Câu chuyện không phải của bất kỳ người phụ nữ nào khác, chỉ mẹ tôi mới thấu hiểu hết.
“Anh chắc đã đọc tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa rồi nhỉ! Tôi thấy mình giống cô ấy quá. Một năm có 365 ngày, đối với tôi chẳng có ngày nào là yên bình cả. Tôi luôn cảm thấy bức bối, khó chịu và như bị cô lập vậy. Anh có hiểu cảm giác ngôi nhà mình ở dường như không phải là một tổ ấm mà như một chốn lưu đày không? Tôi đang bị lưu đày giữa chốn nhân gian ngay tại nơi…”
Nói đến đây, cô ấy dường như không thể nói tiếp được nữa. Những lời muốn thổ lộ giờ lại dần hòa vào tiếng rấm rức, thút thít…Cô ấy là một người thân của bạn cùng trường của tôi. Một lần nghe thông tin từ người bạn ấy về dịch vụ của tôi nên cô ấy đã hẹn gặp tôi tại một quán nước có không gian riêng tư để chia sẻ. Nói qua về tôi, một thanh niên học đại học mới ra trường, một ngày đọc đâu đó trên mạng xã hội dòng chữ tựa như thế này: “Những người đau khổ đôi khi không cần những lời khuyên hay cho bằng một đôi tai biết lắng nghe”. Cộng với niềm hăng hái tuổi trẻ chưa trải sự đời và sự động viên cổ vũ của đám bạn tôi quyết định kinh doanh thử nghiệm dịch vụ “Đôi tai thần kỳ”. Luôn luôn lắng nghe những khách hàng đang gặp những vấn đề về tâm lý, bất ổn công việc, giận vợ hờn chồng,…tất tần tật mọi thứ. Đương nhiên phải nói thêm, tôi không là một nhà chuyên môn về tâm lý nên tôi không thể đưa ra bài tập hay tham vấn cho thân chủ được. Khách hàng đến với tôi là những người cần một đôi tai để lắng nghe, để họ xả van sau những gì mà họ đã chịu đựng và đau thương.
Cô ấy, nếu tôi không quá lời thì thực sự rất đẹp. Ở cô toát ra một vẻ quý phái và trang nhã, một người phụ nữ hiện đại. Mọi cử chỉ, ngôn từ giao tiếp của cô rất tinh tế. Nên lúc đầu tôi không thể nhìn ra được rằng trước mặt tôi là một người đang mang cả một bầu trời những nỗi đau. Giờ đây, trước mặt tôi là một con người hoàn toàn khác. Cô ấy không còn cười, biểu cảm rất nặng nề và đánh mất sinh lực. Cô ấy ngồi trước mặt tôi không còn sức lực, toàn thân toát lên sự yếu đuối khổ sở như mình đang mang lấy tất cả khổ sở của nhân loại, của thế gian này.
Cô: “Trong vài năm gần đây, tôi luôn cảm thấy căng thẳng, dễ cáu kỉnh và đôi khi rất mệt mỏi. Tôi cảm thấy mình kiệt sức vì gia đình. Anh biết đấy, chồng tôi là con út nên ở cùng với ông bà để dễ lo phụ dưỡng. Vì vậy, tôi cảm thấy gánh nặng chăm sóc gia đình quá lớn”Tôi: “Cô cảm thấy sự mệt mỏi này đã xuất hiện chính xác từ bao lâu rồi?”