Xin chào, mình là Long. Bạn cũng vậy sao?
Bạn có biết mình là ai không?
Nếu bạn đang băn khoăn về bản thân, tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống và giá trị từ những điều đơn giản, thì bài viết này sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn về mình và tìm được giá trị từ những điều giản dị. Đối với tôi, câu hỏi 'Tôi là ai?' là một phần của hành trình tuổi trẻ, từ lúc chúng ta sinh ra cho đến khi khám phá ra sở thích và đam mê của bản thân. Chúng ta luôn mong muốn tìm được câu trả lời cho bản thân mình, mong muốn thuộc về một nhóm nhưng đồng thời cũng cảm thấy cô đơn và khao khát sự độc lập. Mục tiêu lớn nhất của chúng ta là tự định nghĩa bản thân, khám phá năng lực của mình và giữ lấy những giá trị cá nhân. 'Tôi là ai?' chính là tuổi trẻ của chúng ta, là những khoảnh khắc vui vẻ và những chuyến đi khám phá. Hãy sống hết mình và tìm ra con người thực sự của bạn nhé! Tôi là Long, còn bạn là ai đúng không nhỉ?
Tại sao trái tim lại đập nhịp?
Các phương tiện truyền thông gần đây liên tục đưa tin về những trường hợp trầm cảm dẫn đến tự tử ở học sinh và giới trẻ. Đối với tôi, đó chính là sự ảnh hưởng lớn lao của một nỗi ám ảnh. Đừng hỏi tại sao khi chính bản thân tôi còn không biết. Đó chính là căn bệnh của thời đại và có lẽ vì nó mà bao trái tim mất đi nhịp đập. Tôi chỉ đang lừa dối bản thân, con người đi trước thì vẫn vậy, chúng ta sẽ mãi yếu đuối thôi. Trái đất vẫn chưa ngừng xoay, ta đã trải qua bao đổi thay. Trái tim được sinh ra không phải để phục vụ cái chết. Nó là biểu tượng của sự sống, nó thổn thức vì sự sống, nó đập để được sống để phục vụ cái chết. Và bởi vì tính yêu và sự sống là mãi mãi. Đã có quyền sống, thì cũng có quyền chết chứ. Người ta đã phải chịu đựng những gì, ai mà biết được nhỉ! Nhiều lúc cũng có những suy nghĩ như thế, nhưng thỉnh thoảng nhớ ra mình còn chưa về thăm bà, chưa yêu một người tử tế, chưa đền đáp bố mẹ lại thôi. Vì vậy, chúng ta cần nhau để sống, để có tình yêu, không nhất thiết phải là người hoàn hảo cũng được. Gần đây, các phương tiện truyền thông liên tục đưa tin về những vụ trầm cảm dẫn đến tự tử ở học sinh và giới trẻ. Đối với tôi, đó chính là lẽ sống thứ hạng cao của một nỗi ám ảnh. Đừng hỏi tại sao khi chính bản thân tôi còn không biết. Nó chính là căn bệnh của thời đại và có lẽ vì nó mà bao trái tim mất đi nhịp đập. Trái tim được sinh ra không phải để phục vụ cái chết. Nó là biểu tượng của sự sống, nó thổn thức vì sự sống, nó đập để được sống để phục vụ cái chết. Và bởi vì tính yêu và sự sống là mãi mãi. Đã có quyền sống, thì cũng có quyền chết chứ. Người ta đã phải chịu đựng những gì, ai mà biết được nhỉ! Nhiều lúc cũng có những suy nghĩ như thế, nhưng thỉnh thoảng nhớ ra mình còn chưa về thăm bà, chưa yêu một người tử tế, chưa đền đáp bố mẹ lại thôi. Vì vậy, chúng ta cần nhau để sống, để có tình yêu, không nhất thiết phải là người hoàn hảo.
“Chúng ta tồn tại vì điều gì nhỉ, vì mục đích gì?”
Nếu không biết mình sống vì điều gì thì cứ sống đi đã. Hãy thêm dấu chấm, dấu phẩy cho cuộc đời mình nhún nhẩy. Không hồi kết cho những câu từ ngúng ngoảy. Thêm một thứ bảy, thêm nhiều đêm cho bàn chân mình nhún nhảy, thêm tình yêu cho hôm nay. Dừng lại một chút coi, từ từ một chút coi làm cùng một lúc. Thế nào người ta cần? Sống thôi, bao muộn phiền thì vùi trong chăn, bơi nay ta sẽ hát ngân nga về bản tình ca. Hãy sống thật tuyệt vời nhé bạn!