Lễ hội đua voi ở Tây Nguyên là một trong những dịp lễ quan trọng tại Việt Nam, nơi mà chúng ta có thể chứng kiến sự hào hùng của các chú voi tài năng.
Hy vọng rằng có thể giúp ích cho các bạn học sinh nắm vững nhiều phong cách viết văn thuyết minh lớp 9. Dưới đây, chúng tôi mời mọi người cùng tham khảo một số mẫu văn mẫu dành cho học sinh lớp 9: Miêu tả về lễ hội đua voi ở Tây Nguyên.
Miêu tả về lễ hội đua voi ở Tây Nguyên - Mẫu 1
Tây Nguyên - vùng đất hùng vĩ với những cao nguyên đỏ mạch xếp lớp, được tạo hóa ưu ái ban tặng những rừng xanh mướt mát, những ruộng màu mỡ, khí hậu ôn hòa quanh năm. Đây là nơi tập trung nhiều dân tộc anh em sinh sống, những con người chân thật, mộc mạc mang đậm bản sắc văn hóa dân tộc. Tây Nguyên là nơi sinh ra những câu chuyện huyền thoại, là vùng đất giàu có với truyền thống văn hóa đặc biệt, linh thiêng. Đua voi là một trong những lễ hội đặc sắc, lôi cuốn nhất của người dân Tây Nguyên.
Lễ hội diễn ra vào tháng ba âm lịch, mỗi hai năm tổ chức một lần. Mùa xuân được chọn là thời điểm tổ chức lễ hội đua voi để mang lại may mắn, hạnh phúc cho người dân, tạo nên một không khí vui tươi, sôi động, làm say mê bất kỳ ai đặt chân đến đây. Voi là biểu tượng của Tây Nguyên, từ lâu đã trở thành vật nuôi quý giá và gắn bó với cuộc sống hàng ngày. Chúng được huấn luyện để biểu diễn trong các lễ hội và sự kiện. Voi được coi là linh vật linh thiêng, được mọi người yêu quý, tôn trọng như một biểu tượng của Tây Nguyên.
Tây Nguyên là một điểm đến lý tưởng để tổ chức các lễ hội vui tươi. Lễ hội Đua Voi tại Đăk Lăk nhằm tôn vinh văn hóa, tinh thần thượng võ và tài nghệ cưỡi voi của người dân Tây Nguyên. Hội Đua Voi diễn ra cùng với các hoạt động khác như: Lễ cúng bến nước, Lễ cúng sức khỏe cho voi, Lễ Đâm Trâu, Lễ mừng mùa, Văn hóa cồng chiêng... Đây là dịp để mọi người chào đón một năm mới tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Hội Đua Voi diễn ra trong một ngày duy nhất nhưng được chuẩn bị kỹ lưỡng từ vài tháng trước. Các con voi dự thi được chăm sóc kỹ lưỡng, được ăn uống đầy đủ để có thể thi đấu. Trận đua diễn ra với sự cổ vũ của đám đông, tiếng reo hò rộn ràng, tạo nên không khí sôi động, vui vẻ. Cuộc đua kết thúc với sự tự hào của các người dân địa phương.
Cuộc đua voi bắt đầu khi trọng tài thổi còi khai cuộc, những chú voi thông minh, mạnh mẽ được dẫn dắt bởi những người dũng cảm. Sau khi xuất phát, những chú voi lao nhanh về phía đích trong tiếng cổ vũ của khán giả. Những vận động viên cầm thanh sắt và búa Kốc điều khiển và khích lệ chú voi về phía đích. Cuộc đua kết thúc trong không khí phấn khích và vui vẻ của mọi người.
Sau khi Hội Đua Voi kết thúc, mọi người từ các làng xóm đều tụ tập lại để cùng nhau ăn uống và vui chơi. Tiếng cồng chiêng vang lên rộn ràng, những người trẻ nhảy múa quanh đống lửa sáng rực. Những người già cũng tham gia trò chuyện vui vẻ. Lễ hội gắn kết mọi người lại với nhau, tạo nên một không khí thân tình, mang đến vẻ đẹp mới cho vùng đất cao nguyên hùng vĩ.
