Miêu tả một khung cảnh đáng nhớ trong chuyến đi quê của tôi khi học lớp 5 (rất hay và súc tích)
Đề bài: Miêu tả một khung cảnh đáng nhớ trong chuyến đi quê của tôi.
Dàn ý Miêu tả một khung cảnh đáng nhớ trong chuyến đi quê của tôi
1. Mở đầu:
- Giới thiệu về chuyến đi quê của tôi: Khi nào đi?, Đi cùng ai?, Quê nào?
- Trình bày cảm xúc và suy nghĩ tổng quát của mình về chuyến đi đó.
2. Phần chính:
- Kể về tâm trạng, cảm xúc của bạn trước chuyến đi, trên đường đi, khi đến nơi.
- Kể về những gì bạn nhìn thấy và cảm nhận về sự thay đổi của quê hương.
- Kể về việc thăm mộ tổ tiên, gặp gỡ người thân, bạn bè và láng giềng.
- Kể về những hoạt động bạn tham gia khi về quê.
- Kể lại cảm xúc khi phải chia tay người thân và trở về thành phố...
3. Phần kết: Thể hiện suy nghĩ, tình cảm của bạn về chuyến thăm quê đó.
Miêu tả một khung cảnh đáng nhớ trong chuyến về thăm quê của tôi (mẫu 1)
Quê hương luôn là điều gần gũi, bình dị nhất với tôi. Mỗi khi về thăm quê, tôi luôn ghi nhận được nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Tôi nhớ những buổi chiều thả diều cùng bạn bè.
Những buổi chiều gió thổi nhẹ, chúng tôi thường chạy lên triền đê chơi. Sáng nay triền đê là bãi cỏ cho trâu ăn. Chiều về triền đê lại là sân chơi thả diều của các em nhỏ. Cảnh vật xung quanh yên bình, xanh mát, đám mây trắng bên trời xanh. Dưới ánh nắng vàng ấm áp, chúng tôi cùng nhau vui đùa. Mỗi người cầm trên tay một con diều. Trước khi thả, chúng tôi tự trưng diều, thảy dây để kiểm tra. Tiếng cười, tiếng hò reo vang lên trời.
Không lâu sau, các con diều bắt đầu lên cao, lên xa. Có diều chim phượng, diều cá mập, diều voi, diều gấu… Ngoài ra còn có một số con diều giấy được làm bằng tay. Chúng tôi thích thú so sánh xem ai thả diều cao, xa hơn. Gió như đang giúp sức cho những con diều mơ ước bay lên. Khung cảnh những con diều trên bầu trời khiến tôi cảm thấy thật sự yên bình.
Mỗi khi đi thả diều, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc, phấn khích. Những lúc đó, tôi cảm thấy như đang bay theo những con diều mơ ước. Tôi ước rằng mình sẽ có nhiều cơ hội trở về quê thăm để cùng bạn bè thả diều hơn nữa.
Miêu tả một khung cảnh đáng nhớ trong chuyến về thăm quê của tôi (mẫu 2)
Tôi yêu quê hương như yêu cha mẹ. Quê hương là một phần không thể tách rời trong tâm hồn tôi. Mỗi khi nhớ đến quê hương, lòng tôi tràn đầy cảm xúc và xao xuyến. Dù ít khi có cơ hội về thăm quê, nhưng mỗi lần về đều làm cho tôi cảm thấy yêu thương và hạnh phúc.
Tôi nhớ rõ một kỷ niệm của mùa hè lớp 4, khi được ông bà đưa về quê chơi. Thôn quê của tôi có dòng sông nhỏ êm đềm, cánh đồng lúa chín vàng nặng trĩu. Đường làng rợp bóng tre xanh, cây đa bên đình làng đầu ngõ. Cảnh sắc này tôi luôn nhớ mãi. Tình quê thật đẹp, nó thấm vào tất cả nếp sống của người dân ở đây.
