TOP 3 bài viết Diễn đạt vai diễn của Kiều Nguyệt Nga kể lại truyện Lục Vân Tiên giải cứu Kiều Nguyệt Nga nổi bật, đặc sắc, giúp các học sinh lớp 9 hiểu rõ nội dung chính, dễ dàng đóng vai Kiều Nguyệt Nga kể về câu chuyện thú vị.
Nhờ đó, cũng giúp các em phát triển kỹ năng kể chuyện theo góc nhìn của Kiều Nguyệt Nga, và tưởng tượng sâu sắc hơn. Xin mời các bạn cùng tham khảo 3 bài văn diễn đạt vai Kiều Nguyệt Nga kể lại truyện Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga trong bài viết dưới đây của Mytour:
Bản đồ tư duy về việc đảm nhận vai diễn của Kiều Nguyệt Nga trong truyện Lục Vân Tiên giải cứu Kiều Nguyệt Nga
Kế hoạch Đóng vai Kiều Nguyệt Nga kể lại đoạn trích
1. Khởi đầu
- Là Kiều Nguyệt Nga, con gái của tri phủ Hà Khê.
- Cha tôi muốn sắp đặt cuộc hôn nhân của tôi nên đã gọi tôi từ quê nhà ở huyện Tây Xuyên qua Hà Khê để an bài gia thất.
- Trên đường đi, tôi cùng cô hầu Kim Liên đã bị tấn công bởi bọn cướp.
2. Nội dung chính
- Nhóm cướp chặn đường, quát tháo, đòi vàng bạc.
- Hình ảnh anh hùng Lục Vân Tiên hiện ra:
- Một tiếng quát vang lên: Lũ côn đồ kia, hãy ngừng tay lại.
- Cuộc đấu kết thúc nhanh chóng.
- Người con trai đó đã dũng cảm đánh bại tên cướp cầm đầu, khiến cho cả bọn phải bỏ chạy.
- Sau khi đánh bại bọn cướp:
-
- Chàng trai lại tiến gần xe, lịch sự hỏi han chúng tôi đừng lo lắng nữa vì bọn cướp đã bỏ đi.
- Chúng tôi trò chuyện và biết được danh tính của anh là Lục Vân Tiên.
- Tôi mời anh về Hà Khê để báo đáp ơn nhưng anh từ chối và chào tạm biệt.
-
3. Kết luận
Tôi nhận ra Lục Vân Tiên là một người nghĩa hiệp, có tài năng đặc biệt.
Hóa thân thành Kiều Nguyệt Nga kể lại việc Lục Vân Tiên cứu mình
Tôi nhắc ông lái xe nhanh hơn một chút để kịp đến phủ tri phủ Hà Khê. Ánh mặt trời đã dậy cao từ lúc nào, người đi đường hiện lên và biến mất trong rặng tre xa xôi. Tôi nhớ cha nhiều, mong muốn gặp cha đang nổi lên trong lòng. Cha tôi thường cứng nhắc; ông muốn sắp đặt cuộc hôn nhân của tôi nên đã gọi tôi từ quê nhà ở huyện Tây Xuyên qua Hà Khê để gia nhập gia đình. Kiều Nguyệt Nga tôi không muốn nhưng phận làm con phải vâng lời cha mẹ, liền đem theo cô hầu Kim Liên lên đường.
Bầu trời trong xanh, những đám mây trôi nhẹ nhàng. Từng đàn cò trắng êm đềm hạ cánh xuống cánh đồng lúa đang mùa. Hai bên bờ sông, rặng liễu rủ bóng mềm mại. Nhưng tôi có một cảm giác không tốt: Đường xa, phận gái yếu đuối, nếu gặp chuyện không lành giữa đường thì phải làm sao? Nghĩ thế tôi thấy lạnh buốt trong lòng.
