Bắt đầu với việc phân tích sâu hơn về tác phẩm 'Viếng lăng Bác' của Viễn Phương, chúng ta sẽ khám phá những ý nghĩa sâu xa về tình cảm đối với Bác Hồ và lòng biết ơn đối với công cuộc cách mạng.
Bài mẫu Phân tích bài thơ 'Viếng lăng Bác' của Viễn Phương: Hướng dẫn chi tiết
Những bí quyết và phương pháp giúp bạn phân tích bài thơ, đoạn thơ một cách hiệu quả
Dàn ý phân tích bài thơ 'Viếng lăng Bác' theo chuẩn mực
Phần mở đầu trong việc phân tích bài thơ
- Giới thiệu về tác giả và tác phẩm
2. Phần chính:
a. Tâm trạng khi nhìn thấy lăng Bác từ xa
- Cảm xúc đầy bồi hồi khi đặt chân đến thăm lăng Bác:
+ Những dòng thơ như lời chào từ trái tim chân thành “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác”.
+ Tác giả tự xưng là “con”: thể hiện sự gần gũi, thân thiết.
+ Động từ “thăm”: một cách giảm nói, làm dịu đi nỗi đau, mất mát...(Tiếp tục)
>> Xem chi tiết Dàn ý Phân tích tác phẩm Viếng lăng Bác của Viễn Phương tại đây.
II. Mẫu Bài văn Phân tích bài thơ Viếng lăng Bác của Viễn Phương
1. Phân tích tác phẩm Viếng lăng Bác của Viễn Phương, mẫu số 1 (Tiêu chuẩn)
Khi nhắc đến nhà thơ Viễn Phương, chúng ta không thể không nghĩ đến một tâm hồn nhẹ nhàng, man mác, và bâng khuâng. Thơ ông đập vào lòng người với sự tinh tế trong cách diễn đạt cảm xúc, hình ảnh thơ giản dị nhưng sâu sắc. Bài thơ Viếng lăng Bác chính là minh chứng cho điều này, qua tình cảm chân thành bình dị của một con người miền Nam, Viễn Phương đã tạo ra những dòng thơ chân thành để bày tỏ lòng kính trọng và nỗi xúc động khi đặt chân đến thăm lăng Bác.
' Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát'
Lời gọi mật thiết, thân thiết như tình cảm của một đứa con dành cho người cha đáng kính. Sau bao ước mơ, hôm nay đứa con ấy đã có cơ hội được viếng lăng Bác, lòng xúc động, nghẹn ngào thốt lên thành tiếng như thoả lòng mong ước gặp Bác bấy lâu. Từ miền Nam xa xôi, đứa con ấy mang cả trái tim của hàng triệu đồng bào miền Nam, ấm áp biết bao. Đứng trước lăng là hàng tre xanh bát ngát trong sương mai buổi sớm, hàng tre ấy vẫn hiên ngang, đứng bên người, chở che cho người.
' Ôi hàng tre xanh xanh Việt Nam
Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng'
Khi đứng trước lăng, tác giả bồi hồi nghĩ về dân tộc Việt Nam, những con người kiên cường, dũng mãnh, cây tre là biểu tượng của họ. Người Việt Nam vẫn luôn sáng ngời với sự gắn bó, ý chí kiên cường, dù gặp bão táp, dù đất cằn sỏi đá vẫn hiên ngang, thẳng thừng, kiên trung. Hàng tre xanh xanh đó là sức sống bền bỉ, sự kiên cường của dân tộc. Trong khi vào viếng lăng Bác, tác giả càng thêm nỗi nhớ và xúc động.
' Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ'
'Bác Hồ - người là niềm tin thiết tha nhất trong lòng dân và trong trái tim nhân loại', hình ảnh của Bác luôn mãi sắt son và trường tồn theo thời gian. Bài thơ thật đẹp, đáng quý, đáng yêu với những cảm xúc chân thành từ tận đáy lòng của tác giả. Không cầu kỳ, không lộng lẫy, không phô trương. “Viếng lăng Bác” gợi lên những cảm xúc lớn lao từ một trái tim bình dị đã chạm đến lòng người đọc một cách tự nhiên như vậy.