Trở về quê, tôi được đón nhận bằng tình thương của ông bà, cô dì, chú bác và hàng xóm. Mọi người chăm sóc và chia sẻ những niềm vui với tôi. Tôi cảm thấy thật đặc biệt và hạnh phúc.
Sáng sớm, tôi ra vườn với bà. Ngôi nhà xinh xắn của bà được trang trí bằng màu xanh nước biển, mái ngói đỏ tươi. Trong vườn, rau xanh mướt và các loại cây trái như bưởi, xoài, ổi. Mùi hương của quả chín thơm ngát, hòa cùng hương hoa ổi và tiếng chim hót lanh lảnh. Một vài nông dân đi ra đồng từ sớm. Tôi cùng bà tưới nước cho rau và hái trái cây. Hai bà cháu vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ.
Các bạn hàng xóm đến chơi với tôi, chúng tôi chơi đùa và tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời. Khi chiều về, chúng tôi đi mò ốc, một hoạt động thú vị và hấp dẫn nhất. Quanh ruộng lúa, mương, chúng tôi bắt những con ốc ngủ quên. Mọi người cùng nhau nấu ốc và kể chuyện vui vẻ.
Sau hơn một tuần ở quê, tôi phải chia tay mọi người và trở về thành phố. Mọi người rất tiếc nuối và gửi tôi những món quà nhỏ. Những món quà giản dị nhưng ấm áp, đậm chất quê hương. Dù đi xa, nhưng tôi không bao giờ quên được quê hương của mình.
Miêu tả một cảnh đáng nhớ trong chuyến về thăm quê (mẫu 3)
Gia đình tôi sinh sống ở Hà Nội, nhưng mẹ tôi lại là người con của miền Trung, quê gốc ở Huế. Mỗi năm, chúng tôi chỉ về quê thăm người thân một hoặc hai lần, nhưng mỗi lần về đều mang lại niềm vui đặc biệt.
Tôi vẫn nhớ rõ, đó là năm tôi học lớp 4, nhân dịp kỷ niệm Giỗ ông cố ngoại, mẹ tôi và tôi đã sắp xếp mọi thứ để về thăm quê. Chúng tôi mất hơn 6 tiếng đồng hồ đi xe khách mới đến Huế, dù vất vả nhưng sự chào đón nồng hậu của mọi người khiến chúng tôi quên mất đi mệt nhọc.
Mọi người tụ họp lại để cùng nhau chuẩn bị bữa cơm và trò chuyện, đây là thời gian quý báu để chia sẻ những kỷ niệm, những câu chuyện về những người thân xa gần và những dự định tương lai của gia đình chúng tôi.
Sau bữa ăn, tôi và mẹ đi dạo trong phố. Huế lúc này vẫn như mọi khi, êm đềm và trầm tư. Những hàng cây bắt đầu rụng lá vàng, làm cho những con đường trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết. Cầu Tràng Tiền nằm yên bên dòng sông Hương, chiều cuối thu mang đến cảm giác bình yên và thư thái.
Chúng tôi trở về nhà ngoại khi trời đã bắt đầu tối. Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn, những món ngon yêu thích của chúng tôi đã được bà và dì Năm chuẩn bị như một món quà đặc biệt. Sau đó, chúng tôi cùng nhau ngồi xem ti vi, không gian ấm áp và đầy hạnh phúc.
Ngày hôm sau, vào ngày kỷ niệm giỗ ông, mọi người đã sớm tụ tập để chuẩn bị. Sau khi mọi việc đã hoàn tất, tôi và mẹ phải chia tay để kịp chuyến xe về Hà Nội. Mọi người đã biếu cho gia đình chúng tôi rất nhiều quà, dù nhỏ nhưng đầy ý nghĩa và tình cảm từ người dân quê nhà.
'Bà đã già rồi, không thể đi xa được nữa. Mẹ con cháu phải cố gắng về thăm bà thường xuyên hơn nữa.' Tôi ôm lấy cánh tay nhỏ bé của bà, dù không nói gì nhưng có lẽ cả bà và tôi đều hiểu được tình cảm và sự quý trọng đối với nhau.
