Cấu trúc kể về một cuộc thăm hỏi gia đình liệt sĩ neo đơn
a. Bắt đầu
- Lúc nào đến thăm
- Ai tổ chức cuộc thăm? Có những người nào trong đoàn?
- Dự định thăm gia đình nào? Ở đâu?
b. Nội dung chính
- Chuẩn bị những gì trước cuộc đi thăm? (Quà, đồ ăn,...)
- Tâm trạng của em trước khi thăm (lo lắng, hồi hộp, hào hứng,...)
- Hành trình đến đích như thế nào? Nhà của người liệt sĩ ra sao (giản dị, đơn thuần,...)
- Cuộc gặp gỡ và trò chuyện diễn ra như thế nào (nghe người liệt sĩ kể về cuộc sống của mình => kính phục, chia sẻ về quá trình học tập của mình,...)
- Tặng quà cho người liệt sĩ (động viên họ, cam kết của bản thân)
- Thái độ và lời nói của các thành viên trong gia đình liệt sĩ
c. Kết thúc
- Cảm nhận sau cuộc thăm là gì.
-Thêm động lực để phát triển bản thân
- Cam kết của bản thân.
Kể về một cuộc thăm hỏi gia đình của một liệt sĩ neo đơn - Mẫu 1
Uống nước nhớ nguồn là truyền thống tốt đẹp của dân tộc. Việc thăm gia đình liệt sĩ và hỗ trợ các gia đình thương binh liệt sĩ là thể hiện của truyền thống đó. Trong ngày 27 tháng 7 vừa qua, giáo viên chủ nhiệm đã dẫn chúng tôi đến thăm gia đình của liệt sĩ Nguyễn Thanh Sơn, tại một ngôi làng nhỏ yên bình gần thành phố.
Từ sáng sớm, chúng tôi đã tập trung đông đủ trước cổng trường. Thầy giáo chủ nhiệm làm trưởng đoàn. Mọi người đi xe đạp. Dù đông nhưng tất cả đều chỉnh chu và nghiêm túc. Dường như ai cũng hiểu được ý nghĩa thiêng liêng của hoạt động này.
Ngôi nhà nhỏ của liệt sĩ khuất nằm sau hàng tre xanh mát. Chúng tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cổng tre mở ra, bước vào sân nhỏ lát gạch Bát Tràng. Ngay góc sân, có một khúc rêu xanh phát triển. Khu vườn thoảng hương hoa dại. Ở góc vườn, cây vối cao quặt đối diện với cây khế quả sai trĩu cành. Những chiếc lá vàng rụng rải rác trên sân. Vài con chim sâu kêu lích tích. Cảm giác cô đơn buồn bắt đầu chiếm lĩnh tâm trí tôi. Một bà cụ nhỏ bé, mái tóc bạc phơ như tơ, cầm gậy trúc bước ra sân. Chúng tôi lễ phép chào hỏi, bà cụ mỉm cười mời cô giáo và chúng tôi vào nhà. Nội thất trong nhà khiêm tốn, đơn giản. Trung tâm ngôi nhà là một chiếc bàn thờ, hương trầm lan tỏa mùi thơm dịu. Trên bàn thờ có hai bức chân dung: hai người lính trẻ có nét mặt giống nhau như đúc. Họ tươi cười nhìn chúng tôi qua làn khói hương phảng phất. Chiếc bàn gỗ mộc mạc, bộ ấm chén sạch sẽ. Bà cụ mời cô giáo và chúng tôi uống nước. Bà nói: Nước vối ấy các cháu ạ! Uống nước vối rất tốt cho sức khỏe! Tôi lấy tay lấy chén nước bà đưa, uống một ngụm và bỗng nhận ra chưa bao giờ thưởng thức thứ nước uống nào thơm và ngon như vậy!
