Trong giáo trình Ngữ văn lớp 6, chúng ta sẽ khám phá truyền thuyết Sử tích Hồ Gươm.
Mytour sẽ giới thiệu Bài văn mẫu lớp 6: Mô hình thể hiện vai trò của Lê Lợi trong Sử tích Hồ Gươm. Hãy cùng đón xem ngay dưới đây.
Dàn ý về việc thể hiện vai Lê Lợi kể lại Sử tích Hồ Gươm
1. Bắt đầu
Lê Lợi, tư tưởng lãnh đạo của quân Lam Sơn, được giới thiệu.
2. Phần chính
- Tình hình đất nước: bị quân Minh xâm lược, dân bị hành hạ, quân Lam Sơn dưới chỉ huy của Lê Lợi nổi dậy bảo vệ đất nước.
- Long Quân trao gươm thần cho quân Lam Sơn nhưng yêu cầu họ phải vượt qua những thử thách để đạt được thanh gươm quý.
- Lê Thận, một ngư dân, trong một lần câu cá, tình cờ nhặt được một thanh gươm. Sau khi thả ba lần và vẫn câu được thanh gươm, anh kiểm tra và phát hiện ra đó là một thanh vũ khí.
- Trong một trận chiến, khi bị quân Minh truy đuổi, Lê Lợi tình cờ phát hiện một thanh gươm nạm ngọc trên ngọn cây đa trong rừng. Khi nhớ đến thanh gươm ở nhà Lê Thận, ông nhận ra giá trị của nó.
- Với thanh gươm trong tay, Lê Lợi dẫn dắt quân Lam Sơn chiến đấu dũng mãnh, khiến quân Minh hoảng sợ.
- Sức mạnh của thanh gươm giúp nghĩa quân đánh bại kẻ thù, khiến cho không còn bóng dáng của giặc Minh trên lãnh thổ.
- Với sự chiến thắng, Lê Lợi trở thành vua và đưa đất nước vào thời kỳ hòa bình. Tuy nhiên, Rùa Vàng xuất hiện đòi lại thanh gươm quý.
3. Kết luận
Sau khi đánh bại quân Minh, Lê Lợi trở thành vua, đưa đất nước vào thời kỳ hòa bình. Nhưng Rùa Vàng lại xuất hiện để đòi lại thanh gươm quý.
Vai diễn Lê Lợi kể lại Sự tích Hồ Gươm - Mẫu 1
Tôi là Lê Lợi, chủ tịch của nghĩa quân Lam Sơn. Khi giặc Minh xâm lược, gây ra biết bao tai họa cho dân lành.
Tôi tức giận với kẻ thù, nên đã lập ra nghĩa quân Lam Sơn. Tôi kêu gọi các anh hùng từ khắp nơi đến tham gia nghĩa quân, cùng nhau huấn luyện. Ban đầu, vì sức lực còn yếu và thiếu kinh nghiệm, nghĩa quân đã liên tiếp gặp thất bại. Tôi rất lo lắng và bất an.
Tôi nghe nói về Lê Thận, một người rất giỏi trong nghĩa quân. Một ngày nọ, tôi đến thăm nhà anh ấy. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy ánh sáng ở góc nhà, tôi đi lại gần và nhận ra đó là thanh gươm có chữ “Thuận Thiên”. Tôi cảm thấy lạ nhưng không nghi ngờ gì.
Một ngày kia, khi bị kẻ thù truy đuổi, tôi và các tướng phải tách ra mỗi người một hướng. Khi đi qua một khu rừng, tôi phát hiện một ánh sáng phát ra từ ngọn cây đa. Tôi leo lên và phát hiện đó là một cái chuôi gươm được làm từ ngọc quý. Đột nhiên, tôi nhớ đến lưỡi gươm của vị vua Lê Thận, và ngay lập tức đem chuôi về để ghép vào lưỡi gươm. Kết quả, nó hoàn hảo như một bức tranh in đậm.
Nhờ có thanh kiếm tuyệt vời, quân đội của tôi đã chiến thắng liên tiếp. Sự uy nghiêm của chúng tôi lan tỏa xa xôi. Quân Minh đã bị tiêu diệt. Tôi lên ngôi vua và lấy niên hiệu là Lê Thái Tổ.