Quả thực như tôi lo lắng, khi xe đến một con đường vắng vẻ xa cửa nhà. Tôi nghe tiếng la hét thảm thiết vang xa. Tôi kéo rèm xe để nhìn ra đường. Tôi thấy mọi người chạy tán loạn, dắt nhau chạy vào rừng để trốn. Tiếng kêu khóc thảm thiết vang lên. Ông lão xa phu hoảng sợ đứng dậy bỏ chạy. Tôi sợ hãi gọi ông lại. Ông vừa chạy vừa nói: – Tôi chạy đi, tôi không muốn chết! Bọn cướp rất đáng sợ, chúng trang bị nhiều vũ khí, chúng đang tàn phá nhà cửa và cướp bóc của cải của dân làng. Các cô cũng nhanh chân chạy đi, hãy nghe lời ông đi! Các cô nếu bị chúng bắt lại, thì nguy hiểm lắm đó. Thôi ông đi đây….”. Ông lão nói xong, đã tức tốc chạy đi. Tôi hoảng sợ không biết phải làm gì.
Bất ngờ một băng cướp từ đâu xuất hiện chặn đầu xe, quát tháo, đòi vàng bạc. Tôi và Kim Liên hoảng sợ. Chúng hung dữ bao vây kiệu, khuôn mặt dữ tợn, vung gươm, múa giáo uy nghi. Tên trùm cướp cười đầy dục vọng muốn làm tổn thương:
-Tiểu thư đi đâu mà vội vã thế này? Hãy ở lại cùng bọn tôi. Nơi này vắng vẻ, đừng kêu la ầm ĩ.
Bọn cướp la hét hò reo theo. Kim Liên hoảng sợ nép sau lưng. Tôi cũng mất hết bình tĩnh. Lúc đó, hắn định xông vào kiệu lấy tôi ra, thì bất ngờ một tiếng la của ai đó vọng ra:
- Kẻ cướp kia, hãy dừng tay! Giữa ban ngày sao dám đến cướp bóc dân lành?
Tên trùm cướp nghe tiếng, giật mình, bỏ qua tôi quay lại nhìn chàng trai.
-Thằng nào dám xông tới ở đây? A! Thằng nhãi con. Mày không liên quan đến chuyện này, đừng can dự để không gặp rắc rối.
Tôi nhìn thấy một chàng trai cầm cành cây dài bẻ làm gậy và nhanh chóng xông vào giữa bọn cướp. Bọn chúng quay lại đe dọa, vung gươm giáo vây sát chàng. Mặc cho lời đe dọa, chàng trai trẻ không sợ hãi, vạch trần tội ác của bọn cướp, kêu gọi dừng lại với lời biện hộ công bằng. Nhưng chúng không chịu nghe mà tiếp tục hung hăng, tấn công bằng sức mạnh số đông. Tên trùm cướp mắt đỏ ánh lên, cầm thanh gươm sắc bén chỉ vào chàng và gào lên:
- Bọn bay ra đâu, bắt lại nó.
Bọn chúng với gươm giáo vung lên, hét to: “GIẾT! GIẾT! GIẾT!”. Rồi chúng lao vào, đâm chàng không ngừng. Tiếng gươm vang vọng, tiếng cười kinh dị của chúng rợn người.
Cuộc chiến diễn ra mãnh liệt. Chàng đấu dũng cảm, không ngừng tấn công, tiêu diệt lũ cướp. Tiếng la hét, tiếng gươm giáo va chạm, tiếng kêu la của cả hai bên. Kim Liên sợ hãi nấp sau kiệu, khuyên tôi giữ bình tĩnh. Lũ cướp đông đúc và nguy hiểm, vũ khí sắc bén. Tướng cướp Phong Lai, 'mặt đỏ phừng phừng', ra lệnh cho bọn cướp tấn công. Trong vòng vây của chúng, chỉ một mình chàng, với cây gậy làm vũ khí, liều lĩnh chống lại bọn chúng. Chàng khiến chúng hoảng sợ, làm chúng vứt vũ khí và bỏ chạy. Tướng cướp cũng không thoát khỏi sức mạnh của chàng, bị đánh bại. Chàng làm chúng sợ mất mật. Chàng hùng dũng như Triệu Tử phá Đương Dang.