Chúng tôi lắng nghe câu chuyện của bà. Bà kể về hai người trong hai bức ảnh là chồng và con trai của bà, liệt sĩ Nguyễn Thanh Sơn. Chồng bà hy sinh ở trận Điện Biên Phủ lịch sử. Bà một mình nuôi anh Sơn lớn lên. Năm 1970, anh đã nhập ngũ, mặc dù có đủ điều kiện để đi học nước ngoài. Trước khi ra đi, anh đã trồng cây vối và cây khế ngọt ở góc vườn. Anh nói uống nước vối tốt cho sức khỏe của mẹ. Còn cây khế anh trồng là để cho các em nhỏ. Nhà luôn mở cửa đón tiếp bạn bè, khách đến chơi. Anh hy sinh ở cửa ngõ Sài Gòn năm 1975. Bà nghẹn ngào: Cây vẫn đó, nhưng người đã ra đi. Mỗi khi nhìn thấy cây, bà lại nhớ đến anh. Hằng ngày, bọn trẻ con láng giềng vẫn đến chơi, hái vối để bà pha nước uống và ăn khế ngọt trong vườn. Hàng xóm đã làm cho chúng một dụng cụ hái khế rất tiện lợi, không cần phải leo cây mà vẫn hái được quả. Bọn trẻ thích lắm, còn bà thì yên tâm, không sợ bọn trẻ ngã vì leo trèo. Chúng tôi theo bà ra vườn. Nhìn cây khế đong đưa quả nặng, nâng niu đón nhận những trái khế bà cho, tôi bỗng cảm nhận thấm thía tấm lòng hiếu thảo của người con trai dành cho mẹ. Cô giáo tôi bảo: Vị nước vối thơm và những trái khế ngọt của người con trai đã giúp bà vượt qua nỗi đau buồn, cô đơn để sống và nhớ về quá khứ. Mấy bạn gái chăm chỉ đã may mắn quét dọn sân vườn giúp bà. Bọn trai như chúng tôi, khỏe mạnh hơn, đã múc nước, sửa hàng rào ở lối ngõ cho gọn gàng. Đúng lúc đó, một đám trẻ con hơn mười người cũng kéo tới. Chúng mang theo một cái khoai đã luộc để bà tiếp khách. Mấy đứa tranh nhau kể chuyện về xóm, về ngoại ô và những trò chơi tinh nghịch ở trường. Bà nghe chuyện của các em, cười hiền hậu. Bà nói: Đám trẻ con xóm nhà ấy chính là con cháu của bà!
Chúng tôi tặng quà cho bà rồi xin phép về. Trên đường về, cả lớp tôi đều đạp xe một cách lặng lẽ. Mỗi người đều mang theo một suy nghĩ riêng từ chuyến viếng thăm này. Còn tôi? Lòng đầy với bao cảm xúc khó diễn tả, tôi nhận ra ý nghĩa to lớn, cao cả của sự hy sinh im lặng ở những người phụ nữ Việt Nam. Một chút thương xót xen lẫn niềm kính trọng không giới hạn đối với những người lính đã hi sinh hết mình cho sự an toàn của quốc gia. Cảm thông cho những người phụ nữ, người mẹ của các liệt sĩ sống trong cô đơn, nhớ nhung suốt cuộc đời còn lại. Chúng tôi được hưởng hòa bình từ những mất mát và hy sinh từ các thế hệ cha anh, và hôm nay, mỗi chúng ta cần có những hành động thực tế, có ý nghĩa để báo đáp lòng biết ơn của gia đình các liệt sĩ, để họ yên lòng từ thế giới bên kia.
Tôi nhìn nhận rằng sự hi sinh của những người lính đã dành trọn cho sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc. Điều này dẫn tới lòng biết ơn sâu sắc của chúng tôi, không chỉ dành cho họ mà còn cho những người phụ nữ mạnh mẽ, những người mẹ dũng cảm. Suy nghĩ này đẩy chúng tôi phải có những hành động cụ thể, thực tế để đền ơn và bảo vệ gia đình của các liệt sĩ, để họ an lòng trong thế giới bên kia.
