Trang cá nhân của tôi viết: 'Tháng Bảy đến rồi! Những ngày như thế này, lòng nhớ thương của tôi lại ùa về mẹ, hình ảnh của Người dù đã đi xa đã bao năm vẫn còn vẹn nguyên trong lòng tôi'.
Tuổi thơ của tôi là những khoảnh khắc bên mẹ. Tôi gọi mẹ tôi là người mẹ quê tốt bụng như hàng ngàn người mẹ khác đã chăm sóc cho tôi và em gái của tôi để được học hành.
Tôi luôn tự hỏi, không hiểu mẹ tôi có tầm nhìn rộng lớn như vậy từ đâu, khi liên tục nhắc nhở các con của mình: 'Mẹ lao động cả cuộc đời vì thiếu chữ. Các con hãy cố gắng học hành để tránh khổ sở sau này'.
Tránh khổ qua việc học hành. Đó là điều mà tôi mang theo từ lời dạy của mẹ và áp dụng vào cuộc sống. 'Mẹ tôi đã dạy tôi sống một cuộc đời đạo đức', tôi chia sẻ.
Triết lý sống của bà đơn giản nhưng sâu sắc: cho đi là nhận. Người có lòng từ bi là người sống đạo đức, biết chia sẻ và làm những việc có ích cho xã hội, cho đại chúng.
Anh luôn quý trọng mẹ nên luôn tuân theo những lời dạy dỗ ấy.
Từ thời còn là sinh viên, anh đã đăng ký hiến máu tự nguyện. Dù chỉ có ít tiền, anh vẫn bỏ ra để mua vé số cuối cùng trong những giây phút chờ đợi, 'không chỉ để hy vọng trúng số mà còn để mang lại niềm vui cho người bán'.
Anh luôn duy trì thói quen cho đi, nhận được cảm nhận sâu sắc từ việc nhìn nhận thực tế, nhận ra rằng nếu mình có khó khăn thì còn nhiều người khó khăn hơn. 'Không phải chỉ khi giàu có mới có thể cho đi', anh nghĩ trong lòng.
Theo anh, việc cho đi không chỉ là về tiền bạc, mà còn là về sự chân thành, lời nói chính xác, lòng từ bi; là việc lắng nghe sâu sắc để giúp đỡ người khác giảm bớt khổ đau, tìm được sự an ủi và vượt qua khó khăn.
Trong công việc, anh luôn sẵn lòng giúp đỡ đồng nghiệp, không để công việc chờ đến hết giờ để rồi nhận lương. Đối với anh, việc cho đi không chỉ mang lại lòng tốt mà còn giúp anh tích luỹ thêm kỹ năng, kiến thức. Sếp đã nhận thấy điều này và tạo điều kiện để anh có thể phát triển năng lực, dần dần giao phó những nhiệm vụ quan trọng hơn...
Anh học được những bài học không chỉ từ lời nói hay từ luận điểm trừu tượng, mà còn từ cuộc sống của mẹ.
Dù chồng mất sớm, và mẹ phải đương đầu với cuộc sống khó khăn, nuôi hai con bằng nghề làm nông, buôn bán, hoặc làm công cho bất kỳ ai cần, nhưng mẹ vẫn luôn quyết tâm đặt việc học cho hai con lên hàng đầu. 'Mẹ cố gắng để cho hai con được học, vì nếu không có tài năng thì kiến thức vẫn sẽ là nguồn giàu có lớn nhất của cuộc đời con cái', mẹ thường nói với mọi người.
Dù vậy, mẹ không bao giờ phàn nàn, chỉ nói rằng 'hai con sinh ra từ bụng mẹ nên không được thừa hưởng cuộc sống sung sướng như người khác, nhưng hai con hãy cố gắng nên'. Anh và em gái nghe điều này không trách mẹ về sự nghèo khó, mà còn tỏ ra biết ơn và rơi nước mắt, ôm mẹ và nói 'Mẹ đừng nói như vậy. Hai con cảm thấy hạnh phúc vì được sinh ra là con của mẹ. Mẹ đã cho hai con nhiều hơn cả tiền bạc'.
Nhìn thấy sự khó khăn của mẹ và nụ cười bao dung trên gương mặt mẹ, luôn là nguồn động viên và sự ổn định cho hai con, anh và em gái dường như cảm nhận được nhiều hơn về cuộc sống.