blogradio.vn - Bản Thân Tớ Cũng Là Người Không Thích Người Nói Nhiều, Nhưng Lạ Lùng Là Người Sinh Ra Tớ Lại Nói Rất Nhiều. Mẹ Luôn Luôn Nói, Không Ngừng, Nhắc Tôi Mỗi Lúc Một Chút. Đôi Khi Tớ Thấy Khó Chịu Lắm Nhưng Sau Khi Suy Nghĩ Lại, Tôi Nhận Ra Rằng Mẹ Nói Đúng, Tất Cả Những Lời Mẹ Nói Chỉ Muốn Tốt Cho Tôi.
“Ai Đếm Được Lá Rừng
Ai Đếm Được Hết Bao La Bầu Trời
Ai Đếm Được Vì Sao Sáng Trên Bầu Trời
Ai Đếm Được Công Lao Của Mẹ Yêu Quý.
Câu ca dao ấy thực sự đã miêu tả cảm xúc, sự hy sinh, và lòng hiếu thảo của mẹ - người phụ nữ tôi tôn kính nhất.
Từ khi ra đời, tôi đã được mẹ ôm trong vòng tay, uống sữa ấm và nhận được tình thương từ mẹ. Mẹ chăm sóc tôi từng bữa ăn, giấc ngủ, và việc học. Mọi lo lắng đều thể hiện trên gương mặt của mẹ, trên làn da có những nếp nhăn của thời gian. Khi tôi ốm đau, có lẽ mẹ chỉ quan tâm đến tôi. Mẹ phải làm việc mỗi ngày để kiếm tiền, đôi khi không đủ tiền cho thuốc tôi. Mẹ không ngừng lo lắng mỗi khi tôi ốm. Mẹ luôn hi sinh cho vai trò của một người mẹ và vợ. 17 năm qua, mẹ luôn cố gắng.
Mẹ tôi là người đơn giản, không biết nghỉ ngơi. Mỗi khi có việc, mẹ luôn làm ngay. Ước mơ của mẹ là con cái được hạnh phúc. Cuộc sống của mẹ giống như một bài hát đã được ghi sẵn, mẹ luôn quên mình vì con cái. Mẹ luôn khiêm nhường nhưng sẵn lòng dành những điều tốt đẹp nhất cho gia đình. Mỗi khi được tặng quà, mẹ luôn nói đó là phí tiền, nhưng thực sự trong lòng mẹ rất vui. Cuộc sống của mẹ đã gặp nhiều khó khăn từ khi còn trẻ.
Tuy là chị cả trong nhà nhưng tôi lại là người lười biếng nhất. Tôi luôn tìm cớ để tránh việc học, thường đi học về muộn là đi ngủ ngay. Tôi không quan tâm đến cảm xúc của mẹ khi tôi cãi nhau. Mẹ vẫn luôn lo lắng cho tôi dù vất vả. Mẹ là người biết tìm thứ mà tôi mất nhanh chóng nhất. Tôi không thích những người nói nhiều, nhưng lại thích nói rất nhiều.
Từ bé đến lớn, tôi luôn ngưỡng mộ mẹ mình, một người mẹ thông thái, biết nấu ăn ngon và quản lý nhà cửa gọn gàng. Khi buồn, tôi luôn nghĩ đến mẹ đầu tiên.
Nhưng có lẽ tôi đã quên mẹ từng là một cô gái, từng sợ hãi và từng khóc. Mẹ cũng có ước mơ của riêng mình:
“Khi còn nhỏ
Mẹ ước khi trưởng thành
Sẽ bay lượn
Khắp nhân gian
Đến một ngày nào đó
Trong lòng mẹ có bạn
Ước mong từng ngày trôi
Đã biến thành hiện thực từ lâu.
Bản thân tớ đã quên rằng mẹ từng là cô gái trẻ, có ước mơ và hoài bão của riêng mình. Nhưng vì tớ, mẹ đã tạm gác ước mơ sang một bên. Mẹ luôn mong con gái của mình có thể thay mẹ làm những điều mà mẹ chưa thể. Nghe ông bà kể, khi còn nhỏ, mẹ cũng ham học nhưng vì ông bà quá nghèo nên phải bỏ dở. Chỉ cần con có cơ hội học là mẹ sẵn lòng hy sinh tất cả. Chẳng cần con phải làm điều gì lớn lao, chỉ cần học hành chăm chỉ, có một công việc tốt sau này là đủ khiến mẹ hài lòng rồi. Mẹ không muốn cuộc sống của con giống như một chiếc robot lập trình sẵn như mẹ, sống một cuộc đời đầy lo toan, vất vả. Mẹ luôn khen ngợi người khác trước mặt con nhưng sau lưng mẹ lại tự hào với mọi người về con gái của mình. Mẹ làm vậy để tạo động lực cho con, không kiêu ngạo trước thành quả mà cố gắng hơn nữa.