Lễ hội Đua Voi đã trở thành biểu tượng văn hóa độc đáo của các dân tộc trên vùng đất Tây Nguyên, nơi nắng và gió thổi mạnh mẽ. Đến với Bản Đôn, du khách có cơ hội khám phá thiên nhiên hùng vĩ, trải nghiệm văn hoá độc đáo và thưởng thức ẩm thực đặc sản. Ngày nay, lễ hội Đua Voi không chỉ là niềm tự hào của buôn làng Bản Đôn mà còn là điểm đến hấp dẫn của du khách gần xa.
Thuyết minh về lễ hội đua voi ở Tây Nguyên - Mẫu 2
Tháng ba âm lịch luôn là thời điểm đẹp nhất trong năm ở Tây Nguyên: trời nắng ấm, đất rừng khô ráo, hoa nở rộ khắp nơi. Lễ hội đua voi phản ánh cuộc sống mạnh mẽ của người dân núi rừng Tây Nguyên.
Với dân tộc dọc dãy Trường Sơn, voi là biểu tượng của sức mạnh và sự giàu có. Từ khi được thuần dưỡng, voi trở thành bạn đồng hành đắc lực của con người, thể hiện lòng hiếu khách và tình đoàn kết của cộng đồng.
Hội đua voi thường diễn ra vào mùa Xuân, đặc biệt là vào tháng ba âm lịch, thời điểm mà người Tây Nguyên mô tả như mùa con ong đi lấy mật, con voi xuống sông uống nước, em đi phát rẫy, anh đi vào rừng đặt bẫy, cài chông. Chuẩn bị cho ngày hội, người quản lý mang voi đến những khu rừng có nhiều thức ăn để chúng no nê. Chuẩn bị cũng bao gồm các loại thức ăn như chuối chín, đu đủ chín, mía, bắp ngô, khoai lang để chú voi được nuôi dưỡng. Đến ngày hội, đàn voi từ các buôn làng gần xa kéo về buôn Đôn tập trung tại các bãi đất phẳng hoặc cánh rừng ven sông Sê-rê-pốk. Mọi người mặc áo quần rực rỡ màu sắc. Bãi đua có chiều dài khoảng 1-2 km, đủ cho 10 con voi đứng cùng một lúc. Người điều khiển cho từng tốp voi vào vị trí khởi đầu, con đầu đàn đứng ở phía trước, hai chân trước thẳng đứng, ngẩng đầu cao, quay vòi mấy vòng rồi cúi đầu chào khán giả, sau đó trở về vị trí ban đầu. Mỗi con voi có hai người điều khiển, ngồi trên lưng và sẵn sàng chờ lệnh. Tiếng tù và rúc to báo hiệu xuất phát. Voi bật lên phóng về phía trước trong tiếng hò reo của khán giả cùng âm nhạc rộn ràng.
Tiếng trống, tiếng chiêng vang lên liên tục. Khi chú voi về đích, tiếng hoan hô của khán giả vang lên như sấm. Những chú voi chiến thắng được tặng hoa và đai đỏ cho người và voi. Voi chiến thắng cùng các người điều khiển được thưởng 1 con lợn và 7 chén rượu quý. Dân làng dự hội tặng mía và đường cho chú voi chiến thắng. Sau cuộc đua, mọi người trở về nhà rông để ăn uống và múa nhảy dưới nhịp điệu của cồng chiêng.
Hội đua voi là biểu tượng của tinh thần thượng võ ở Tây Nguyên. Khung cảnh hùng vĩ của núi rừng Tây Nguyên thêm phần hùng tráng cho lễ hội này. Khi cuộc đua kết thúc, những chú voi trở về buôn làng, mang theo không khí sôi động của lễ hội.
Thuyết minh về lễ hội đua voi ở Tây Nguyên - Mẫu 3
Hội đua voi truyền thống của người M’nông ở Buôn Mê Thuột thường diễn ra vào tháng ba âm lịch – một trong những tháng đẹp nhất của năm ở Tây Nguyên.