Sau một thời gian, tiếng kêu xa dần. Chàng đã đánh tan lũ cướp. Tôi và Kim Liên đã thoát khỏi hiểm nguy. Kim Liên vẫn còn sợ hãi, còn tôi dần bình tĩnh lại. Thấy chàng đến gần, tôi hỏi về người trong xe.
- Không biết ai đang trong xe khóc.
Lúc này Kim Liên mới bình tĩnh lại và nói:
- Cô chúng tôi là người hiền lành, gặp kẻ xấu, may có người quý tử ra tay giúp đỡ. Xin chân thành cảm ơn người quý tử đã cứu giúp chúng tôi.
Nghe xong, chàng trai liền giải thích:
- Xin thông báo rằng ta là người trung thực. Ta đã loại bỏ bọn cướp, hiện giờ không còn gì phải sợ nữa. Nhưng xin lưu ý, nàng đừng ra khỏi kiệu, là phụ nữ cứ ở lại không cần phải ra ngoài. Xin hỏi tiểu thư là con gái nhà nào? Đang đi đâu mà gặp sự cố bất ngờ như vậy? Tên nàng là gì? Có việc quan trọng gì không mà lại đi qua đây? Không biết ai trong hai nàng là chủ và ai là tớ?
Nghe chàng hỏi, tôi xúc động đáp:
- Thưa người quý tử, tên tôi là Kiều Nguyệt Nga, đây là đầy tớ tên là Kim Liên. Quê tôi ở Tây Xuyên, cha tôi là tri phủ Hà Khê. Cha tôi gọi tôi qua đây để yên bề gia thất. Làm con phải tuân theo lời cha mẹ. Gặp nạn giữa đường, may mắn có người quý tử giúp đỡ. Nếu không may mất trinh tiết, phẩm giá của cuộc đời cũng đã mất rồi.
Nói xong, tôi chuẩn bị lại quần áo và khăn cho gọn nhẹ:
- Xin mời ngài ngồi nghỉ ngơi bên lề đường, để cho thiếp được ghi nhận lòng biết ơn người cứu giúp. Thiếp không biết phải làm thế nào mới đúng. Ở đây, cuộc gặp gỡ không mấy xa xôi, Hà Khê ở ngay gần đây, mong ngài đồng ý theo thiếp về đó để thiếp có dịp báo đáp công ơn của ngài.
Nhưng ngay khi nghe tôi nói như vậy, ngài cười và nói:
- Nàng đừng lo lắng như thế. Ta không giúp đỡ để mong được đền ơn. Là một người đàn ông, việc xả thân vì nghĩa là điều đương nhiên cần làm, không phải vì danh lợi. Người đàn ông đích thực, khi nhìn thấy việc nghĩa không dễ dàng, nhìn thấy người gặp khó khăn thì quyết định hành động giúp đỡ, đó mới là phẩm chất anh hùng. Nếu không thực hiện được việc nghĩa, thì chẳng đáng làm người!
Ngài bày tỏ lòng biết ơn chân thành đó của tôi và sau đó chia tay để bắt đầu hành trình mới. Thế đấy! Ngài đã giúp đỡ cư dân trong làng và sau đó bước đi với tinh thần quyết tâm, giúp đỡ những kẻ gặp khó khăn, tiêu diệt lũ bất nhân.
Nhìn chàng ra đi xa, đôi mắt tôi không thể rời khỏi. Không biết từ khi nào hình bóng của chàng đã đọng sâu trong lòng tôi. Tôi thực sự ngưỡng mộ trước sự can đảm và lòng hiếu kỳ của chàng. Trong khi mọi người đều vì lợi ích và danh lợi, chàng lại không quan tâm đến điều đó. Chàng thật sự là một người đặc biệt.