Chuyện thăm hỏi gia đình liệt sĩ neo đơn - Phần 2
Vào một chiều thứ năm tuần trước, toàn bộ lớp chúng tôi đã tổ chức một cuộc thăm hỏi đến nhà thương binh chú Trí ở một xóm nhỏ. Cuộc viếng thăm này đã để lại trong tâm trí tôi một ấn tượng sâu sắc.
Được sự chỉ đạo của Ban Giám hiệu nhân dịp kỷ niệm ngày giải phóng miền Nam 30 – 4, lớp tôi đã đến thăm gia đình của chú Trí, một thương binh bị mất cả hai mắt và bị liệt nửa người.
Vào chiều hôm đó, chúng tôi tụ hội tại nhà của Hương, lớp trưởng để cùng nhau thăm chú Trí. Đó là một ngôi nhà lá nghèo ở rìa xóm nhỏ. Thím Trí, một phụ nữ nhỏ nhắn, da đen vì phải đi bán vé số để nuôi sống gia đình, đã ra đón chúng tôi. Bước vào nhà, chúng tôi được thím giới thiệu với chú Trí, một thương binh da tái xanh, đang ngồi trên xe lăn. Bạn Hương, thay mặt lớp, trao tặng cho gia đình một món quà mà cả lớp chúng tôi đã tự nguyện đóng góp trong suốt tháng qua. Dù chỉ là đường, sữa, mì gói… nhưng chú thương binh đã rất cảm kích.
Khi chúng tôi hỏi về trận chiến trên chiến trường, chú không muốn nói nhiều. Chú cho biết chú đã bị thương nặng trong một đợt ném bom của máy bay B52 trên tuyến đường Trường Sơn. Khi chúng tôi thể hiện lòng biết ơn và thương cảm, chú chỉ nói: “Nước có giặc thì phải đánh, chứ sao? Cá nhân tôi không may mắn, nhưng phải chấp nhận. Biết bao đồng đội khác đã hi sinh trên chiến trường. Tôi chỉ mong từ đây sẽ có hòa bình”. Những suy nghĩ đó, chắc chú đã suy ngẫm suốt hai chục năm sống trong bóng tối. Đó là minh chứng cho ý thức tự giác, sức mạnh và lòng kiên cường của một người lính cụ Hồ.
Sau khi chia tay gia đình chú Trí, chúng tôi suy ngẫm về số phận của nhiều gia đình thương binh, liệt sĩ sau chiến tranh. Gia đình chú Trí chỉ là một trong hàng ngàn. Sự hy sinh của dân và quân đội ta thật to lớn! Cuộc viếng thăm của chúng tôi chỉ là một hành động bé nhỏ biểu hiện lòng biết ơn. Tôi nghĩ, mọi người, kể cả chúng tôi, cần phải cống hiến nhiều hơn nữa để làm dịu đi những vết thương chiến tranh.
Chuyện thăm hỏi gia đình liệt sĩ neo đơn - Phần 3
Hàng năm, vào dịp kỷ niệm ngày thương binh liệt sĩ, trường chúng tôi tổ chức viếng thăm các mẹ Việt Nam anh hùng và các gia đình thương binh liệt sĩ. Mỗi lớp đều được giao một gia đình để thăm, và lớp tôi được chọn để viếng thăm gia đình mẹ Việt Nam anh hùng Nguyễn Thị Lan.
Mẹ của tôi sinh ra ở xã Tịnh Long, huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi, trong một gia đình nông dân nghèo nhưng giàu lòng yêu nước. Mẹ lớn lên trong tinh thần yêu nước đó và theo đuổi cách mạng. Chồng và con của mẹ tham gia vào cách mạng, luôn tự nguyện hi sinh cho tổ quốc. Họ đã làm sáng rạng truyền thống kiên cường, bất khuất của nhân dân Quảng Ngãi. Với tinh thần ấy, chồng và hai con của mẹ đã hy sinh trong một cuộc tiến công ở Tây Nguyên, để lại trong lòng mẹ một nỗi đau khôn cùng. Năm 1994, mẹ được tặng danh hiệu Bà mẹ Việt Nam anh hùng.