Một ngày, tôi đi thuyền trên hồ Tả Vọng và bất ngờ nhìn thấy Rùa Vàng nổi lên và nói:
- Công việc đã hoàn tất. Xin vua hãy trả lại thanh kiếm quý giá cho Đức Long Quân.
Sau khi nghe lời của Rùa Vàng, tôi đã mang thanh kiếm quý giá đó trả lại và nói:
- Thay mặt cho lòng biết ơn đến ngài và vua Long Quân, đã cho tôi mượn thanh kiếm quý để đánh tan kẻ thù, bảo vệ đất nước.
Nghe những lời này, Rùa Vàng gật đầu rồi chìm xuống đáy hồ. Từ đó, người dân quyết định đổi tên hồ Tả Vọng thành hồ Gươm, hay còn gọi là hồ Hoàn Kiếm.
Trở thành diễn viên thủ vai Lê Lợi kể lại câu chuyện của Hồ Gươm - Phần 2
Tôi là Lê Lợi, chỉ huy của nghĩa quân Lam Sơn. Khi quân Minh xâm lược nước ta, chúng áp bức dân ta đến tận cùng. Điều đó khiến tôi rất đau lòng.
Tôi quyết định lập nên nghĩa quân, gọi là Lam Sơn, và tập hợp những người dũng cảm để chờ đợi ngày đánh giặc. Mặc dù nghĩa quân mới thành lập chưa lâu nên lực lượng còn non yếu và gặp nhiều khó khăn: thiếu thốn lương thực, vũ khí…
Vào thời điểm đó, ở Thanh Hóa, có một người tên là Lê Thận, người ta biết đến với nghề đánh cá. Một hôm, khi Lê Thận kéo lưới, cảm thấy nặng nhưng khi vớt lên lại chỉ thấy một thanh sắt, anh ta liền ném xuống sông. Sau ba lần như vậy, Lê Thận quyết định mang về nhà để kiểm tra. Sau này, anh ta tham gia nghĩa quân Lam Sơn và chiến đấu dũng cảm. Chuyện này được Lê Thận kể lại sau này, khiến cho tôi hiểu rõ đó là ý trời.
Một ngày, tôi và tùy tùng đến thăm nhà Lê Thận. Bất ngờ, ở góc nhà, có một ánh sáng lóe lên. Tôi tiến gần và nhận ra là hai chữ “Thuận Thiên”. Trong một lần bị kẻ thù truy đuổi, tôi và tùy tùng đi qua một khu rừng và tìm thấy một cái chuôi. Tôi leo lên cây để kiểm tra và phát hiện ra một chuôi gươm được làm từ ngọc quý. Tôi liền nhớ đến lưỡi gươm của nhà Lê Thận và mang chuôi về để ghép vào lưỡi gươm.
Một năm sau đó, nhờ có thanh kiếm thần kỳ, quân đội của tôi đã chiến thắng liên tiếp. Sự uy nghiêm của chúng tôi trở nên rõ ràng hơn. Quân Minh đã bị tiêu diệt và tôi được nhân dân tôn lên làm vua với niên hiệu là Lê Thái Tổ.
Một ngày nọ, khi tôi đang cưỡi thuyền trên hồ Tả Vọng, tôi nhìn thấy một con Rùa Vàng nổi lên. Rùa không sợ hãi và nói với tôi:
- Công việc lớn đã hoàn tất. Xin bệ hạ hãy trả lại thanh kiếm quý giá cho đức Long Quân.
Sau khi nghe lời của Rùa Vàng, tôi đã mang thanh kiếm quý giá đó trả lại và nói:
- Thay mặt cho lòng biết ơn đến ngài và vua Long Quân, đã cho tôi mượn thanh kiếm quý để đánh tan quân thù, bảo vệ đất nước.
Nghe những lời này, Rùa Vàng gật đầu rồi chìm xuống đáy hồ. Từ đó, người dân quyết định đổi tên hồ Tả Vọng thành hồ Gươm (hay còn gọi là hồ Hoàn Kiếm).
Trở thành diễn viên thủ vai Lê Lợi kể lại câu chuyện của Hồ Gươm - Phần 3
Trong thời kỳ bị quân Minh xâm chiếm, họ coi dân chúng như là vật thải, hành động tàn bạo. Tại vùng Lam Sơn, nghĩa quân của tôi đã nổi dậy chống lại chúng. Mặc dù lực lượng của chúng tôi còn non yếu và nhiều lần thất bại, nhưng Long Quân đã quyết định cho nghĩa quân mượn thanh kiếm thần để tiêu diệt kẻ thù.