Chia tay Huế, đất nước đáng yêu mà lòng tôi không nỡ, phải tiễn biệt để hẹn gặp lại, hẹn ngày sum vầy bên ngoại và những người thân yêu.
Mô tả một khoảnh khắc đáng nhớ trong chuyến về quê của tôi (mẫu 4)
Mùa hè năm trước, ba mẹ cho tôi về quê ngoại chơi cùng ông và cậu mợ. Dù chỉ 10 ngày nhưng đó là khoảnh khắc đáng nhớ với rất nhiều kỷ niệm ý nghĩa.
Năm ngoái, chỉ có mình tôi về quê chơi vì ba mẹ bận công việc. Quê ngoại yên bình, nhà bà nằm gần cánh đồng lúa rộng lớn. Mùa thu đang về, cánh đồng lúa vàng óng ánh khiến mọi người say sưa làm việc.
Tôi đi cùng cậu mợ dắt trâu với thằng Tèo. Cảm giác lần đầu ngồi trên xe bò thật tuyệt vời, chậm rãi và an toàn. Mọi người vui vẻ gặt lúa, có vẻ như là một vụ mùa bội thu.
Bà ngoại tôi biết tôi thích ăn bánh lá nên mỗi khi đi chợ đều mua cho tôi hai cái. Buổi chiều ở quê thật đẹp, mát mẻ và trong lành. Ông ngoại làm cho tôi và thằng Tèo một con diều sáo, khi gió thổi, chúng tôi lại thả diều và cảm thấy thư thái.
Dù không có nhiều bánh kẹo như ở thành phố nhưng mọi người ở quê rất thân thiện và sống tình cảm. Khi tôi về nhà ngoại chơi, hàng xóm vẫn đến thăm và tặng tôi bánh kẹo. Tôi rất yêu mến họ.
Có những ngày, thằng Tèo dẫn tôi đi chăn trâu cùng, từ chiều đến tối, chỉ khi mặt trăng lên cao mới dẫn trâu về. Trẻ con ở xóm này ai cũng chăm chỉ chăn trâu như vậy. Tôi rất thích khi được đi theo họ ra đồng, nhìn họ tát cá ở dưới con mương dài ngoằn ngoèo.
Lần đầu tiên tôi được đi tắm ao ở đây, nhưng phải đứng trên bờ vài lần trước khi dám bước xuống ao. Được ngâm mình giữa dòng nước xanh mát, êm dịu của ao quê, tôi thực sự thích thú.
Dù chỉ ở quê ngoại mười ngày nhưng với tôi đã đủ để tạo ra rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ về vùng quê này. Tôi hy vọng hè năm nay ba mẹ sẽ cho tôi quay lại quê ngoại, để được vui chơi thoải mái mà không lo lắng gì cả.
Mô tả một cảnh đáng nhớ trong chuyến về thăm quê của tôi (mẫu 5)
Chủ nhật vừa qua, tôi cùng bố mẹ về thăm bà ngoại. Đó là nơi có cánh đồng lúa xanh mướt, chỉ cần ngửi mùi cũng đã thấy dễ chịu vô cùng.
Sau thời gian thi cử mệt mỏi, tôi cuối cùng cũng được thả lỏng. Quê ngoại luôn là nơi tôi mong muốn trở lại. Tôi rất nhớ bà ngoại, nhớ các anh chị em và cô chú ở đó.
Quê ngoại của tôi là một vùng quê yên bình, tĩnh lặng, không ồn ào như Hà Nội. Trên đường về nhà ngoại, mọi thứ đều khiến tôi háo hức và mong chờ. Đây là lần đầu tiên tôi được về thăm ngoại sau một thời gian dài. Hai bên đường là cánh đồng lúa xanh mướt, thơm phức mùi lúa chín. Xa xa là hình ảnh của những chú bò, trâu đang cắn cỏ mặc dù cỏ cũng xanh và 'ngon' như lúa! Các bác nông dân đang nghỉ ngơi bên bờ, ai cũng nở nụ cười tươi tắn dù trán vẫn đọng mồ hôi. Mọi người dường như đều là bạn bè thân thiết với nhau vì cùng là người quê, người làng.