Năm nay mẹ đã trên 80 tuổi, sống một mình trong căn nhà do xã xây dựng. Mặc dù tuổi cao, tóc đã bạc trắng, nhưng mẹ vẫn rất minh mẫn và khỏe mạnh. Có lẽ linh hồn của chồng và hai con đã truyền thêm sức mạnh cho mẹ để mẹ có thể tiếp tục sống trên cõi đời này.
Chúng tôi mới đến đầu ngõ, mẹ đã rủ rỉ chạy ra chào đón. Chúng tôi lễ phép chào mẹ. Gương mặt mẹ với những nếp nhăn sâu thẳm bỗng trở nên tươi cười ấm áp. Bạn Uyên - Chi đội trưởng thay mặt toàn liên đội trang trọng đặt lên bàn thờ chồng và con mẹ một bó hoa huệ thơm phức. Chúng tôi lần lượt đến bàn thờ và thắp hương với lòng biết ơn sâu sắc. Rồi chúng tôi tặng quà cho mẹ, ngồi quây quần bên mẹ, lắng nghe mẹ kể về cuộc đời hoạt động cách mạng của gia đình mẹ, của chồng và con mẹ. Khi nhớ đến đó, mẹ rơi lệ, mẹ nghẹn ngào xúc động khi nhớ về những người thân yêu đã ra đi mãi mãi. Chúng tôi cũng không giấu nước mắt. Em thầm nghĩ không gì có thể đền đáp xứng đáng công lao của những người mẹ đã hy sinh những đứa con ruột thịt của mình cho Tổ quốc. Mẹ nói tiếp: Ngày nay mẹ không còn chồng con nhưng được lòng các cháu, của cán bộ và nhân dân nên mẹ cũng an lòng. Mẹ mong chúng tôi học giỏi, thành tài, tiếp tục sự nghiệp của cha ông. Mẹ gửi lời cảm ơn đến ngành giáo dục thành phố Quảng Ngãi và các cơ quan đoàn thể đã phụng dưỡng mẹ, quan tâm chăm sóc mẹ thật chu đáo về mặt vật chất lẫn tinh thần.
Buổi trò chuyện với mẹ kéo dài, chúng tôi nghe rất nhiều câu chuyện mẹ kể. Tất cả lớp đều im lặng lắng nghe từng lời từng câu mẹ nói, ai nấy đều rơi nước mắt xúc động. Rồi đến giờ phải trở về, chúng tôi xin phép mẹ ra về, mẹ tiễn chúng tôi ra đầu ngõ và không quên nhắn nhủ một câu: Các cháu chăm học và học thật tốt nhé!
Ngày về thăm gia đình mẹ đã luôn khắc sâu trong tâm trí chúng tôi, càng hiểu rõ hơn những mất mát của cha mẹ để có ngày hôm nay, tôi càng phải cố gắng học tập thật tốt để trở thành người có ích sau này, góp phần xây dựng quê hương đất nước, đền đáp công ơn của những người đã hy sinh cho chúng ta có cuộc sống này.
Kể một cuộc thăm hỏi gia đình liệt sĩ neo đơn - Mẫu 4
Vào một buổi sáng chủ nhật tuần trước, lớp tôi tổ chức đi thăm một số gia đình thương binh, liệt sĩ ở địa phương. Tổ tôi được phân công thăm bà Phan, mẹ của liệt sĩ và chú Hiển, một thương binh nặng, đã mất cả hai chân trong chiến dịch giải phóng Sài Gòn năm 1975.
Nằm sâu trong một con hẻm ở đường Bàn Cờ, nhà bà Phan là nơi ẩn mình của người mẹ liệt sĩ Trương Tấn Quang, anh hùng hy sinh trong chiến dịch biên giới Tây Nam. Bản thân bà từng là một nhà cách mạng nội thành và trải qua những ngày đau thương dưới bàn tay tra tấn của địch.
