blogradio.vn - Dù vậy, vũ trụ không dừng lại vì nỗi đau của ai, nó vẫn quay quanh theo quy luật của nó. Sinh, lão, bệnh, tử đều là phần của sự tự nhiên. Nhưng sự không chắc chắn luôn tồn tại. Tôi hiểu rằng, điều ước của Minh và con gái anh ta không thể trở thành sự thật.
Điện thoại sáng lên, tôi nhìn sang và thấy một tin nhắn. À, tin nhắn từ Minh đấy, tại sao anh ấy lại nhắn cho tôi hả? Mở tin nhắn ra và đọc, chỉ thấy dòng tin cảm xúc: “Tôi cảm thấy mất trí rồi”. Hửm, có chuyện gì vậy? Đọc xong, tôi nghĩ rằng có lẽ anh ta đang gặp phải vấn đề gì không vui, cảm xúc tiêu cực đang áp đặt lên anh ta. Tôi nhẹ nhàng trả lời: “Công việc bận rộn quá à?”
“Ừ”, đó là câu trả lời tôi nhận được.
Vài phút sau, tôi nhận được một tin nhắn khác: “Tôi thấy mình đã già, không còn trẻ trung nữa, sắp 40 tuổi rồi”. Đang ôn đề giữa đêm khuya, đọc tin nhắn này, tôi tự nhủ rằng tôi cũng đã 35 tuổi rồi. Và Minh chỉ hơn tôi một tuổi thôi, không biết sao anh ta lại cảm thấy gần 40 tuổi.
Tôi trả lời tin nhắn:
“Chưa đến 40 đâu ông, còn trẻ mạnh mẽ mà! Vẫn còn sức khỏe, vẫn có thể làm việc, vẫn còn gia đình để an ủi đấy.”
Minh lại nhắn: “Ước gì tôi còn trẻ mãi.” Hôm nay ông bạn này nói điều lạ thế, nhưng suy nghĩ lại có lẽ anh ấy đang lo cho mẹ của mình. Minh có một hoàn cảnh khá đặc biệt!
Tôi biết Minh không học chung lớp nào cả, không phải là đồng nghiệp cùng trường. Chúng tôi gặp nhau trong buổi trà chanh ở chợ đêm cùng vài chị bạn cùng trường. Minh và các chị dường như thân thiết với nhau, có lẽ vì họ đã quen biết lâu năm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Chỉ có tôi ít nói trước đám đông, chỉ trả lời vài câu hỏi từ vài người cùng trường. Tôi và Minh cũng trò chuyện vài câu nhưng hầu như chỉ Minh hỏi tôi.
Một lần nào đó, các chị rủ tôi đi An Giang, thường vào tháng sáu, mùa hè tôi thường qua Châu Đốc - An Giang cúng cô. Trước đây, muốn đi tôi phải nhờ chồng làm tài xế, hoặc có năm đi cùng mẹ. Năm nay, tôi đã trở thành mẹ đơn thân, không có người lái xe. Khi các chị rủ đi, tôi đồng ý ngay.
Nhóm chúng tôi đi bằng xe mô tô cá nhân, phân cặp dựa vào tình hình giao thông và kỹ năng lái xe. Tôi ngồi sau xe của Minh. Anh ấy hoạt bát, thú vị, kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện, cả về công việc lẫn gia đình. Nhưng tôi thì hỏi ít về bản thân nên vai trò của người kể chính là Minh. Từ đó, tôi nhận thấy sự nỗ lực của Minh đáng để khâm phục.
Sau khi tốt nghiệp, anh được gửi tới Cù Lao Long Khánh ở huyện Hồng Ngự, đã công tác 6 năm tại trường THPT Long Khánh A. Trong thời gian làm việc ở đó, Minh tích cực tham gia nhiều hoạt động, làm Bí thư Đoàn trường, khởi xướng nhiều phong trào, đạt nhiều thành tựu. Sau đó, khi cha mất, anh chuyển về trường THPT Tân Mỹ ở huyện Thanh Bình, gần nhà để chăm sóc mẹ già neo đơn. Khi mẹ bị bệnh phổi nặng, anh đã chăm sóc mẹ nhiều năm, chỉ mong giữ mẹ bên mình. Đã gần 8 – 9 năm kể từ khi chuyển về quê, anh vẫn độc thân, chưa có mối quan hệ, chỉ tận tâm lo lắng cho mẹ già đang bị ốm.