Về nhà ngoại, em đã thấy ngoại đợi sẵn ở cổng. Ngoại lo lắng em và bố mẹ mệt nên chuẩn bị sẵn chiếc chiếu ngoài hiên để cả nhà ngồi nghỉ. Nhưng em không cảm thấy mệt tí nào, dù đường có hơi xa một chút, em vẫn cảm thấy rất năng động! Nhìn ngoại mỗi ngày già đi, em thương ngoại lắm! Mái tóc ngoại bạc hết rồi, chỉ còn lưa thưa vài sợi đen. Ngoại vuốt tóc em, hỏi em sức khoẻ, học tập và dặn dò em rất ân cần.
Nghỉ một lát, em vội phụ ngoại ra vườn hái hoa quả. Vườn nhà ngoại nhiều quả tươi ngon ghê! Nào là na, nào là ổi, là khế,... Rất nhiều quả cho em lựa chọn. Em phụ ngoại hái mỗi loại một ít đem về ăn. Quả do tay ngoại trồng có khác. Ngon và mát lắm!
Ngoại có nuôi một chú mèo rất dễ thương. Em chơi với chú mãi mà không thấy chán. Buổi tối em phụ ngoại nhặt rau nấu cơm. Bữa cơm tối hôm đó, cả nhà em quây quần bên nhau. Thấy ngoại cười hạnh phúc, lòng em cũng tràn ngập xúc động. Em thương ngoại lắm, năn nỉ ngoại lên ở cùng gia đình mà không được. Ngoại nói ngoại ở quê quen rồi, ngoại không muốn đi ở nơi khác.
Hôm sau tạm biệt ngoại mà trong lòng em buồn rười rượi. Chỉ mong hè tới thật nhanh để em có thể về thăm ngoại được lâu hơn.
Mô tả một cảnh đáng nhớ trong chuyến về thăm quê của em (mẫu 6)
Quê nội em ở rất xa thành phố nên ít khi em được về thăm. Năm nay dù đã mười hai tuổi nhưng em mới chỉ được về thăm ông bà nội một lần. Lần ấy đã lâu lắm, từ khi em còn nhỏ nên hầu như em không nhớ gì nữa. Nhưng tuần vừa qua, nhờ những ngày nghỉ của bố, em đã có cơ hội về quê nội.
Bố báo tin mừng trước ba ngày. Ba ngày là thời gian quá lâu để chờ đợi. Cuối cùng em cũng lên tàu. Chuyến tàu đông đúc và ồn ào. Dường như ai cũng về quê thì phải. Tàu lăn bánh rời khỏi sân ga trong một niềm vui bất tận. Tàu chạy gần cả một ngày nhưng em không muốn ngủ. Cảnh vật bên đường thật làm sao đẹp. Hết làng mạc lại đến cánh đồng, rồi đồi núi bao la mênh mông. Hai bên đường thì xanh mướt, lúc lại nhộn nhịp khi tàu đi qua thị trấn. Em đang miên man suy nghĩ thì tàu đến sân ga.
Nhà nội cách sân ga không xa, bố quyết định cả nhà đi bộ. Bước trên con đường sỏi đá lạo xạo, em cảm thấy lạ lùng. Loáng đã đến cổng nhà bà nội. Chiếc cổng bằng tre kỹ cũ, che phần giàn mướp đầy quả bên trong. Thấy cả nhà đã về tới cổng, bà nội vui mừng ra đón. Lúc ấy tự nhiên em vứt túi đồ xuống đất, ôm bà nội nức nở. Buổi tối qua đi trong giấc ngủ ngon lành cùng bà nội.