Dù tuổi đã cao yếu, bà Phan vẫn dựa vào tiền trợ cấp gia đình liệt sĩ và lòng nhân ái của nhân dân trong khu phố. Hơn một tháng trước, phòng Giáo dục quận 3 đã tặng bà ngôi nhà mới, thay thế cho căn nhà cũ xơ xác.
Bà rất vui khi chúng tôi đến thăm. Khuôn mặt nhăn nheo bỗng tươi lên với nụ cười ấm áp. Bạn Thu Hương thay mặt tỏ lòng quan tâm đến sức khỏe của bà. Bạn Tiến Thành đặt một bó hoa tươi lên bàn thờ. Mùi hương nhang trầm lan tỏa trong không gian. Từ bức ảnh, ánh mắt của chú Quang nhìn chúng tôi với sự trìu mến. Chúng tôi biếu bà một ít đường, sữa, trứng gà, cam và thuốc bổ… Bà rất cảm kích. Em nghĩ không gì có thể đền đáp công lao của những người mẹ đã hy sinh con cái cho Tổ quốc.
Sau đó, chúng tôi ngồi lại bên nhau, nghe bà kể về những kỷ niệm trong cuộc sống hoạt động cách mạng của mình; kể về chú Quang, đứa con trai yêu quý. Cảnh tượng của bà và cháu vui vẻ và ấm áp.
Rời khỏi nhà bà Phan, chúng tôi sang thăm chú Hiển. Chú ngồi trên chiếc xe lăn, tươi cười chào đón chúng tôi. Dù là một thương binh nặng nhưng chú Hiển vẫn rất lạc quan. Chú là biểu tượng về nghị lực và ý chí vượt qua khó khăn.
Theo lời Bác dạy: Thương binh tàn nhưng không phế, chú Hiển vẫn cần cù làm việc bằng đôi tay tài hoa của mình. Chú hướng dẫn cho vợ con đan lát những mặt hàng thủ công mĩ nghệ bằng mây, tre, lá. Bàn tay cầm súng năm xưa giờ đây đang thoăn thoắt luồn những sợi mây óng chuốt, tạo nên những chiếc khay, chiếc giỏ xinh xắn, làm đẹp cho mọi nhà.
Chúng tôi nhận giúp đỡ gia đình chú đã hơn nửa năm nay nên khi đến nhà chú, việc làm là điều tự nhiên. Nhóm nữ giúp cô Hồng dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng. Bạn Thủy và bạn Dung hướng dẫn hai em con chú Hiển giải những bài toán khó. Chúng tôi quyên góp tiền để mua sách vở và một số đồ dùng học tập cho hai em. Chú Hiển chia sẻ ước nguyện của mình là cố gắng nuôi các con ăn học đến nơi đến chốn. Với tình hình sức khỏe và hoàn cảnh gia đình của chú, điều đó không dễ dàng. Nhưng chúng tôi tin rằng với tinh thần phấn đấu và quyết tâm cao, ước vọng của chú sẽ thành hiện thực.
Buổi thăm các gia đình thương binh, liệt sĩ kết thúc thành công. Trên đường về, chúng tôi bàn bạc để tìm cách giúp đỡ các gia đình ấy sao cho có hiệu quả hơn. Đạo lí Uống nước nhớ nguồn nhắc nhở chúng tôi sống với lòng biết ơn đối với những người có công với đất nước. Em hiểu sâu sắc hơn về lòng biết ơn – nền tảng đạo đức, đạo lí truyền thống của dân tộc.
Kể một cuộc thăm hỏi gia đình liệt sĩ neo đơn - Mẫu 5
Chiều thứ năm tuần trước, sau giờ học buổi sáng, chúng tôi đến thăm gia đình thương binh mù mắt Lê Văn Trí tại nhà riêng. Cuộc viếng thăm này để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí của em.