Lễ hội này vinh danh tinh thần cao quý và nghệ thuật nuôi dưỡng voi của cư dân địa phương. Tuy nhiên, lễ hội không được quảng bá rộng rãi như lễ hội cồng chiêng nên ít du khách ghé thăm vào thời điểm này. Điều đặc biệt của lễ hội là giữ vững bản sắc truyền thống, không bị thương mại hóa.
Lễ hội đua voi diễn ra trên một khu đất phẳng, thường là vườn quốc gia Yok Đôn hoặc một khu rừng ven sông Sê-rê-pôk. Đàn voi thường đua hàng ngang, có khoảng 10 con hoặc nhiều hơn. Dưới sự reo hò, khích lệ từ khán giả, đàn voi đua mạnh mẽ hơn. Chúng nâng vòi cao rồi hạ xuống chào mừng mọi người.
Sau khi nhận được lệnh xuất phát trong tiếng tù và vang lên, đàn voi khởi đầu chạy về phía trước. Đường đua thường dài khoảng 400-500 mét, và có đường đua dài khoảng 1-2km. Hai người điều khiển voi, gọi là anh nài, ngồi trước và sau để hướng dẫn voi chạy đúng đường và tiết kiệm sức lực, tăng tốc...
Đa số khán giả là người bản địa, mặc quần áo mang dấu ấn văn hóa sắc màu, đứng hai bên đường cổ vũ tạo không khí sôi động. Theo truyền thống địa phương, trước khi tham gia cuộc đua, voi được đưa đến các cánh đồng xanh mướt và được bồi dưỡng thêm bằng các loại thức ăn. Trong thời gian này, voi không phải làm những công việc nặng nhọc để tiết kiệm sức. Do đó, khi tham gia cuộc đua, mỗi con voi đều rất mạnh mẽ, sung sức.
Người M’nông và một số dân tộc ở Tây Nguyên tôn trọng voi như người Khmer ở Nam bộ tôn trọng con bò. Theo truyền thống, con voi thể hiện sức mạnh của cộng đồng, sự phồn thịnh của gia đình. Chỉ có những gia đình giàu có mới có khả năng nuôi dưỡng voi từ voi rừng. Hiện nay, Tây Nguyên là nơi duy nhất còn voi, nhưng số lượng chúng đang giảm sút đáng kể.
Giới trẻ ở đây không còn quen thuộc với phương thức thuần dưỡng voi như thế hệ cha ông, mà chủ yếu là việc chăm sóc và điều khiển chúng. Những người thuần voi trở nên hiếm hoi hơn theo thời gian. Hiện nay, công việc này chủ yếu do những người lớn tuổi, có nhiều năm kinh nghiệm thực hiện.
Huyền thoại về việc thuần dưỡng voi rừng gắn liền với tên tuổi N’Thu K’Nul, ông sinh năm 1828, mất khi đã sống đến tuổi 110, được vinh danh là “Vua săn voi” (khun-ju-nốp) bởi Hoàng gia Thái Lan. Ông được coi là người sáng lập nghề săn bắt và thuần dưỡng voi tại Buôn Đôn, một vị tù trưởng có quyền lực và được nhiều dân tộc tôn kính. Theo truyền thống địa phương, ông đã thuần dưỡng khoảng 170 con voi rừng trong đời, một số người còn nói ông nuôi dưỡng hàng trăm con; trong số đó có một con bạch tượng, một loài vật hiếm. Hiện nay, mộ của ông được bảo quản cẩn thận. Mộ được thiết kế kết hợp giữa kiến trúc của người M’Nông và người Lào-hai, hai dân tộc chính ở địa phương vào thời điểm đó. Đây là biểu tượng của truyền thống đoàn kết giữa các dân tộc anh em.
