Bắn Cung là nghệ thuật và kỹ thuật sử dụng cung để bắn mũi tên vào mục tiêu. Với một lịch sử dài từ những cuộc săn bắn đến các cuộc chiến tranh, bắn cung ngày nay vẫn được ưa chuộng như một môn thể thao và hoạt động giải trí. Người thực hành bắn cung gọi là 'cung thủ', và trong lịch sử, các chiến binh du mục như người Mông Cổ nổi tiếng với khả năng bắn cung tuyệt vời của họ.
Định Hình Lịch Sử
Cung tên có thể đã được phát minh vào khoảng cuối thời kỳ Đá Cũ hoặc đầu thời kỳ Mesolithic. Cây cung lâu đời nhất được tìm thấy tại Stellmoor, thuộc Thung lũng Ahrensburg phía bắc Hamburg, Đức, ước chừng xuất hiện vào khoảng 10.000–9.000 năm trước Công Nguyên. Cây cung cổ đại này được chế tạo từ gỗ thông, có chiều dài từ 15–20 cm và đi kèm với những mũi tên. Dù lúc bấy giờ chưa được gọi là cung tên, nó đại diện cho sự chuyển mình từ những vũ khí như lao sang việc sử dụng cung tên.
Cây cung cổ xưa nhất được phát hiện là từ đầm lầy Holmegaard tại Đan Mạch. Cung đã dần thay thế lao và trở thành vũ khí chính trong nhiều nền văn minh. Hầu như tất cả các lục địa, ngoại trừ Úc, đều sử dụng cung tên, đặc biệt là tại châu Mỹ với các nền văn hóa như người Nahuatl ở México và người Inuit.
Cung và mũi tên đã xuất hiện trong nền văn hóa Ai Cập từ thời kỳ Tiền Triều đại. Tại khu vực Levant, các mũi tên trong Văn hoá Natufian được chế tạo thẳng hơn so với trước đây (khoảng 12.800–10.300 năm trước Công Nguyên). Người Khiamian ở thời kỳ Đá mới đã có những kỹ thuật chế tạo đầu mũi tên tinh xảo. Các nền văn minh cổ đại như Assyria, Hungary, Nhà Achaemenes, Parthia, Ấn Độ, Triều Tiên, Trung Quốc và Nhật Bản đều phát triển nghệ thuật bắn cung, với thuật bắn cung của người Phạn, dhanurveda, được coi là một môn võ thuật cổ xưa.
Kỹ thuật bắn cung đã phát triển rực rỡ tại Châu Á và trong giới Đạo Hồi. Ở Đông Á, các nền văn minh cổ đại như Tân La (Shilla), Bách Tế (Baekje), và Cao Câu Ly (Goguryeo) nổi tiếng với những cung thủ xuất sắc. Trung Quốc và Nhật Bản cũng có truyền thống bắn cung mạnh mẽ, đặc biệt là các dân tộc du mục phương Bắc Trung Quốc như người Mông Cổ, người Nữ Chân/Mãn Châu, người Khiết Đan, Đảng Hạ, Đột Quyết, Tây Vực đã sử dụng cung tên trong các cuộc chiến, với đội kỵ binh Mông Cổ là biểu tượng của sự khéo léo và sức mạnh trong thế kỷ XIII. Tại vùng đồng bằng châu Á và châu Mỹ, các bộ lạc bản địa cũng có những cung thủ cưỡi ngựa tài ba.
Những thăng trầm
Sự phát triển của súng đạn đã khiến cho bắn cung dần trở nên lỗi thời trong chiến tranh. Dù công nghệ đã tiến bộ, cung vẫn được duy trì và phát triển tại nhiều quốc gia như Anh, Hàn Quốc, Trung Quốc, Nhật Bản, Thổ Nhĩ Kỳ, các bộ lạc da đỏ, Ai Cập và nhiều nơi khác. Những loại súng đầu tiên còn yếu thế hơn cung về tốc độ bắn và không hiệu quả trong điều kiện ẩm ướt. Tuy nhiên, súng có ưu thế về khả năng gây thương tích nặng và chiến thuật bắn từ sau các vật cản mà không cần huấn luyện quá khắt khe. Ngày nay, số lượng cung thủ chuyên nghiệp trong chiến đấu rất hiếm, nhưng bắn cung vẫn giữ được sự hiện diện trong thể thao và săn bắn ở nhiều nơi.