Vào khoảng 30 năm trước, một người phụ nữ bước vào hôn nhân khi còn rất trẻ. Sau một năm, cô trở thành mẹ của một cậu con trai đáng yêu. Sau sáu năm, khi cuộc sống gia đình chưa được ổn định, cô gặp một cô bé khác - chính là tôi. Tôi gọi người phụ nữ đó là 'mẹ'.
Từ khi tôi nhận thức được, mẹ tôi luôn giữ mái tóc ngắn, đôi bàn tay của cô luôn cứng nhắc vì suốt ngày cầm máy may. Quần áo của cô không bao giờ thay đổi, một số bộ quần áo đã tồn tại từ nhiều năm trước, và dù tôi lớn lên, chúng vẫn ở đó, không biến mất. Đôi khi, tôi tự hỏi liệu thời gian có đã làm nhòa đi những bộ quần áo đó hay không, hoặc là mẹ đã quên chúng đi, giống như cách cô quên mình.
Một hôm, mẹ nói với tôi rằng để tóc dài là cần phải dành nhiều thời gian chăm sóc, nhưng cô không có đủ thời gian vì cuộc sống đầy bận rộn. Mẹ nói rằng tay cô không được vụng về, vì dù không đẹp nhưng cô vẫn có thể làm những bộ quần áo đẹp để bán và kiếm tiền giúp gia đình. Cô cũng nói rằng quần áo chỉ cần còn mặc được, dù cũ một chút cũng không sao, vì chúng vẫn giữ ấm và bảo vệ tôi. Thực ra, mẹ tôi không khác gì những bà mẹ khác của thập niên 90, luôn ưu tiên cho gia đình miễn là không ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân.
Mẹ tôi kết hôn và có hai đứa con - anh trai và tôi. Cuộc sống gia đình chúng tôi ổn định ở thời điểm mà làng tôi phụ thuộc chủ yếu vào nông nghiệp. Mẹ tôi được coi là có chút thành tựu so với những người phụ nữ cùng tuổi. Chồng của mẹ, một người làm việc chăm chỉ, từ một người làm ruộng, sau đó làm công nhân xây dựng và cuối cùng là lái xe ôm, luôn hết lòng phục vụ gia đình.
Cuộc sống gia đình của chúng tôi diễn ra thuận lợi cho đến khi tôi tốt nghiệp trung học và anh trai tôi tốt nghiệp đại học. Dù không phải là gia đình giàu có nhưng bố mẹ luôn cố gắng để chúng tôi có mọi điều kiện để phát triển.
...
Vào một ngày tháng 7 năm 2017, gia đình tôi phải đối mặt với biến cố khi bố tôi gặp tai nạn giao thông.
Ngày đó, bố tôi gặp tai nạn giao thông.
Vụ tai nạn đã lấy đi khả năng nhận biết của bố đối với hai đứa con dưới và để lại vài vết thương trên khuôn mặt và xương sườn. Trong suốt nửa năm dài, ngôi nhà ở quê của gia đình tôi trống vắng vì mẹ và anh em tôi phải theo bố điều trị tại bệnh viện 4 lần. Nhưng với việc học và làm của tôi và anh trai, thật ra chỉ có mẹ mới chăm sóc bố.
Đến tuổi 46, mẹ không còn sức lực và trí não như trước. Mẹ thỉnh thoảng quên mất cái này cái kia. Mái tóc của mẹ bắt đầu bạc phơ, và mẹ không còn việc làm với tương lai mà tất cả tài sản của gia đình đều dùng để điều trị cho bố. Mẹ quá già để bắt đầu điều gì mới, ngoại trừ việc tiếp tục yêu thương bố, anh em và gia đình nhỏ này.
Hy vọng của mẹ chắc chắn đã tập trung vào một ước mơ: “Một ngày nào đó, chồng yêu quý có thể hồi phục và có thể tự di chuyển, ngay cả khi chỉ là trên chiếc xe lăn.
...
