Trong tháng 5, ánh nắng gay gắt của miền Trung làm cho người ta cảm thấy oi bức. Nhưng trên những vùng đất này, người ta vẫn biết cách sống ấm áp, dù có khắc nghiệt như thời tiết. Và điều đó chứng tỏ rằng, tình người vẫn có thể lan tỏa và làm cho cuộc sống tươi đẹp như những bông hoa nở rộ trên đất khô cằn!
Những tấm lòng thơm thảo luôn dành cho nhau sẽ là điều làm dịu đi sự sóng gió và hỗn loạn trong tâm hồn con người.
Những ngày gần đây, trời nắng cháy da cháy thịt. Dưới bóng nắng gay gắt ấy, tôi không thôi mường tượng ra bóng dáng của một bà cụ lững thững bước chậm chạp dọc bên lề đường. Nhưng đã lâu rồi, không còn thấy bóng hình ấy nữa, không còn dấu vết của sự khốn khổ trên gương mặt bà...
Nhớ lại thời thơ ấu, tôi nhớ có một cô bé trong trắng luôn trông chờ vào bà cụ nghèo kia và thỉnh thoảng nhắc mẹ rằng hãy nhớ cho bà tiền để bà mua bánh, uống nước và mua áo mới...
- Mẹ ơi, 'Bà không có tiền' đó mẹ ạ!
Đưa muỗng kéo lấy chút sữa dưới cằm của con gái ba tuổi, tôi nhìn theo hướng mà tay con chỉ. Nhìn chậm lại đi, vì trong đầu tôi luôn hiện hữu một số phận đầy khổ đau. Vẫn là bà cụ ấy, với bộ lưng cong, bộ quần áo tơi tả, bước chân lung lay từng bước, đôi dép lê thê trên đất, và đôi tay cầm chặt vào hông, bà cụ đang cố gắng bước về phía ngôi chợ nhỏ của làng.
“Bà không có tiền” – đó là cách con gái tôi thường gọi bà mỗi khi trò chuyện. Trong đó chứa đựng biết bao tức giận, dường như tất cả những điều không may mắn đều đổ dồn vào người phụ nữ già ấy. Với tật bệnh, già cả, không chồng, không con, sống một mình, sống im lặng, sống trong cảnh nghèo khó. Điểm tựa của bà là những đứa cháu gọi bà bằng 'o' thân thương.