Sáng hôm sau bà gọi em dậy sớm, em không muốn ngủ lười như ở thành phố. Bây giờ em mới kịp quan sát kỹ ngôi nhà của ông bà nội. Ngôi nhà ba gian lâu ngày chuyển sang màu nâu bạc. Nhưng bên trong vẫn ấm cúng, thiêng liêng và gần gũi. Trong bữa cơm buổi sáng, em cố khớp những hình ảnh đã hình dung với thực tế của ông bà nội. Ông bà trẻ hơn em nghĩ. Dù đã ngoài bảy mươi nhưng ông vẫn khỏe mạnh. Bà nội tóc bạc hơn nhưng vẫn nhanh nhẹn.
Bữa cơm vừa xong là lúc em thưởng thức những cảm giác đồng quê. Trong khi ông bà nhai trầu cùng bố mẹ em và các chú bàn công chuyện, em được các anh chị họ rủ ra đồng chơi. Hôm nay em là trung tâm, mọi người chăm sóc em từ thành phố. Những ngày ở quê, em biết thêm bao điều thú vị. Và vui hơn cả là những trò chơi của tụi nhỏ. Lần đầu tiên em biết đến diều sáo và được anh hai cho cầm dây mới thích. Rồi còn trò chơi chọi dế, đánh cỏ gà, đá bóng bằng trái bưởi phơi khô...
Những ngày ở quê vội vã qua, em nuối tiếc vì chưa kịp trải nghiệm hết. Ngày trở về, ông bà tặng em nhiều quà. Bà ôm em khóc nhưng không rơi nước mắt. Bà nói: Cháu ngoan! Về thành phố nhớ chăm chỉ học, lần sau trở lại chắc cháu lớn lên nhiều. Em không khóc như lúc mới về mà chỉ dửng dưng. Trong lòng em cảm thấy quê nội ấm áp, thiêng liêng, và gần gũi.
Mô tả một cảnh đáng nhớ trong chuyến về thăm quê của em (mẫu 7)
Sau chín tháng học hành, cuối cùng chúng em được nghỉ hè. Mùa hè đến, bố mẹ thường đưa em đi chơi công viên nước hoặc xem vườn thú. Nhưng em thích nhất là được về quê thăm ông bà nội.
Như mọi năm, đầu mùa hè là gia đình em về quê chơi. Quê em đẹp lắm. Đi trên con đường đất gập ghềnh sỏi đá, ngồi trong xe nhìn ra, là cánh đồng lúa rộng bao la màu xanh. Xa xa, chú bò đang gặm cỏ, cậu bé đuổi nhau giành cánh diều bay cao. Chốc chốc, đàn chim đua nhau chuyền cành.
Nhà ông bà nội em nằm trên một con đường nhỏ, ô tô không vào được. Nhà ông bà lợp mái ngói đỏ, mang màu rêu phong cổ kính. Trước nhà là một mảnh vườn nhỏ, nơi ông em trồng rau và nuôi gà. Cạnh đó là một ao cá. Khi thấy em và bố mẹ đến, ông bà phấn khởi. Ông ôm em chặt và dắt em ra vườn chơi rồi cầm cần câu em ra câu cá. Hai ông cháu nói chuyện rôm rả. Ông hỏi thăm tình hình học tập của em và kể cho em nghe nhiều chuyện. Thấy hai ông cháu vui vẻ, bà em dắt bố mẹ em vào nhà và pha chè.
Tối đến, bà cùng mẹ chuẩn bị bữa cơm 'cây nhà lá vườn': cá kho, thịt luộc và canh chua - toàn thịt rau ông bà nuôi trong ao. Bữa ăn ngon tuyệt. Xong, em ra nằm võng ở ngoài vườn và ngủ đi.
Thời gian trôi qua mau cũng đã đến lúc bố mẹ phải đi làm, em cũng cần chuẩn bị cho năm học mới. Trước khi chia tay, ông tặng em chiếc cần câu và dặn: 'Khi rảnh thì lại lên đây chơi với ông nhé'.