Mộ có các chi tiết hình khối đơn giản, được trang trí bằng hoa sen ở bốn góc và đỉnh. Gần mộ của Vua săn voi là ngôi mộ hình tháp, với mái nhọn cách điệu nhà rông. Ngôi mộ này được vua Bảo Đại xây dựng cho hậu duệ của N’Thu K’Nul là R’Leo K’Nul, được gọi là cậu. Thường có người nhầm lẫn rằng ngôi mộ hình tháp là của N’Thu K’Nul. Khu lăng mộ này là điểm đến của nhiều du khách để hiểu rõ hơn về những con người xuất sắc này. Sau này, có một số hậu duệ khác của N’Thu K’Nul tiếp tục nghề, nhưng số lượng voi thuần dưỡng ít hơn và chất lượng kém hơn.
Khu du lịch Buôn Đôn là biểu tượng của vùng Tây Nguyên, với cảnh đẹp của rừng già, sông rộn ràng và hồ nước lưng chừng, lưu giữ nhiều dấu tích lịch sử của vùng này. Buôn Đôn nằm ở xã Krông Na, huyện Buôn Đôn, cách TP Buôn Mê Thuột khoảng 42km.
Khi đến đây, du khách có cơ hội thưởng thức âm nhạc cồng chiêng, trải nghiệm cưỡi voi. Cá trong sông Sê-rê-pôk và hồ Lắk là những đặc sản quý của vùng này. Mọi người đến đây đều muốn thử các loại cá bản địa vì hương vị độc đáo và ngon miệng, do điều kiện sống khắc nghiệt của vùng này đã tạo ra sự khác biệt giữa cá sông, hồ Tây Nguyên và cá sông, hồ ở đồng bằng…
Lễ hội này nhằm tôn vinh tinh thần thượng võ và tài nghệ thuần dưỡng voi của người dân bản địa. Tuy nhiên, lễ hội không được quảng bá rộng rãi như lễ hội cồng chiêng nên rất ít du khách đến đây đúng vào thời điểm này. Điều đặc biệt của lễ hội là mang tính truyền thống cao, chưa bị thương mại hóa.
Lễ hội đua voi được tổ chức tại một khu đất trống, khá bằng phẳng, ít cây của vườn Quốc gia Yok Đôn hoặc một cánh rừng thưa ven sông Sê-rê-pôk. Voi dàn hàng ngang khoảng 10 con hoặc nhiều hơn. Trong sự reo hò, cổ vũ của khán giả, đàn voi đua như hăng hái hơn. Chúng đưa vòi lên cao rồi hạ xuống chào mọi người.
Sau một hồi tù và vang lên báo lệnh xuất phát, đàn voi bật dậy chạy thẳng về phía trước. Đường đua thường khoảng 400-500 mét, đua đường dài khoảng 1-2km. Hai anh nài voi, tiếng địa phương gọi là mơ-gát, ngồi trước và sau điều khiển voi chạy đúng đường và giữ sức bền, tăng tốc…
Khán giả phần đông là người bản địa ăn mặc thổ cẩm sặc sỡ hoa văn đứng hai bên đường hò hét tạo nên một không khí náo nhiệt. Theo người dân địa phương, trước khi vào cuộc đua, voi được đưa đến những đồng cỏ xanh tốt và tẩm bổ thêm bằng các loại củ. Trong thời gian này, voi không làm nặng để dưỡng sức. Vì vậy, khi vào đấu trường, con voi nào cũng rất khỏe mạnh, sung sức.
Người M’nông và một số dân tộc ở Tây Nguyên rất quý voi như người Khmer ở Nam bộ quý con bò. Theo truyền thống, con voi thể hiện sức mạnh của bộ tộc, sự sung túc của gia đình. Chỉ có những gia đình giàu có mới có voi được thuần dưỡng từ voi rừng. Hiện nay, chỉ có Tây Nguyên mới còn voi, nhưng số lượng cá thể đang bị giảm sút đáng kể.
Lễ hội đua voi thường diễn ra tại một khu đất trống, bằng phẳng, ít cây của vườn Quốc gia Yok Đôn hoặc một cánh rừng ven sông Sê-rê-pôk. Đàn voi dàn hàng ngang khoảng 10 con hoặc nhiều hơn. Trong sự reo hò, cổ vũ của khán giả, đàn voi đua như hăng hái hơn. Chúng đưa vòi lên cao rồi hạ xuống chào mọi người. Sau một hồi tù và vang lên báo lệnh xuất phát, đàn voi bật dậy như lò xo chạy thẳng về phía trước.