Viếng lăng Bác - một tình cảm mãnh liệt đọng lại
Viếng lăng Bác - nỗi lòng dân tộc sâu thẳm
Nhìn lại bài thơ Viếng lăng Bác - Hương vị vĩ đại
Viếng lăng Bác - Sợi dây liên kết truyền thống
(Tố Hữu)
Nhìn về quá khứ, lòng thương xót không dứt
Tiến lại bước chân đến lăng Bác
“Bước chân nhỏ bé dấn dứt về phía Bác
Hàng cây xanh bóng mát rợp như ý thơ
Tình cảm thiêng liêng đến thăm lăng Bác
“Bác như cha thương nhớ miền Nam
Miền Nam mong Bác, mong cha”
(Tố Hữu)
Nhìn hàng tre xanh mơn mởn sương sớm
Viếng lăng Bác - Bức tranh tình yêu và tôn kính
“Mặt trời vẫn đỏ trên đỉnh lăng
Người về mặt trời vẫn đỏ thẫm”
Nhìn sâu vào tình cảm với Bác Hồ của nhà thơ
Ánh sáng của Bác - Ánh sáng của cuộc đời
Bước vào lăng Bác, tâm hồn như ngừng trôi
“Bác nằm giấc ngủ bình yên làm dịu lòng
Dưới ánh trăng soi sáng êm đềm
Vẫn cảm nhận trời xanh vẫn mãi vẹn nguyên
Nhưng lòng người vẫn đau nhói”
Cuộc đời Bác - Sự hiện diện vĩ đại
Kính chào Bác, trái tim đầy thương xót
“Trái tim dâng miền Nam, lệ chảy rơi
Muốn hóa chim hót quanh lăng Bác
Muốn làm đóa hoa thơm ngát nơi đây
Muốn làm cây tre vững vàng chốn này”
Muốn sống trong hình hài của chim ca, đóa hoa, cây tre để ở bên Bác. Muốn trở thành tiếng hót vang vọng quanh lăng Hồ Chủ tịch, muốn làm mùi hương đậm đà trong không gian này và muốn trở thành biểu tượng của sự trung thành và hiếu thảo với Người. Ý nguyện chân thành của tác giả được thể hiện qua những từ ngữ “muốn làm”
Nhẹ nhàng, trang trọng, bài thơ “Viếng lăng Bác” lên tiếng về tình cảm sâu sắc của nhà thơ dành cho vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc. Cảm xúc buồn, nhớ nhung của tác giả cũng là tâm trạng chung của toàn bộ người dân Việt Nam khi Bác ra đi.
3. Phân tích bài thơ Viếng lăng Bác của Viễn Phương, mẫu số 3 (Chuẩn)
Ngày 2/9/1969, vào 9 giờ 15 phút, một trái tim vĩ đại ngừng đập mãi mãi. Sự ra đi của Bác là một mất mát to lớn cho đất nước, là nỗi đau tiếc khôn nguôi trong lòng hàng triệu con người Việt.
Năm 1976, sau cuộc chiến chống Mỹ thắng lợi, đất nước thống nhất, lăng Bác khánh thành. Viễn Phương, một người con miền Nam, là một trong những người đầu tiên đến viếng lăng Bác. Chuyến thăm đầy cảm xúc này là nguồn cảm hứng cho bài thơ Viếng lăng Bác, một tác phẩm xúc động.
Viễn Phương không giấu được xúc động khi đặt chân đến thủ đô và viếng lăng Bác lần đầu tiên. Những lời tâm sự của ông thể hiện sự gần gũi và chân thành.
“Đến từ miền Nam, thăm lăng Bác
Nhìn hàng tre xanh ngát mờ sương
Ôi hàng tre Việt Nam đẹp quá
Trước gió mưa vẫn kiên cường đứng thẳng”
Tác giả gọi mình là “con” của “Bác”, tạo cảm giác thân thuộc và yêu thương sâu sắc. Bác Hồ không chỉ là người lãnh tụ, mà còn là người thân thương, người cha của dân tộc.