Vào thời kỳ đó, ở Thanh Hóa, có một người làm nghề chài lưới suốt năm để kiếm sống, tên là Lê Thận. Một đêm, anh ta thả lưới ở một bến hoang vắng như thường lệ. Khi kéo lên, Thận tưởng rằng mình đã bắt được một mẻ cá to. Nhưng khi chạm vào, Thận chỉ cảm nhận được một thanh sắt. Ngay lập tức, anh ta vứt xuống nước và thả lưới ở một chỗ khác.
Lần thứ hai kéo lưới lên, Thận lại thấy thanh sắt đó bị mắc vào lưới. Lần thứ ba cũng vậy. Thấy điều bất thường, Thận mang thanh sắt lại gần ngọn lửa. Đột nhiên, thanh sắt phát ra tiếng kêu:
- Ha ha! Một thanh kiếm!
Sau đó, Thận tham gia vào nghĩa quân Lam Sơn. Lê Thận được biết đến với sự thông minh, gan dạ và dũng cảm, không sợ gian khổ và nguy hiểm, điều đó khiến tôi rất quý mến anh. Một ngày nọ, tôi cùng vài người lính ghé thăm nhà của Thận. Trong căn lều rách nát, khiến tối om, bỗng dưng thanh sắt phát ra ánh sáng ở góc lều. Tò mò, tôi lấy lên và phát hiện hai chữ “Thuận thiên” được khắc sâu trên mặt kiếm. Tuy nhiên, chúng tôi không biết đó là một vật quý.
Một ngày, khi bị kẻ thù truy đuổi, tôi và các tướng rút lui mỗi người một phía. Khi đến gần một cây đa cổ thụ, thấy một vật sáng lóe trên cây, tôi đã leo lên xem và phát hiện ra đó là một chuôi gươm được làm từ ngọc. Tưởng đến lưỡi gươm của Lê Thận, tôi lấy chuôi đó dắt ở lưng và rời khỏi.
Một vài ngày sau đó, tôi gặp mọi người trong nghĩa quân và chia sẻ với họ câu chuyện về việc tìm được chuôi gươm. Khi ghép chuôi vào thanh kiếm, mọi thứ hoàn hảo như một.
- Điều này là ý trời giao phó cho chúng ta một công việc lớn lao. Chúng tôi sẵn lòng hy sinh tính mạng để bảo vệ tổ quốc và sử dụng thanh gươm thần này để báo đáp!
Từ đó, tinh thần của nghĩa quân ngày càng phát triển. Với thanh gươm trong tay, chúng tôi chiến thắng trên mọi trận địa, khiến kẻ thù khiếp sợ. Sức mạnh của nghĩa quân lan tỏa khắp nơi. Chúng tôi không còn phải trốn tránh như trước mà chủ động tìm kiếm kẻ thù. Chúng tôi không phải chịu đựng khổ cực trong việc ăn uống vì đã có nguồn lương thực mới. Thanh gươm thần mở đường cho chúng tôi giải phóng đất nước từ tận gốc rễ. Sau khi dẹp xong kẻ thù, tôi được kính trọng làm vua. Năm sau, vào một buổi sáng tươi đẹp, tôi cùng các tùy tùng cưỡi thuyền rồng dạo quanh hồ Tả Vọng. Khi đó, Đức Long Quân sai Rùa Vàng lên đòi lại thanh gươm thần. Khi thuyền rồng tiến ra giữa hồ, một con rùa lớn nhô đầu và mai lên khỏi mặt nước. Theo lệnh của tôi, thuyền chậm lại. Đứng trên thuyền, tôi nhìn thấy thanh gươm thần động đậy bên cạnh tôi. Con Rùa Vàng không sợ hãi, nhô đầu lên và tiến về phía thuyền. Nó đứng trên mặt nước và nói: “Xin bệ hạ trả lại gươm cho Long Quân!”.
Tôi nâng gươm hướng về phía Rùa Vàng. Rùa há miệng nhấc lên và nhấn mạnh vào thanh gươm rồi lặn xuống nước. Cả gươm và rùa đều chìm xuống đáy hồ, nhưng mọi người vẫn nhìn thấy một vật sáng lấp lánh dưới đáy hồ xanh.