Mô tả một cảnh đáng nhớ trong chuyến về thăm quê của em (mẫu 8)
Tuổi thơ của tôi gắn liền với thành phố sầm uất, nhưng mỗi lần về quê là hạnh phúc. Năm ngoái, tôi được học sinh giỏi nên bố mẹ cho về quê chơi một tháng với ông bà.
Đường về quê xa lắc, xa lơ. Tôi nhớ mãi câu nói của Dế Mèn khi trở về thăm mẹ và các anh. Mèn không quản ngại khó khăn mà thấy vui khi trở về với quê hương. Tôi cũng hăng hái như chàng Mèn. Dù đi xa nhưng không thấy mệt, chỉ thấy háo hức.
Về quê, tôi được sống trong không gian trong lành, sảng khoái, khác hẳn với thành phố chật hẹp. Ông bà vui lắm. Ông bà thương tôi, đứa cháu nhỏ xa xôi không thường xuyên chăm sóc. Tôi được ông bà rất cưng chiều. Ở quê còn nhiều chú, cô của tôi. Mấy đứa em họ tôi chạy sang kéo đi chơi. Đến nhà các chú, các cô, mọi người khen tôi lớn hơn và xinh xắn hơn. Người dân quê thật thà, giản dị và chân thành.
Trong những ngày ở quê, mỗi buổi sáng đều là một kế hoạch mới và thú vị với các em nhỏ. Tôi thường cùng họ đi cất vó tôm vào buổi sáng. Những con tôm nhảy nhót trong giỏ mang lại niềm vui cho chúng tôi. Buổi trưa, khi nắng gắt, chúng tôi thường thích vào vườn chơi, vui đùa với nhau và tham gia các trò chơi ngoài trời. Buổi chiều, tôi thường dẫn các em ra bờ đê để cảm nhận làn gió mát của buổi chiều và ngắm nhìn cảnh quan thanh bình xung quanh. Một lúc sau, chúng tôi sẽ tổ chức thi thả diều. Cảnh tượng những chiếc diều đủ màu sắc bay lượn trên bầu trời khiến tôi cảm thấy thích thú và ước mình cũng có thể bay về quê nhà bất cứ lúc nào. Những khoảnh khắc ấy đều trở nên đáng nhớ trong lòng tôi.
Nhớ lại những ngày mưa ở quê, tôi không thể quên được. Một hôm, trời mưa rất to kéo dài suốt vài giờ đồng hồ. Các em nhỏ trong làng đã tìm mọi cách để vui đùa dưới cơn mưa. Trong khi đó, tôi ở trong nhà, nhìn ra ngoài và cảm nhận được sự bao la và đẹp đẽ của cơn mưa. Ngay khi trời tạnh mưa, chúng tôi đã ra đồng bắt tôm, bắt tép nhưng đường đi phải qua một cây cầu nhỏ. Tôi ban đầu sợ hãi nhưng sau đó đã vượt qua nỗi sợ đó. Mặc dù sau đó tôi đã ngã xuống kênh nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc khi có thể chia sẻ khoảnh khắc vui vẻ ấy cùng các em nhỏ.
Thời gian ở quê trôi qua rất nhanh. Khi đến lúc phải trở về thành phố và tiếp tục với cuộc sống hàng ngày, tôi cảm thấy rất nuối tiếc. Tôi nhận được nhiều món quà từ các em nhỏ và những người hàng xóm. Mỗi món quà đều là một phần của kỷ niệm đáng nhớ mà tôi sẽ giữ mãi trong lòng.
Nhớ về quê hương, tôi cảm thấy những câu thơ ấy rất thân thương và ấm áp. Chúng nhắc nhở tôi về những kỷ niệm vui vẻ với ông bà và những lần về thăm quê. Mỗi khi nghe những câu thơ ấy, tôi nhớ về quê hương và ước ao có thể trở về nơi đó bất cứ lúc nào.