Bài Phân tích bài thơ Viếng lăng Bác của Viễn Phương có dàn ý
Hình ảnh lũy tre xanh là biểu tượng sâu sắc của đời sống dân dụ Việt Nam, mang theo nhiều ý nghĩa lịch sử và tinh thần. Viễn Phương sử dụng hình ảnh này để tạo nên không khí thân thuộc, giản dị và ý chí kiên cường của dân tộc.
Với lòng trân trọng và thành kính, Viễn Phương mở ra những cung bậc cảm xúc mới qua hình ảnh sóng đôi và ẩn dụ sâu sắc.
“Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng, thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ. Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ, kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân.”
Viễn Phương tài dùng hình ảnh của mặt trời để tôn vinh sự vĩ đại của Bác Hồ, người đã dẫn dắt dân tộc ra khỏi bóng tối và khổ đau, mang lại ánh sáng cho đất nước. Hình ảnh mặt trời trong lăng đỏ rực là biểu tượng cho tình yêu thương, tôn kính của nhân dân dành cho Người.
Viễn Phương nhấn mạnh sự bình yên của Bác Hồ trong giấc ngủ, được bao bọc bởi ánh trăng dịu dàng. Từ những dòng thơ này, tác giả thể hiện lòng trung thành và sự tiếc thương sâu sắc đối với Người, người cha già của dân tộc.
Khi đứng trước di hài của Bác, Viễn Phương không kìm nén được nỗi đau trong lòng. Mặc dù ông nhận thức rằng tư tưởng của Bác sẽ mãi sống với dân tộc, nhưng nỗi nhớ vẫn nhói trong tim, biểu hiện sự mất mát lớn lao của dân tộc.
Viễn Phương dành những tình cảm dịu dàng và kính yêu qua từng vần thơ, chấp nhận sự ra đi của Bác với lòng tiếc thương và sự buông xuôi.
“Khi trở về miền Nam, nước mắt trào dâng trong lòng
Muốn hóa thành con chim hót quanh lăng Bác
Muốn làm đóa hoa phơi hương khắp nơi
Muốn trở thành cây tre vững chắc ở đây”
Sau khi viếng lăng Bác, Viễn Phương phải rời bỏ và quay trở về miền Nam, nơi công tác. Tuy xa Bác, nhưng lòng tương thương vẫn nguyện mãi làm con chim hót vang, đóa hoa thơm phức và cây tre vững chắc canh giữ bên lăng Bác.
Viếng lăng Bác của Viễn Phương không chỉ là một tác phẩm văn học hay mà còn là biểu tượng của lòng thành kính và tiếc thương vô hạn của một thế hệ trước sự ra đi của người cha già dân tộc. Dù đã trôi qua hơn 40 năm, nhưng tác phẩm vẫn giữ được giá trị và sức lan tỏa, thể hiện lòng kính trọng và tôn sùng với vị lãnh tụ vĩ đại.
Khám phá vẻ đẹp của văn hóa Việt Nam qua từng trải nghiệm.
Sự hiện diện của quê hương trong từng câu thơ làm lòng tôi xao xuyến.
Chuyến du hành vào thế giới tâm hồn của nhà thơ Viễn Phương là một trải nghiệm không thể quên!
Những dòng thơ về Bác luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho các tài năng văn chương Việt Nam.
Sự hiện diện của Viễn Phương trong văn học Cách mạng miền Nam là không thể phủ nhận.
“Tận miền Nam, ngẩn ngơ ra thăm Bác
Hàng tre xanh bát ngát, sương mờ bao trùm...
Tình cảm chân thành trong cuộc viếng thăm lăng Bác Hồ của nhà thơ được diễn đạt một cách chân thành và sâu sắc.
“Bác yêu thương miền Nam như cha yêu thương nhà con
Miền Nam mong Bác như con mong cha” (Tố Hữu)
Những phân tích sắc bén về bài thơ Viếng lăng Bác của Viễn Phương
Sử dụng nghệ thuật nói giảm nói tránh, nhà thơ gợi lên cảm giác của nỗi đau vô vàn.
“Ôi! Hàng tre xanh um Việt Nam
Đứng vững trước bão táp, mưa sa đều như hàng ngày”.