Từ đó, chúng tôi đặt tên cho hồ Tả Vọng là hồ Gươm hoặc hồ Hoàn Kiếm. Nhân dân cũng từ đó gọi hồ Tả Vọng bằng tên mới là hồ Hoàn Kiếm, lấy cảm hứng từ câu chuyện này.
Diễn vai Lê Lợi kể lại câu chuyện về Hồ Gươm - Phiên bản 4
Ta là Lê Lợi, tổng chỉ huy của nghĩa quân Lam Sơn. Trước sự hỗn loạn của đất nước, giặc Minh đang gieo rắc đau khổ cho dân chúng. Ta đã đứng lên, kêu gọi mọi người yêu nước, chung lòng, khao khát chiến đấu chống lại quân Minh, để giành lại tự do cho dân tộc, mang lại cuộc sống an yên, ấm no cho người dân.
Nghĩa quân của ta đã thu hút một lượng lớn nhân dân lao động nghèo khắp nơi tập hợp lại. Mặc dù chênh lệch lực lượng, vũ khí so với quân Minh vẫn lớn, nhưng trước lòng nhân ái của nghĩa quân, và để hiểu được khó khăn mà họ đang phải đối mặt, vị vua thông minh đã cho ta mượn Gươm báu, thanh gươm này đã trở thành một hỗ trợ quan trọng mang lại chiến thắng sau này.
Không thể chấp nhận quê hương rơi vào tay kẻ thù, không thể sống trong cảnh nô lệ, ta đã kêu gọi bà con cùng đấu tranh chống lại kẻ thù. Sau những nỗ lực tuyên truyền, phát động, số lượng người ủng hộ ta ngày càng gia tăng.
Trong giai đoạn đầu, nghĩa quân đã phải đối mặt với nhiều thử thách và khó khăn, liên tục bị quân Minh tấn công, săn đuổi, làm cho nhiều đồng đội đã hy sinh. Mặc dù rất đau lòng, nhưng ta và đồng đội không thể ngừng chiến đấu. Một ngày, trong một cuộc tấn công dã man của quân giặc, ta và một số đồng đội phải lẩn trốn trong một căn nhà nhỏ trong rừng. Sau khi an toàn, ta tìm đến và cảm ơn chủ nhân của căn nhà, người tên là Lê Thận.
Trong khi nói chuyện, tôi đột nhiên nhìn thấy những tia sáng kỳ lạ thu hút ánh nhìn, và khi nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện đó là một lưỡi gươm sáng loáng. Tôi đã gặp nhiều lưỡi gươm tốt nhưng chưa từng thấy lưỡi gươm nào sắc bén đến mức phát ra ánh sáng kỳ lạ như vậy, đặc biệt hơn, trên thân của lưỡi gươm có khắc dòng chữ “Thuận Thiên”. Khi tò mò về lưỡi gươm, Lê Thận đã không giấu giếm mà kể câu chuyện về việc tìm được lưỡi gươm báu cho tôi nghe.
Một lần nọ, trước sự tấn công của quân Minh, tôi đã phải chạy vào rừng một mình. Khi nhìn thấy trên một cành cây cao phát ra ánh sáng lạ kỳ, tôi lại gần thì phát hiện đó chính là một chuôi gươm. Nhớ đến lưỡi gươm ở nhà Lê Thận, tôi đã thử tra gươm vào chuôi và thấy vừa như in.
Sau khi đất nước đạt được thái bình và không còn kẻ thù, tôi được lên làm vua. Trong một chuyến đi trên hồ Tả Vọng cùng các quan lại, bất ngờ xuất hiện một con Rùa Vàng to lớn, đặc biệt là nó không sợ người, bơi gần thuyền và đòi lại thanh gươm. Lúc đó tôi mới biết đó là thanh gươm mà Đức Long Vương đã cho tôi mượn để hoàn thành sứ mệnh lớn, nay công việc đã hoàn thành, nên Rùa Vàng đòi lại gươm. Tôi đã trang trọng trả lại thanh gươm cho Rùa Vàng, sau đó nó biến mất không còn dấu vết.