Khi chàng ra đi, trong lòng tôi không chỉ cảm phục mà còn đầy vấn vương. Không chỉ có tình yêu thương, mà trong tâm trí tôi còn nảy sinh sự yêu mến sâu sắc đối với chàng. Bây giờ, người không nhận ra, cuộc đời có thể dẫn đến bao lâu mới có dịp gặp lại để thổ lộ lòng. Một lần hành động nhân ái, cứu giúp, vạn năm ơn nghĩa ấy sẽ mãi được ghi nhớ.
Kịch bản về Kiều Nguyệt Nga tái hiện đoạn trích của Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga
Tôi là Kiều Nguyệt Nga, con gái của tri phủ Hà Khê. Cha tôi thường rất nghiêm khắc; ông muốn quyết định vận mệnh tình cảm của tôi nên đã gọi tôi từ quê nhà ở huyện Tây Xuyên về Hà Khê để kết hôn. Tôi không muốn nhưng như con phải vâng lời cha mẹ, nên đã cùng cô hầu Kim Liên lên đường. Trên con đường xa xôi, với tư duy phụ nữ yếu đuối, nếu gặp phải tình huống không may thì phải làm sao? Tôi cảm thấy lo lắng về điều đó.
Đúng như những gì tôi lo ngại, khi chúng tôi đến một đoạn đường vắng vẻ không có ai, bất ngờ một bọn cướp xuất hiện từ đâu, đến gần chặn đầu xe và đòi vàng bạc. Tôi và Kim Liên đều hoảng sợ. May mắn thay, vào lúc đó, một tiếng la hét vang lên:
- Kẻ cướp ấy, hãy dừng lại! Giữa ban ngày sao dám ra tay áp bức dân lành?
Bọn cướp nghe thấy liền quay lại hăm dọa, tập trung tấn công chàng thanh niên. Nhưng chàng trẻ, với cây gậy trong tay, nhanh chóng đấu tranh mạnh mẽ và đánh tan bọn cướp, khiến chúng phải bỏ chạy. Khi đó, tôi mới lấy lại tinh thần, cảm thấy vui mừng vô cùng. Chàng là ai vậy nhỉ? Tên chàng là gì? Chàng đi đâu? Sao lại dám một mình đối mặt với bọn cướp? Sao lại can dự vào việc giải cứu mà không biết ai đang bị tấn công trong xe? Có lẽ đây là số mệnh của chúng ta?
Kim Liên đang khóc nức nở trong xe. Nghe thấy tiếng khóc, chàng lại tiến lại gần hỏi thăm ân cần:
- Có ai đang khóc trong xe không?
Kim Liên đáp:
- Cô bạn của chúng tôi là người có lòng nhân ái, khi gặp phải kẻ ác, may mắn có một quý tử ra tay cứu giúp. Chúng tôi chân thành biết ơn quý tử đã cứu mạng.
Nghe thế, chàng trả lời:
- Ta đã đánh đuổi bọn lừa đảo rồi, bây giờ không còn gì phải sợ nữa. Nhưng xin đợi, cô không nên ra ngoài, cô là người phụ nữ nên ngồi im trong nhà không nên ra ngoài. Chắc chắn có lẽ cô tên là gì, cô là con của nhà nào, một phụ nữ yếu đuối sao lại đi lang thang một mình trên đường vắng như thế này?
Tôi không thể kiềm nén được nước mắt, nói:
- Kính thưa quý tử, tên của tôi là Kiều Nguyệt Nga, đây là đầy tớ tên là Kim Liên. Quê tôi ở Tây Xuyên, cha tôi là tri phủ Hà Khê. Cha tôi muốn chuyển tôi đến đó để kết hôn. Làm một đứa con, tôi không thể ngờ ươm lại lời cha mẹ. Điều không may xảy ra giữa đường, may mắn được quý tử giúp đỡ. Nếu không có sự trong sạch và phẩm giá, thì có lẽ sẽ mất đi mãi mãi.
