Quà tặng kèm của quá trình trưởng thành chính là sự cô đơn.
Bạn có biết không, tôi nhận ra rằng sự cô đơn sẽ là bạn đồng hành của tôi từ rất sớm. Hay nói cách khác, tôi chấp nhận sự cô đơn như một điều tự nhiên từ rất sớm.
Chấp nhận vào lúc nào?
Khi ở trong thời kỳ học cấp hai ngây thơ, chúng tôi nói về tương lai với bạn bè, rằng chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến đại học. Khi nghĩ rằng mối quan hệ bạn bè đã gần chín năm chắc chắn sẽ kéo dài về sau. Khi nhận ra rằng cuộc sống thực sự lớn lao nhất là hai từ: sinh và tử.
Cuộc sống thật sự kỳ lạ, khiến ta nhận ra một mình ta đi qua và rời bỏ. Cô đơn luôn hiện hữu, và ta cần chấp nhận điều đó.
Trong kỳ thi cấp 3, bạn tôi và tôi cùng chọn trường tư nhân sau khi không đỗ nguyện vọng. Nhưng sau đó, chúng tôi lại học ở các lớp khác nhau và mất liên lạc. Khi nhìn thấy bạn bè cười đùa trên sân trường, tôi nhận ra sự cô đơn và chấp nhận nó.
Tại sao sự trưởng thành luôn đi kèm với cảm giác cô đơn? Bởi vì khi buồn bực, thất vọng, hay gục ngã, ta chỉ có mình tự an ủi, động viên và đi tiếp.
Thời gian trôi đi, ta trưởng thành và trở nên ít nói hơn. Chúng ta giữ những bí mật trong lòng mình và nhận ra mình không phải trung tâm của thế giới.
Nhận thức về sự cô đơn đi kèm với sự trưởng thành. Dù khóc lóc, nhưng ta vẫn phải tự mình đứng dậy và tiếp tục bước đi giữa đám đông.
Khi còn nhỏ, mỗi vết thương dường như to lớn vô kể. Nhưng khi trưởng thành, ta học cách chấp nhận và xử lý chúng một cách bình tĩnh.
Có thể bạn sẽ may mắn tránh được cảm giác cô đơn. Nhưng trưởng thành không đến từ sự may mắn, mà là khả năng đối mặt với thế giới bên ngoài và chấp nhận sự cô đơn.
Trưởng thành không phải là vấn đề tuổi tác, mà là khả năng đối diện với khó khăn. Đó là khi ta bắt đầu phải giải quyết vấn đề và đối mặt với thử thách.
Trên con đường trưởng thành, ta sẽ nhận ra rằng mọi người có lý do riêng để rời bỏ ta. Những người quan trọng sẽ đến và rời đi, và ta phải chấp nhận điều đó.
Mong muốn lớn lên khi còn nhỏ, nhưng khi trưởng thành, ta lại muốn trở lại tuổi thơ. Dù thế nào đi nữa, cảm giác cô đơn vẫn là một phần không thể tránh khỏi trong cuộc sống.
Trên thực tế, không có nhiều người quan tâm đến ta ngoài cha mẹ, vì vậy hãy tự chăm sóc bản thân để sống tốt hơn.
Thay vì chia sẻ trước mặt mọi người, hãy viết ra những trang giấy để thể hiện cảm xúc. Không phải ai cũng hiểu và chân thành với bạn, nhiều người chỉ muốn ngắm nhìn và để lại nhận xét.
Trưởng thành là khi ta học được cách yêu quý bản thân.
Vì sao cần yêu bản thân?
Bạn đã nghe về “triết lý viên kẹo” chưa?
Mỗi ngày, bạn cho đứa trẻ kẹo với niềm vui, và đứa trẻ yêu quý bạn vì điều đó.
Nhưng một ngày, khi bạn nói 'hết kẹo rồi', đứa trẻ thay đổi cách xử sự với bạn, coi bạn là kẻ keo kiệt và nói xấu sau lưng.
“Triết lý viên kẹo” dạy rằng khi bạn cho điều gì đó, người ta thường coi đó là trách nhiệm của bạn, không phải là một quà tặng.
Dù bạn khóc lóc, thanh minh, nhưng khi bạn không cho nữa, họ dễ dàng trở mặt và oán trách bạn.
Hãy yêu thương chính bản thân mình. Đừng quá hào phóng hoặc tự kiêu mạn, vì những điều bạn tự nguyện làm có thể bị người khác coi là trách nhiệm của bạn.
Trong cuộc sống này, hãy học cách để lời nói của người khác vuốt nhẹ tai và ánh mắt của họ bay đi. Chỉ khi đó, bạn mới có thể sống thoải mái cho chính mình.
Trưởng thành đem theo sự cô đơn, nhưng đừng để nó làm bạn từ bỏ bản thân và thế giới.
Thế giới có thể làm bạn phát điên và mệt mỏi, nhưng cũng có mặt tốt nếu bạn đứng dậy và làm sạch bản thân.
Dù cuộc hành trình cô đơn, nhưng bạn sẽ gặp nhiều người và thấy nhiều địa điểm đẹp. Hãy trân trọng thời gian bên họ, không biết khi nào mới gặp lại.
Trong đau đớn của trưởng thành, ta học được cách chăm sóc bản thân và học những điều mới mẻ. Thời gian thanh xuân không dài, hãy sống mạnh mẽ và không hối tiếc về những gì đã trải qua.
Trưởng thành đòi hỏi chúng ta phải chia xa những người thân yêu, làm những việc mới mẻ và đối mặt với sự cô đơn và thất bại.
Trên con đường trưởng thành, bạn không cô đơn vì có rất nhiều người giống bạn, ai cũng trải qua những khó khăn tương tự. Hãy coi những trở ngại như là những câu chuyện, để sau này có thể nhớ lại và chia sẻ.
Tác Giả: Lê Ngân