Diễn vai Lê Lợi kể lại Sự tích Hồ Gươm - Phiên bản 5
Trong thời kỳ bị giặc Minh áp bức, nghĩa quân Lam Sơn do tôi lãnh đạo đã nổi dậy chống lại chúng, nhưng ban đầu thế lực còn non yếu nên nhiều lần bị đánh bại. Thấy tình hình như vậy, Đức Long Vương đã quyết định cho tôi mượn thanh gươm thần để tôi đánh bại giặc.
Trong thời kỳ đó, ở Thanh Hóa, có một người đánh cá tên là Lê Thận. Một đêm nọ, Thận thả lưới ở một bến vắng như mọi lần. Khi kéo lên, anh thấy nặng nề, trong lòng mừng rỡ tưởng như có một mẻ cá to. Nhưng khi thò tay vào bắt cá, Thận mới nhận ra đó chỉ là một thanh sắt. Anh vứt ngay xuống nước rồi thả lưới ở một chỗ khác.
Lần thứ hai cất lưới lên cũng thấy nặng nề. Thận không ngờ thanh sắt lại mắc vào lưới mình. Anh lại nhặt lên và ném xuống sông. Lần thứ ba vẫn là thanh sắt ấy mắc vào lưới. Thấy lạ, Thận lại đưa gần mồi lửa nhìn. Bỗng anh reo lên một mình:
- Ha ha! Một thanh gươm!
Sau đó, Thận gia nhập vào quân đoàn khởi nghĩa Lam Sơn của chúng tôi. Anh đã mạnh dạn đánh đấm trong những trận chiến để đẩy lùi lũ cướp nước. Một ngày, tôi cùng một số tướng đến thăm nhà Thận. Trong gian nhà tối om, thanh sắt kia lại sáng lên ở một góc. Thấy lạ, tôi đến gần cầm lấy xem và nhận ra chữ 'Thuận Thiên' khắc sâu vào lưỡi. Nhưng mọi người đều không biết đó là báu vật.
Một hôm bị giặc truy đuổi, tôi và các tướng đang chạy tháo thân mỗi người một phía. Khi đi qua một khu rừng, tôi bỗng thấy ánh sáng trên ngọn cây đa. Lúc đó tôi đã trèo lên mới biết đó là một chuôi gươm nạm ngọc. Nhớ lại lưỡi gươm ở nhà Lê Thận, tôi rút lấy chuôi gươm đeo vào lưng.
Rất may mắn ba ngày sau tôi đã gặp lại tất cả các đồng đội của mình, trong đó có Lê Thận. Khi ghép lưỡi vào chuôi, kỳ lạ là chúng vừa khớp nhau hoàn hảo. Tôi kể lại câu chuyện cho tất cả mọi người nghe. Sau khi nghe xong, mọi người đều vui mừng hân hoan. Lê Thận nâng gươm lên đầu và nói với tôi:
- Đây là sự may mắn mà thượng đế trao cho chúng ta để thực hiện công việc lớn lao này. Chúng tôi sẵn lòng hy sinh tính mạng và sức lực để bảo vệ tổ quốc và thanh gươm thần này!
Từ đó, uy lực của đội quân ngày càng tăng. Thanh gươm thần trở thành binh khí vững mạnh, cùng tôi đứng trên mọi trận địa khiến kẻ thù phải chạy trốn. Khắp nơi đồn điền đều nghe thấy tiếng vang của quân Lam Sơn. Chúng tôi không còn phải trốn tránh nữa mà quyết tâm tiêu diệt giặc, cũng không còn phải chịu khổ cực như trước, bởi chúng tôi có thêm những nguồn lương thực từ kẻ thù. Thần gươm đã mở ra con đường chiến thắng, giúp đoàn quân của chúng ta tiến xa hơn, đến khi không còn một kẻ thù nào trên lãnh thổ tổ quốc.
Sau khi xoay chuyển cuộc chiến và đuổi giặc Minh về sau một năm, vào một ngày đẹp trời đó, tôi trở thành vị vua và cùng các quan tham gia một cuộc đi thuyền rồng trên hồ Tả Vọng trước cung điện. Trong dịp này, Long quân sai Rùa Vàng lên đòi lại thanh gươm thần. Khi thuyền chèo ra giữa hồ, bất ngờ có một con rùa lớn nhô đầu và chao đảo trên mặt nước xanh biếc. Nhìn thấy điều này, tôi ra lệnh thuyền đi chậm lại. Đang đứng trên thuyền, tôi bỗng nhận ra lưỡi gươm ở bên hông mình đang di chuyển. Con rùa vàng không sợ hãi, nhô đầu lên thêm một lần nữa, tiến gần thuyền của tôi. Nó đứng trên mặt nước và nói:
- Xin vua hãy trao gươm lại cho Long quân!