Đường đua thường rộng từ 400 đến 500 mét, và dài khoảng từ 1 đến 2 km. Hai anh nài voi, gọi là mơ-gát, ngồi trước và sau điều khiển voi chạy đúng đường và giữ sức bền, tăng tốc… Khán giả phần lớn là người bản địa ăn mặc thổ cẩm sặc sỡ hoa văn đứng hai bên đường hò hét tạo nên một không khí náo nhiệt.
Theo người dân địa phương, trước khi vào cuộc đua, voi được đưa đến những đồng cỏ xanh tốt và tẩm bổ thêm bằng các loại củ. Trong thời gian này, voi không làm nặng để dưỡng sức. Vì vậy, khi vào đấu trường, con voi nào cũng rất khỏe mạnh, sung sức. Người M’nông và một số dân tộc ở Tây Nguyên rất quý voi như người Khmer ở Nam bộ quý con bò. Theo phong tuc truyền thống, con voi thể hiện sức mạnh của bộ tộc, sự sung túc của gia đình. Chỉ có những gia đình giàu có mới có voi được thuần dưỡng từ voi rừng.
Sau cuộc đua trên cạn là cuộc thi voi bơi qua sông Sê-rê-pôk, voi kéo co, voi ném xa, voi đá bóng… Đến với lễ hội đua voi, du khách sẽ bị cuốn hút trong không khí tưng bừng của ngày hội, với âm vang cồng chiêng và tận mắt chứng kiến những màn trình diễn ngoạn mục bởi các chú voi của núi rừng Buôn Đôn. Hội đua voi là sự kiện văn hóa lớn ở Tây Nguyên, tôn vinh tinh thần thượng võ của người M’Nông, những người dũng cảm, có truyền thống trong việc săn bắt và thuần dưỡng voi rừng.
Hiện nay, chỉ có Tây Nguyên mới còn voi, nhưng số lượng cá thể đang bị giảm sút đáng kể. Giới trẻ ở đây trở nên xa lạ với phương thức xem thuần voi của cha ông ngày xưa mà chủ yếu là chăm sóc và điều khiển voi. Những người thuần voi vì thế càng trở nên hiếm hoi theo thời gian. Hiện nay, công việc này chủ yếu là người lớn tuổi, có vài chục năm kinh nghiệm.
Vào thời điểm này, là mùa khô, trời nắng đẹp, đường đi dễ dàng nên rất phù hợp cho các hoạt động du lịch. Ngoài ra, khi đến Tây Nguyên, bạn cũng có cơ hội thưởng thức ẩm thực độc đáo, đậm đà bản sắc của các dân tộc và trải nghiệm cưỡi voi tham quan các buôn làng.
Thuyết minh về lễ hội đua voi ở Tây Nguyên - Mẫu 5
Với đồng bào các tộc dọc theo dãy Trường Sơn, voi là loài vật quý hiếm nhất, là biểu tượng của sức mạnh và sự giàu có của mỗi gia đình, mỗi buôn làng. Từ một giống vật hoang dã, khi được bắt về và nuôi dưỡng, voi trở thành người bạn thân thiết với con người trong cuộc sống hàng ngày: vận chuyển, làm việc, đi lại, làm ruộng, kéo gỗ, xây dựng công trình thủy lợi...
Nhìn chung, trong cả nước, voi tập trung nhiều nhất ở tỉnh Đắc Lắc (hơn 400 con voi nhà), trong đó huyện Ea Súp có đàn voi đông nhất. Bản Đôn thuộc huyện Ea Súp, nơi quy tụ nhiều dân tộc M'nông, Êđê, Lào... nổi tiếng với đàn voi hàng trăm con, cũng như là nơi lưu truyền nghề săn bắt và nuôi dưỡng voi từ lâu đời. Voi là loài vật có thân hình to lớn, nhưng cũng là sinh vật thông minh và giàu lòng trung nghĩa nhất trong quần thể động vật hoang dã. Sử sách xưa ghi lại nhiều câu chuyện về tính cách này của voi đối với con người.
