Con người được tạo hóa ban tặng nhiều khả năng kỳ diệu, từ đó xã hội phát triển rực rỡ như ngày nay. Chúng ta được sống và tự quyết định cuộc sống của mình, được yêu thương và thể hiện tình cảm. Nhưng loài vật thì sao? Chúng bị ảnh hưởng rất nhiều bởi con người. Hãy cùng Blog Radio lắng nghe tâm sự của một chú mèo về cuộc đời thú vị của nó trong truyện ngắn “Mèo Nâu ký sự” của tác giả Huỳnh Thảo Nguyên.
Tiếng rao bán và sự thương lượng đã làm hỗn loạn một ngày trong cuộc đời tôi. Khi mới vài tháng tuổi, tôi đã bị bán cho các hàng quán thịt mèo. Nhưng tôi không muốn chấp nhận số phận được định trước, tôi đã trốn đi và chạy đến một nơi xa xôi. Dưới trời mưa, tôi mệt mỏi và nhắm mắt vì mệt mỏi sau khi chạy trốn suốt vài tiếng. Tôi không biết đã đi qua bao nhiêu con hẻm nhỏ, nhưng tôi vẫn tiếp tục vì sợ bị bắt. Cuối cùng, tôi dừng lại ở một ngôi làng mới. Tôi kiệt sức và ngã.
Những tia nắng đầu tiên sau mưa thức tỉnh tôi. Tôi vẫn là một chú mèo lấm lem bụi và đất, sống mỗi ngày bằng cách kiếm ăn từ từng nhà. Tôi phải trở nên kiên cường và dũng cảm, đấu tranh với các chú mèo khác cho chỗ trú và thức ăn. Cuộc sống khó khăn ấy làm tôi muốn từ bỏ, nhưng tôi luôn nhớ lý do tại sao tôi rời khỏi nơi tăm tối đó. Tôi muốn sống và tìm hạnh phúc của riêng mình.
Trong trưa hè, chị Hạnh và bà tìm thấy tôi nằm gần bãi rác. Bà đưa tôi về nhà, và tôi thảnh thơi vì không còn nắng nóng. Nhưng khi về đến nhà, tôi sợ phải đối diện với số phận trước đó, tôi trốn dưới giường. Nhưng sau khi quen với gia đình mới, tôi cảm nhận được tình thương và sự ấm áp từ họ.
“Bà ơi, bé mèo này chưa có tên bà nhỉ? Đặt tên cho em ấy là gì cho dễ nhớ đây...”
Bà vừa vuốt ve lông tôi, vừa nói:
“Lông của em đẹp quá. Gọi em là “ Nâu ” nhé.”
“Từ giờ, nhà có thêm một thành viên mới rồi cháu Hạnh nhỉ.”
Và cái tên ấy được biết đến trong làng, mọi người đều gọi tôi là “cháu” của bà Tư.