rỡ và độ vương miện lấp lánh. Tôi ngắm nhìn con búp bê đó mỗi khi có cơ hội, nhưng cô bạn nói, 'Mày muốn à? Còn lâu tao mới cho mày mượn.' Tôi tỏ ra buồn bã và cảm thấy ghen tị.
Vậy là sau vài ngày, khi nhà cô bạn vắng, tôi phát hiện con búp bê ở trên giá sách. Tôi không kìm được lòng, bước vào và ngắm nhìn nó. Không chờ đợi, tôi mang nó về và giấu dưới gối. Cảm giác ao ước của tôi bắt đầu trở thành hiện thực, nhưng cũng là lúc tôi cảm thấy hối hận.
Buổi tối, khi chuẩn bị đi ngủ, mẹ tôi phát hiện chiếc gối hơi mới lật lên và thấy con búp bê. Mẹ hỏi tôi: 'Con lấy con búp bê này ở đâu?' Tôi lừa dối, nói rằng mình nhặt được trên đường về nhà. Mẹ tỏ ra tức giận, gắt lên: 'Tại sao con lại nói dối?' Tôi cảm thấy cuống quýt nhưng vẫn kiên quyết: 'Con nhặt được mà!'. Mẹ tôi vội vàng trừng phạt tôi.
Tôi khóc lớn vì đây là lần đầu tiên mẹ đánh tôi, mặc dù mẹ tôi là người nóng tính. Mặt mẹ đỏ bừng, giọng nói đầy thất vọng: 'Mẹ dạy con lấy cắp đồ của người khác sao? Con búp bê này của Trang, mẹ thấy nó khoe với con rồi.'
Lúc đó, tôi nghĩ rất đơn giản và cảm thấy như mẹ không quan trọng tới tôi. Tôi gắt lên: 'Vì mẹ không mua búp bê cho con, bạn con ai cũng có đồ chơi đẹp, nên con lấy của nó thôi. Mẹ không thương con gì cả!'. Thấy mẹ khóc, tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mẹ. Lúc đó, tôi không hiểu vì sao mẹ lại khóc cho đến khi trưởng thành hơn.
Bố tôi làm việc xa, chỉ còn ba mẹ và em trai tôi ở nhà. Cuộc sống trở nên khó khăn khi em trai thường xuyên ốm. Mẹ vừa làm việc, vừa phải chăm sóc tôi và em trai, cuộc sống rất khó khăn. Mẹ trở nên gầy gò và yếu đuối, có lẽ vì sự bất lực của mình mà mẹ khóc.
Sau đó, mẹ vừa khóc vừa bắt tôi đứng úp mặt vào tường và tự kiểm điểm. Tôi chỉ cảm thấy oán trách và ấm ức nhưng không dám cãi lời mẹ. Tôi tỉnh giấc bởi tiếng cậu em trai khóc to. Tôi chỉ thấy mẹ vội vã đặt thứ gì đó xuống và chạy đến vỗ về: 'Ngoan, ngoan, đi ngủ đi! Mẹ thương, mẹ thương nào!' Tôi bỗng cảm thấy ghen tị với cậu em, mẹ dường như chỉ quan tâm mỗi em trai. Sáng hôm sau, tôi thức dậy, thấy mẹ bế em trai, trên tay cầm ly thuốc. Nhìn thấy mẹ, tôi ngạc nhiên vì trên gối có một con búp bê bằng vải.
Tôi nhìn kỹ thì nhận ra con búp bê được làm từ chiếc áo trắng bố mua cho mẹ, mà chỉ những dịp đi chơi mẹ mới mặc. Mẹ nói với tôi: 'Chúc mừng sinh nhật con gái! Giờ mẹ chưa đủ tiền mua búp bê đẹp cho con, nhưng mẹ hứa sẽ mua bù cho con vào dịp khác!'
Lúc này, tôi mới nhìn kỹ mẹ hơn, đôi mắt lõm sâu, làn da sạm lại, đôi tay run run có lẽ vì bế em cả đêm và cũng có lẽ vì khâu con búp bê. Thấy tôi kinh ngạc, mẹ nói: 'Nhưng con lấy đồ của bạn là sai, hôm qua mẹ đã phạt con rồi. Con chỉ có thể có đồ chơi khi con xứng đáng. Hãy mang búp bê sang và xin lỗi bạn đi!'. Nhìn vẻ mệt mỏi nhưng kiên quyết của mẹ, tôi nhận ra, mẹ vẫn yêu thương tôi theo cách riêng của mình. Tôi đến bên mẹ và thầm xin lỗi: 'Con xin lỗi mẹ! Con sai rồi!' Thế là tôi đem con búp bê sang trả bạn và xin lỗi. Sau này, nhờ học hành chăm chỉ, mẹ giữ đúng lời hứa mua cho tôi con búp bê mới, nhưng không bao giờ nó có ý nghĩa như con búp bê mẹ tự làm tặng tôi.
Một kỉ niệm với chút xấu hổ về lỗi lầm của mình, nhưng nó giúp tôi hiểu rõ hơn về tình yêu thương mẹ dành cho mình.