Dù mẹ ít khi thổ lộ hay nói lời ngọt ngào, tôi hiểu tình cảm của mẹ dành cho tôi không hề thua kém bất cứ lời hoa mỹ nào.
Tôi thường kể rằng mẹ tôi không phải là người dịu dàng. Mẹ thích nói những lời khiến người khác đau lòng, nên từ nhỏ, tôi ít khi chia sẻ với mẹ.
Trước đây, mẹ ít khi để ý, chỉ đóng tiền học phí, còn việc học thế nào là chuyện của tôi. Mẹ chẳng bao giờ hỏi han về chuyện học hành hay ôn thi có mệt không. Đúng ngày tôi thi đại học, mẹ vào phòng hỏi:
'Có cần mẹ chở đi không?'. Tôi nói mình tự đi được.
'Thi được hay không thì cũng không sao cả, đừng lo nghĩ gì nhé'.
Có lẽ mẹ lo tôi sẽ làm gì đó dại dột. Từ khi vào cấp 3, đó là lần đầu mẹ nói một câu khiến tôi cảm thấy ấm áp như vậy.
Sau này khi tôi tốt nghiệp và đi làm, những cuộc gọi của mẹ đôi khi vẫn khiến tôi bực bội vì chỉ xoay quanh những câu hỏi như 'đã tìm được việc mới chưa', 'lương có tăng không', 'sao không nhảy việc'... Thỉnh thoảng, tôi cũng gửi tiền về nhà để mẹ bớt hỏi, dù số tiền không nhiều.
Năm ngoái, tôi nghỉ việc, thất nghiệp, cảm thấy vô cùng thất vọng về bản thân và hoảng loạn về tương lai. Tôi nhắn tin cho mẹ báo tin và xin lỗi vì làm mẹ thất vọng. Mẹ gọi lại ngay, nhìn thấy tôi khóc sướt mướt.
Mẹ nói: 'Thôi, không có gì phải khóc, cùng lắm thì về đây với mẹ'. Tự nhiên tôi thấy sống mũi cay cay.
Đó là một trong những lần hiếm hoi mẹ tôi, người thường không mấy dịu dàng, lại trở nên ấm áp như vậy.