Săn bắt voi là một nghề lý thú, nhưng cũng đầy gian nan và nguy hiểm, đòi hỏi sự thông minh, lòng dũng cảm và sự phản ứng nhanh nhạy của nghề săn trong mọi tình huống.
Hội đua voi thường diễn ra vào mùa xuân, cụ thể là vào dịp tháng ba âm lịch, thời điểm đẹp nhất trong năm ở đây: trời nắng ấm áp, đất rừng khô ráo, cùng với hoa rừng nở rộ, tạo thành một bức tranh đẹp mắt. Người Tây Nguyên thường gọi tháng này là mùa con ong đi lấy mật, con voi xuống sông uống nước; mùa em đi phát rẫy làm nương; anh vào rừng đặt bẫy gài chông.
Để chuẩn bị cho ngày hội, từ vài tháng trước, các chàng trai trong buôn cũng như những người quản lý voi đưa voi đến những cụm rừng có nhiều thức ăn cho voi để chúng được no nê. Họ còn chuẩn bị thêm chuối chín, đu đủ chín, mía, bắp ngô, khoai lang, cám gạo và hầu như không cho voi làm việc nặng nhọc để giữ sức khỏe.
Đến ngày hội, những đàn voi từ các buôn làng đổ về buôn, tập trung ở một số bãi hoặc cánh rừng ven sông Sê-rê-pốk. Cùng với đàn voi, dân chúng khắp nơi đến dự hội với những bộ trang phục màu sắc rực rỡ.
Bãi đua là một dải đất tương đối bằng phẳng, thường là khu rừng bằng, ít cây to, đủ rộng để 10 con voi xếp hàng đi một lúc, dài từ 1 đến 2km.
Sau tiếng hồi tù và rúc lên, đàn voi dưới sự điều khiển của những người quản lý voi tiến vào đất bằng, xếp thành hàng ngang. Tiếng reo hò vang lên khi đàn voi chuẩn bị bước vào cuộc thi. Theo lệnh xuất phát, từng tốp voi chạy lên tuyến xuất phát. Cảm giác căng thẳng và hồi hộp lan tỏa trong không khí. Trên mỗi con voi có hai người quản lý, trong bộ trang phục sặc sỡ, sẵn sàng chờ lệnh. Tiếng tù và rúc to báo hiệu xuất phát. Những con voi nặng nề bước vào cuộc đua, trong tiếng hoan hô và tiếng chiêng reo vang cùng với tiếng trống, tiếng gió rít, cảm giác căng thẳng và hồi hộp lan tỏa trong không khí.
Khi hình ảnh người quản lý voi ngồi trên lưng voi đầu đầu tiên xuất hiện từ xa, tiếng vỗ tay của khán giả vang lên như tiếng sấm. Tiếng trống, tiếng chiêng rộn ràng liên tục. Tiếp theo là tiếng hoan hô của những người chiến thắng. Các chú voi nhận giải đứng lên, vòi cao vẫy chào mọi người, sau đó đi ra ung dung, đôi tai xòe ra, mắt lấp lánh nhìn những ống mía tím và đường được mọi người mang đến.
Cuộc đua voi kết thúc, các chú voi tham gia cuộc thi lần lượt quay về các buôn làng xa xôi, mang theo tiếng hát, lời ca và không khí vui tươi của ngày hội. Khi trở về buôn làng, họ được dân chúng kéo ra đón như những người chiến thắng. Thường thường, các con voi chiến thắng sẽ được giữ lại ở buôn làng, nơi có nhiều con voi nhất và truyền thống huấn luyện voi tốt nhất trong vùng.
Ngày hội đua voi là ngày lễ lớn ở Tây Nguyên, thể hiện tinh thần thượng võ của người M'nông, một dân tộc dũng cảm, quen với tốc độ và đối mặt với nhiều tình huống hiểm nguy trong cuộc săn bắt voi rừng. Phong cảnh hùng vĩ của Tây Nguyên - nơi diễn ra cuộc đua đặc biệt - làm tăng thêm sự hùng vĩ của ngày hội truyền thống của họ.