Nhằm chào mừng ngày 30-4 giải phóng miền Nam, lớp tôi đã tổ chức đi thăm một số gia đình thương binh, liệt sĩ như một biểu hiện thiết thực của sự hưởng ứng. Theo sự phân công của lớp, chúng tôi sẽ thăm gia đình chú Trí, một thương binh bị mù cả hai mắt và liệt nửa người. Gia đình chú có hai đứa con, một trong số đó bị di chứng chất độc màu da cam, trở nên ngớ ngẩn, đứa còn lại đang học lớp 5. Tôi và các bạn đã quyết định nhịn ăn sáng, góp tiền mua một món quà nhỏ để tặng gia đình. Chúng tôi có 15 bạn, mọi việc do bạn Hương phụ trách.
Buổi chiều đó, chúng tôi tập trung tại nhà của Hương trước khi cùng nhau đến thăm gia đình chú Trí. Theo thỏa thuận trước, thím Trí đón tiếp chúng tôi và giới thiệu với chú Trí, một thương binh cao lớn, da xanh, đeo kính đen, ngồi trên chiếc xe đẩy. Khi chúng tôi chào, chú Trí nhẹ nhàng nói: 'Chào các em”. Trong khi thím Trí chuẩn bị nước uống, chúng tôi nhìn xung quanh và thấy ngôi nhà của chú thím đang trong tình trạng xuống cấp. Chính quyền địa phương đang có kế hoạch giúp đỡ gia đình chú. Thím cho biết con thứ hai của chú đang đi học, con trưởng thành bị ngớ ngẩn, không thể trả lời khi được hỏi. Bạn Hương đại diện cho nhóm tặng gia đình món quà nhỏ, gồm áo cho thím, đường, sữa và ít giấy cho đứa em đang học. Thím cảm ơn chúng tôi và cho biết địa phương cũng đã quan tâm nhưng bệnh tình của chú và đứa em quá nặng, thím không thể làm gì thêm để cải thiện.
Khi chúng tôi hỏi về quá trình chiến đấu của chú trên chiến trường, chú không muốn nói nhiều. Chú cho biết chú phục vụ ở một trạm binh trên Trường Sơn, bị máy bay B.52 ném bom và bị thương nặng. Chú phải điều trị đến những năm 80 mới khỏi bệnh. Chú nói phần lớn đồng đội của chú đã hi sinh trong khi thực hiện nhiệm vụ. Khi chúng tôi thể hiện lòng biết ơn và sự thương cảm, chú nói: 'Nước có giặc thì mình phải đánh, chứ biết làm sao? Cá nhân tôi không may mắn thì phải chấp nhận. Mong rằng từ đây sẽ là thời kỳ bình yên. Những suy tư đó, chắc chú đã suy nghĩ trong hơn hai chục năm sống trong bóng tối, biểu hiện cho ý thức tự giác và sức mạnh kiên cường của người lính Cụ Hồ.
Chúng tôi muốn làm một điều gì đó, dù rất nhỏ, để giúp đỡ chú, thím. Thím từ chối nhưng cuối cùng hướng dẫn chúng tôi làm vệ sinh sân, vườn và hẻm. Chúng tôi lấy cuốc, chổi xẻng và cùng nhau dọn dẹp. Trong vòng nửa giờ, sân và hẻm sạch sẽ, mảnh vườn nhỏ tươi tắn.
Sau khi từ biệt gia đình chú Trí, chúng tôi suy nghĩ, sau chiến tranh, nước mình có biết bao thương binh và gia đình liệt sĩ. Đây chỉ là một gia đình trong số đó. Sự hy sinh của nhân dân và quân đội thật lớn lao! Cuộc viếng thăm của chúng tôi chỉ là một cử chỉ biết ơn nhỏ bé. Tôi tin rằng, mỗi người trong chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn để giúp xoa dịu những vết thương chiến tranh của đất nước, mà không thể chữa lành.