Ngắm hàng tre quanh lăng Bác, tôi cảm nhận sức mạnh bất khuất của dân tộc Việt Nam.
Trong không khí trang nghiêm của lăng, nhà thơ nhìn thấy hình ảnh mặt trời.
“Người tỏa sáng như mặt trời cách mạng
Đế quốc chẳng qua là loài dơi hoảng hốt.”
Mặt trời trong lăng đỏ rực như màu của chính tinh thần dân tộc.
Tác giả biết cách chọn từ để tạo ra cảm giác của sự tĩnh lặng và vô tận.
“Mặt trời qua lăng mỗi ngày
Trong lăng, một mặt trời đỏ rực sáng ngời
Người dân đi vào thương nhớ
Một tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”
Khổ thơ này là lời ca tỏ lòng biết ơn sâu sắc của dân tộc dành cho Bác.
Nhà thơ chạm đến lăng Bác, gặp Người cha già yêu quý.
“Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Dưới ánh trăng mềm mại tựa hiền lành
Trời xanh vẫn mãi là bất diệt
Nhưng lòng ta vẫn đau thắt”
Bác ngủ trong yên bình, thanh thản như một giấc mơ êm đềm.
“Đêm về như vẽ hình người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo sự nghiệp dân tộc”
Một lần nữa, Viễn Phương sử dụng nghệ thuật nói giảm để giảm bớt sự đau thương trong lòng.
“Tiếng suối róc rách như khúc ca xa
Trăng tròn soi bóng hoa lồng”
Hoặc: “ Trên bàn thảo luận vấn đề quân sự
Khi đêm buông trăng lung linh bên thuyền”
Tác giả muốn chia sẻ tình yêu trăng của Bác, mong Người sẽ được hòa mình với trăng thiên nhiên.
“Dù biết trời cao mãi mãi xanh biếc
Nhưng lòng đau nhói không dứt”
Lời trách cứ đau đớn vô hình trở nên gợi cảm xúc mạnh mẽ trong lòng người đọc.
Khi phải nói lời từ biệt, Viễn Phương không kìm được xúc động. Tiếng khóc ầm ĩ, nấc nghẹn vang vọng:
“Ngày mai, phải rời xa Cha yêu
Về miền Nam, lòng nhớ quê thương
Con muốn hót ca bên lăng Bác
Thả hương nồng, rộn tiếng chim vui”
Trước khi phải rời xa, nhà thơ xúc động kêu gọi ước nguyện trong lòng:
“Làm con chim hót vang vọng bên lăng Bác
Làm đóa hoa thắm tỏa hương ngào ngạt
Làm cây tre trung dậy lên hiếu kỳ”
Tình yêu với Bác không bao giờ phai nhạt trong lòng con người Việt Nam, nguyện ước mãnh liệt được thể hiện qua từng lời thơ, qua từng hình ảnh của bài thơ. Chim hót ru giấc ngủ cho Người, hoa thơm làm diệu hương khắp nơi, và cây tre trung hiếu mãi vững bên lăng. Ước muốn của tác giả chính là trở thành một phần nhỏ bé, nhưng vĩ đại, trong hồn Bác.
Muôn vàn kính yêu của dân tộc được thể hiện qua niềm tin tưởng không biên giới vào Bác và lý tưởng mà Người đã dành cả cuộc đời để xây dựng. Mong ước của mỗi người dân Việt Nam chính là được ở bên Người, trọn đời trung thành với lãnh tụ yêu thương.
Cảm xúc sâu lắng của một con người Nam Bộ đối với Bác Hồ được thể hiện qua từng câu thơ, từng lời diễn tả. Bài thơ không chỉ là một tác phẩm văn chương mà còn là một tấm lòng kính yêu sâu sắc, đong đầy tình cảm. Với lối thơ tám chữ đặc trưng, tác giả đã kể một câu chuyện đẹp, đầy ý nghĩa.
'Hồ Chí Minh - Người ở khắp muôn nơi', vị lãnh tụ vĩ đại luôn sống mãi trong tâm trí và trái tim của mỗi người con Việt Nam.