Sau lời nói đó, tôi chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón:
- Xin mời ngài ngồi tạm trước xe để tiện cho thiếp có thể tỏ lòng biết ơn người cứu giúp. Thiếp không biết phải làm sao mới đúng. Ở đây, gặp gỡ giữa đường không phải là cơ hội để trao quà vàng bạc, áo dài hoa lệ. May mắn thay, Hà Khê không quá xa, xin ngài theo thiếp về phía đó để thiếp có cơ hội báo đáp công ơn ngài.
Chàng cười và nói:
- Nàng đừng lo lắng về việc đền ơn. Ta không làm việc tốt để mong đợi sự trả ơn. Là một người đàn ông, nếu không thực hiện những việc làm nghĩa làm thì sẽ không xứng đáng với danh phận!
Sau khi nói xong, chàng chào tạm biệt. Tôi vẫn chưa biết tên của chàng, liệu tôi sẽ có dịp trả ơn cho chàng khi nào?
Tham gia diễn xuất vai của Kiều Nguyệt Nga trong câu chuyện Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga
Tôi là Kiều Nguyệt Nga, con gái của tri phủ Hà Khê. Cha tôi là người khá nghiêm khắc và lo lắng; ông muốn sắp đặt cuộc gặp gỡ giữa tôi và người tương lai để tôi có cuộc sống gia đình ổn định, làm cho mẹ tôi yên lòng, vì vậy ông đã gọi tôi từ quê nhà ở huyện Tây Xuyên đến Hà Khê để thảo luận về việc kết hôn. Tôi mặc dù không muốn nhưng phải tuân thủ lời cha mẹ, không dám phản đối. Chưa kịp chuẩn bị gì, tôi đã cùng cô hầu Kim Liên lên đường. Trên con đường xa xôi và gian khổ, với tư duy của một phụ nữ yếu đuối, nếu gặp phải tình huống không may thì phải làm sao? Nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy lo lắng nhưng vẫn quyết tâm bước tiếp.
Như những gì tôi lo lắng, khi xe đến một đoạn đường vắng vẻ, xa xa không nhà cửa, không có ai đi lại, đột nhiên một nhóm cướp xuất hiện từ đâu, chặn đầu xe, khuôn mặt dữ tợn, sừng sững, vũ khí sáng chói. Tôi và Kim Liên hoảng sợ, tay chân run rẩy, không thể nói nên lời. Chúng tập kín vây quanh chiếc xe, vũ khí sẵn sàng, biểu hiện uy nghiêm. Người đứng đầu của bọn cướp cười tự tin, gương mặt đầy vết sẹo trông rất ghê rợn. Hắn kéo mở màn thưa, nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt đầy dục vọng, lời nói ngọt ngào nhưng đầy lời đe dọa:
– Tiểu thư đi đâu mà vội vã thế này? Hãy ở lại với chúng tôi và vui vẻ. Nơi đây yên bình, đừng tìm cách trốn tránh.
Sau lời nói đó, hắn quay lưng đi về phía bọn cướp khác, cười to. Bọn cướp cũng hô vang cười vui. Kim Liên sợ quá, nằm gọn sau lưng tôi. Tôi cũng mất hết tinh thần. Đột nhiên, hắn quyết định tiến lại gần để bắt tôi thì bất ngờ một tiếng la to từ phía nào đó vang lên:
“- Lũ côn đồ ấy, hãy dừng tay! Giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp bóc dân lành, làm điều phi nghĩa?”
Nghe tiếng, tên tướng cướp bật dậy quay lại và gầm gừ: “Thằng nào dám ngang nhiên ở đây? Ôi! Thằng này. Trước khi gây rối tại đây, mày nên suy nghĩ. Đừng can thiệp vào chuyện của ta, tránh khiến ta phải hành động nặng hơn, nếu không muốn bị trừng phạt bởi sự tàn bạo của ta”.