Đã 5 năm kể từ ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mẹ - ngày mẹ nhận được tin chồng đang trong tình trạng nguy kịch trong xe cấp cứu. Hiện tại, mọi ước mơ của mẹ đã thành hiện thực, bố đã hồi phục, có thể tự mình ăn uống và trò chuyện với mẹ, và còn có thể di chuyển... bằng chiếc xe lăn. Mẹ đã từ bỏ công việc công nhân may từ cách đây 5 năm, và bây giờ mẹ tự mình may tại nhà, có thêm thu nhập để mua đồ ăn mà không cần quá phụ thuộc vào sự giúp đỡ từ anh em tôi. Bố và mẹ đã cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, bằng tình yêu thương vượt qua mọi chông gai.
Mùa đông năm ngoái, khi bố mẹ tôi kỷ niệm 30 năm ngày cưới, tôi và anh trai không thể ở bên họ. Tôi gọi video qua mạng xã hội cho mẹ, cả hai vui vẻ chào đón tôi.
Lúc đó, hạnh phúc đã len lỏi vào từng góc khuất của trái tim tôi. Tôi đặt ra câu hỏi cho mẹ:
- Mẹ có từng hối hận về việc lấy chồng không?
- Hối hận cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu con. Vậy nên, mẹ không hối hận.
- Khi xưa, mẹ có yêu bố không?
- Nếu không yêu thì sao dám lấy, nhưng cũng tại ông bố mày khéo léo khiến ông ngoại mến mẹ, ông bảo mẹ cưới thì mẹ mới đồng ý đấy.
- Mẹ có từng bị bố cầu hôn không?
- Cầu hôn là gì? Nếu giống như tỏ tình thì tôi chưa từng nhận thấy con ạ.
Thì ra, mẹ chưa từng được tỏ tình hoặc hiểu rõ về cầu hôn là gì. Tôi mở Wikipedia tiếng Việt để đọc định nghĩa của 'cầu hôn' cho mẹ và bố nghe: 'Cầu hôn là một sự kiện mà một người yêu cầu người mình muốn kết hôn. Nếu lời cầu hôn được chấp nhận, đó là bước đầu tiên của đính hôn, là một lời hứa về hôn nhân trong tương lai. Thường thì nó có giá trị nghi lễ.
Bố mẹ nhìn nhau, vừa nhăn mặt vừa cười hiền.
- Đính hôn là gì vậy? Phức tạp thế? Bố chưa bao giờ nói yêu mẹ, chỉ là cảm mến nhau, mẹ thấy thương bố, hai gia đình quý trọng nhau, vậy là cưới thôi. Giờ vẫn có anh trai, con trai và con gái, vẫn sống hạnh phúc cùng nhau cho đến bây giờ.
Đêm qua, tôi xem một video ca nhạc về một cảnh cầu hôn cực kỳ lãng mạn, khiến tôi rơi nước mắt và ao ước có một cơ hội như vậy. Nhưng có lẽ không cần thiết. Vì tôi tin rằng, khi nhìn thấy bố mẹ, tôi biết rằng hôn nhân vẫn có thể đầy yêu thương mặc dù không có cầu hôn.
Mẹ tôi không được cầu hôn, nhưng vẫn làm vợ của bố, làm mẹ của các con và là người vợ hạnh phúc của bố.
Mẹ tôi không được cầu hôn, nhưng vẫn hạnh phúc với cuộc hôn nhân này vì sống bên cạnh người đàn ông phù hợp.
Mẹ tôi không được cầu hôn, nhưng vẫn là một người phụ nữ hạnh phúc!
Nhưng tôi cũng tin, trong một ngày nắng ấm lòng, nhận được lời cầu hôn ngọt ngào từ người mình yêu thương sẽ là một sự kiện đáng trân trọng! Nếu bạn đồng ý, đó cũng giống như bố tôi nhận được sự đồng ý từ mẹ thông qua sự thúc ép của ông ngoại, lời cầu hôn sẽ đánh dấu sự đồng thuận chính thức về mối quan hệ hôn nhân của bạn và người mình đã chọn để dành trọn tình yêu suốt đời.
Gửi đến những ai đang chờ đợi một lời cầu hôn chân thành và cũng như những ai đã bước vào hôn nhân mà chưa từng được cầu hôn, bạn cũng sẽ hạnh phúc thôi, chắc chắn là thật sự hạnh phúc!
Tác Giả: Nguyễn Khánh Ly