Nghe nói như vậy, gia đình tôi hiểu ngay và lấy gươm từ trong bao ra. Nhưng chưa kịp nghĩ gì, thanh gươm trong tay tôi đã biến mất không để lại dấu vết. Hóa ra là rùa đã nhấm lấy gươm vào miệng rồi. Khi gươm và rùa lặn xuống dưới nước, tôi vẫn nhìn thấy dấu ánh sáng le lói dưới lòng hồ xanh.
Khi các thuyền của quan lại tiến lên gần thuyền rồng, tôi liền báo ngay cho họ biết:
- Đức Long quân đã cho chúng ta mượn thanh gươm thần để đánh đuổi giặc Minh. Nay khi đất nước đã yên bình, Ngài muốn rùa đem gươm trở lại.
Và từ đó, chúng tôi đã gọi hồ này là hồ Gươm hoặc Hồ Hoàn Kiếm.
Lê Lợi kể về Sự tích Hồ Gươm - Phần 6
Tôi là Lê Lợi, chỉ huy của quân nghĩa Lam Sơn. Tôi luôn đau đớn với những mất mát, những cảnh đau thương do giặc Minh xâm lược nước ta. Nhìn thấy điều đó, tôi không khỏi đau lòng.
Tôi tập hợp những anh hùng, những người lính tài năng để phục vụ cho sự nghiệp kháng chiến. Rất nhiều anh hùng từ mọi miền đất nước đã sẵn sàng tham gia vào quân đội và hy vọng được dành hết mình cho sự nghiệp của dân tộc. Trong những ngày đầu chiến đấu, quân nghĩa Lam Sơn thất bại liên tiếp vì lực lượng còn yếu, chưa có kinh nghiệm và quân nhân ta kém về số lượng, trang bị so với kẻ thù.
Tôi lo lắng về tình hình của đất nước và luôn tìm cách để tiêu diệt kẻ thù một cách nhanh chóng, giảm thiểu thiệt hại nhân sự. Một ngày nọ, một người anh hùng đến trại quân nghĩa Lam Sơn, tự nguyện tham gia quân đội. Đó là Lê Thận, một người mạnh mẽ và yêu nước, có tinh thần chiến đấu cao. Một lần, Lê Thận kể về một thanh gươm kỳ lạ mà anh ta đã thấy khi đánh cá. Anh nghĩ rằng đó chắc chắn là một món quý báu. Tôi quan tâm về thanh gươm đó nên đã yêu cầu Lê Thận cho tôi xem.
Khi tới nhà của Lê Thận, tôi nhìn thanh gươm và thấy rằng nó sáng lấp lánh, trên lưỡi gươm có khắc hai chữ 'Thuận Thiên'. Biết được đó là thanh gươm quý, tôi và Lê Thận đồng lòng mang nó đi chiến đấu. Một lần, khi đi qua khu rừng, tôi phát hiện một chuôi gươm trên một cây. Nghĩ về thanh gươm ở nhà, tôi lấy chuôi gươm và thấy rằng nó vừa vặn hoàn hảo. Tôi sử dụng thanh gươm này để tiêu diệt kẻ thù và chúng tôi đã đánh bại giặc Minh, đuổi chúng về nước.
Khi đất nước được hòa bình, tôi được nhân dân phong làm vua. Một ngày dạo chơi ở hồ Tả Vọng, một con Rùa Vàng xuất hiện. Con rùa nhảy ra khỏi nước và nói: 'Xin vua trả lại gươm cho Long Quân'. Thấy vậy, thanh gươm trên người tôi rung lên. Tôi lấy gươm ra và nâng cao lên, rùa lấy gươm rồi lặn xuống nước. Tôi biết đó là sự ơn của Đức Long Quân đã cho mượn gươm để chống lại kẻ thù. Từ đó, tôi quyết định đổi tên hồ Tả Vọng thành Hồ Gươm hoặc Hồ Hoàn Kiếm, tức hồ trả gươm.