Nhóm lưu manh nghe vậy liền quay lại hăm dọa, vung gươm giáo tấn công chàng trai trẻ. Chàng không do dự, mạnh mẽ lên tiếng kết tội những kẻ cướp, vì lẽ phải, kêu gọi họ dừng lại. Kẻ cướp không chỉ không lắng nghe mà còn cười nhạo, tấn công kẻ yếu đuối và vô tội.
Cuộc chiến gay gắt diễn ra. Chúng tôi, vì quá kinh hoàng, không thể tập trung nghĩa trang nữa. Tiếng kêu la vang lên, tiếng gươm giáo va chạm, tiếng thét đầy sức mạnh của chàng trai, tiếng kêu rên của những kẻ bị đánh trúng. Kim Liên sợ quá nên nằm sau lưng kiệu, sau đó mới nhắc tôi phải bình tĩnh.
Sau một thời gian, tiếng kêu dần trở nên xa. Chàng trai đã đánh bại bọn cướp. Chúng tôi rất may mắn, đã được cứu. Kim Liên vẫn còn hoảng sợ, vẫn còn khóc lóc. Khoảnh khắc sau đó, chàng quay lại, vẫn nhẹ nhàng hỏi thăm. Tôi và Kim Liên mới dần lấy lại bình tĩnh. Kim Liên kể về sự việc chi tiết. Chàng giới thiệu mình là Lục Vân Tiên. Chàng là một thư sinh mới đến, vì nhận thấy sự không công bằng nên đã ra tay giúp đỡ. Lúc đó, tôi mới cảm ơn và giới thiệu bản thân và Kim Liên để chàng có thể gọi tên. Tôi muốn ra ngoài để nhìn rõ mặt người cứu mạng và hy vọng có thể trả ơn nhưng Lục thư sinh đã ngăn lại, vì muốn duy trì sự lịch sự và tôn trọng.
Hết lời tri ân ân nhân, nếu không có chàng, tôi và Kim Liên đã gặp rắc rối, phận gái hai chữ tiết trinh có lẽ cũng sẽ tan tành trong tay bọn cướp. Ân nghĩa đó, giữa đường như vậy, không biết báo đáp bằng gì. Tôi đề nghị chàng về phủ của cha ở Hà Khê để thuận tiện đền đáp ơn ân.
Vân Tiên nghe lời liền mỉm cười rằng không cần dễ trông người trả ơn. Nay đã giúp tôi và Kim Liên thoát khỏi nguy nan là chàng đã vui rồi, không tính thiệt hơn. Với chàng, hành động anh hùng, lòng trượng nghĩa, cứu người khi nguy cơ, bảo vệ lẽ phải, thực hiện cái chí anh hùng là trách nhiệm của người đàn ông, không cần vinh danh, không cần đền đáp.
Cảm phục trước hành động dũng cảm, cao thượng của chàng, tôi đã khắc sâu hình ảnh ấy vào trái tim mình. Trong khi mọi người đều vì danh lợi, Lục Vân Tiên không màng đến đó thật sự là điều hiếm có.
Nói xong, Vân Tiên rời đi để lại trong tôi nhiều suy nghĩ. Không chỉ cảm phục mà tôi còn nuôi hy vọng và yêu mến chàng. Nhưng liệu đời có cho ta được gặp lại để thổ lộ tình cảm hay không? Thương tình, chữ tình trên thế gian này thật là phức tạp.
Khi về đến nhà, tôi kể về mọi chuyện với cha. Cha tôi khuyên tôi nghỉ ngơi và hứa sẽ mời Vân Tiên đến Hà Khê để đền đáp xứng đáng. Một lần cứu giúp lớn như thế, không thể quên.