Cuối tuần vừa qua, cả gia đình em đã có chuyến thăm quê ngoại. Đó là một ngôi làng chài ven biển, nơi đây đầy ắp những trải nghiệm thú vị.
Tối thứ sáu, cả gia đình em chuẩn bị vali và quà bánh để chuẩn bị cho chuyến đi. Sáng hôm sau, em tự thức dậy sớm và không thể chờ đợi để khám phá quê nhà. Trên đường đi, em nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đợi để thấy những hàng dừa cao vút và bãi biển rộng lớn. Khi đến nơi, em cảm thấy hạnh phúc và ấm áp khi được chào đón bởi người dân và cảnh quan tuyệt vời của quê hương.
Cuối tuần qua, gia đình tôi đã về thăm quê ngoại. Đó là một làng chài ven biển, nơi mà có rất nhiều điều thú vị đang chờ đợi chúng tôi khám phá.
Từ xa, khi xuống xe, em đã chạy lại ôm chầm lấy ông bà ngoại. Bố mẹ sau đó đi vào nhà. Mọi thứ trong nhà vẫn như cũ, sạch sẽ và gọn gàng. Bà ngoại rót nước mát cho cả nhà uống và đưa ra đĩa ổi thơm ngon vừa hái từ vườn. Em ngồi bên bà, thưởng thức ổi và nghe mọi người trò chuyện vui vẻ. Buổi trưa, sau khi ăn cơm, em đi cùng ông ngoại ngủ trưa dưới gốc cây. Nằm trong bóng mát, em nghe làn gió mát từ biển thổi vào và chìm vào giấc ngủ. Khi thức dậy, trời đã bắt đầu ngả về chiều tà. Em được chị Mai dẫn ra bờ biển cùng các bạn nhỏ, nơi chúng em vui đùa và tận hưởng không khí biển trong lành.
Chiều chủ nhật, em và bố mẹ trở về thành phố, nhưng trong lòng em vẫn còn tiếc nuối. Em ôm chặt ông bà ngoại và hẹn gặp lại tháng sau khi rời xa quê hương.
Chiếc xe ô tô đưa em rời xa quê hương yêu quý. Em mong ông bà ngoại sẽ luôn khỏe mạnh và hạnh phúc để quê ngoại vẫn là nơi trở về tuyệt vời cho những đứa trẻ thơ.
Cuối tuần vừa qua, cả gia đình em đã cùng nhau về quê thăm ông bà ngoại. Đây là một chuyến đi ý nghĩa và vui vẻ.
Quê ngoại em là một ngôi làng nhỏ ở miền núi. Khi đến đó, em cảm nhận được sự ấm áp và hiếu khách của người dân địa phương. Về nhà bà ngoại, em được chào đón bằng tình cảm và quan tâm từ ông bà và người hàng xóm.
Chiều hôm đó, em đi dạo vòng quanh xóm cùng ông ngoại. Em được ngắm nhìn hồ sen, ruộng lúa và bãi mía. Trên đường về, em nhìn thấy những dãy núi xa xa và cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của quê hương.
Cuối tuần vừa rồi, em và gia đình đã có chuyến thăm quê ngoại. Đó là một chuyến đi đáng nhớ và hạnh phúc.
Tối hôm đó, em được ngủ chung với bà ngoại. Bà kể những câu chuyện cổ tích từ thời xa xưa. Dù đã nghe qua nhiều lần, nhưng với không gian yên bình, ánh trăng dịu dàng và tiếng ve râm ran, những câu chuyện trở nên hấp dẫn và khiến em dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi ăn trưa, cả nhà em vội lên xe để trở về Hà Nội. Trên đường, mang theo những món quà nhỏ từ ông bà ngoại và hàng xóm. Dù không quá đắt tiền, nhưng những món quà ấy mang giá trị đặc biệt vì được làm từ tình cảm.
Trên đường rời xa quê ngoại, em cảm thấy tiếc nuối. Em mong muốn thời gian trôi nhanh để có cơ hội quay trở lại quê thăm ông bà một lần nữa.