Để giúp bạn, Mytour xin giới thiệu Tuyển tập 4 bài văn mẫu kể lại một câu chuyện đặc biệt mà tôi không thể quên, được tổng hợp kỹ lưỡng và hấp dẫn nhất. Dưới đây là chi tiết, mời các bạn học sinh lớp 9 tham khảo.
Kể lại một câu chuyện đặc biệt mà tôi không thể quên - Mẫu 1
Trong những ngày đầu tiên bước vào lớp học, tôi đã bị ấn tượng bởi hai người bạn đặc biệt: Duyên, một cô bạn gái tội nghiệp với đôi chân tàn tật do chất độc màu da cam gây ra, và Tiến, một cậu bạn nổi tiếng về trò quậy phá mà tôi đã quen biết từ những ngày thơ ấu. Ít ai ngờ rằng chỉ trong thời gian ngắn, họ đã trở thành một cặp bạn thân mật không thể tách rời. Đó là hai người bạn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi cũng như trong tất cả mọi người trong lớp.
Mới đến lớp, học không khá, thậm chí có thể nói là kém, nhưng Tiến lại nhanh chóng thể hiện vai trò bá chủ của mình qua những trò nghịch ngợm. Cậu ta kéo tóc này, giật áo kia, dán cao su lên ghế, treo bọc nước giữa cửa để ai đi qua không để ý là bị đổ ụp vào người... Chỉ mới vài ngày mà đã có không ít người cười đùa với trò quậy phá của cậu. Nhưng một điều đặc biệt là mọi trò nghịch ngợm đều không làm tổn thương Duyên - người mà theo suy luận của chúng tôi nên là mục tiêu đầu tiên của Tiến. Mỗi ngày, Duyên đến trường trên chiếc xe đạp cũ kỹ của bố. Xe được đậu ngay cửa lớp rồi bố cô ấy mang cô vào lớp. Sau đó, bố sẽ đợi đến khi hết giờ học để đón Duyên về. Và Duyên ngồi yên đó, chăm chỉ ghi chép bài học, ít khi nói lên một từ nào, cho đến khi hết giờ học.
Gần đây, chúng tôi bắt đầu thấy Tiến thay đổi hoàn toàn. Mọi người đều tò mò nhưng không ai biết lý do tại sao. Rồi một ngày, khi thấy Duyên được Tiến đưa đến trường, không phải là bố Duyên mà chính là... Tiến. Từ xa, toàn bộ lớp nhảy ra ngoài để thảo luận. Nhưng dường như không ai quan tâm, cũng không ai tỏ ra ngạc nhiên, Tiến đưa Duyên vào lớp rồi mới đưa xe vào gara. Một số người định chỉ trích, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tiến, họ lặng im. Từ đó, họ trở thành một cặp cô dựng hàng ngày. Mọi người không còn bàn tán như trước nhưng vẫn không ai biết lý do. Tiến vẫn là người chủ đạo trong các trò nghịch ngợm nhưng cũng là người giúp đỡ khi cần thiết. Điều đáng chú ý là thành tích học tập của Tiến ngày càng tốt. Trong lớp học, Tiến tích cực tham gia và thường xuyên đưa ra những giải pháp thông minh, được giáo viên khen ngợi. Duyên cũng trở nên vui vẻ, hòa đồng hơn với mọi người. Cô ấy không còn e dè khi thể hiện ý kiến hoặc nói chuyện với mọi người xung quanh. Từ đó, chúng tôi mới nhận ra cô ấy là một cô bạn hóm hỉnh và sở hữu nụ cười duyên dáng.
Mọi thứ sẽ trở thành một bí mật nếu không có một ngày... Đó là ngày trường chúng tôi tổ chức trại chào mừng ngày thành lập Đoàn 26/3. Buổi tối, một số học sinh được chọn ở lại để trông nom, trong đó có tôi và Tiến. Cả ngày mệt mỏi, những người khác đã ngủ gà nhưng chỉ còn chúng tôi thức. Nhớ đến câu chuyện của cặp bạn đó, tôi hỏi Tiến. Cậu ấy lặng lẽ một lát rồi trả lời. Nguyên nhân là vì một ngày, Tiến tình cờ đi qua nhà Duyên và thấy cô đang học bài và giúp bố đan lát để kiếm thêm thu nhập, một nụ cười rạng rỡ trên môi. Điều đó ảnh hưởng lớn đến cậu ấy. Đó là lúc Tiến bắt đầu suy nghĩ. Tiến còn kể chi tiết cho tôi sau khi gặp tình cờ đó, những lần khác Tiến đã tự ý đến nhà Duyên, trò chuyện, giúp đỡ cô ấy như thế nào, cho đến khi ông nhận nhiệm vụ mỗi ngày đưa Duyên đến trường. Cậu ấy kết luận:
“Đừng xem những điều đó là vô ích mà cố gắng hiểu đó làm thế nào. Chỉ vì tôi cảm thấy nếu không thể làm những điều đó, tôi không xứng đáng là một người, là một người đàn ông thực thụ. Đó thôi!”.
Sau khi nói xong, Tiến khuyến khích tôi đi ngủ và tôi đã ngủ ngon lành ngay sau đó. Chỉ có mình tôi còn suy nghĩ mãi mà không thể ngủ được? Có lẽ Tiến đã trưởng thành thực sự. Còn tôi thì sao?
Kể lại một câu chuyện đặc biệt không thể quên - Mẫu 2
Vị vua như thế nào?
Ngày xưa, vua Hen-ri IV của Pháp thường đi săn trong rừng. Một lần, khi vua đang theo dấu của thú sâu vào rừng, vua gặp một người nông dân ngồi nghỉ bên suối. Vua thân mật hỏi:
- Anh đang làm gì đó? Chơi hay đợi ai đó?
- Thưa ông, tôi đang đợi xem vua Hen-ri đi ngang qua.
Một người cưỡi ngựa, ánh mắt nhìn chằm chằm, nhẹ nhàng nói:
- Tôi cũng muốn thấy Vua. Anh hãy đi cùng tôi để tìm Vua, có thể sẽ gặp được.
Người nông dân vui vẻ lên ngựa ngồi phía sau người lạ mặt. Hai người trò chuyện thân mật. Người nông dân tỏ ý tò mò hỏi:
- Nhưng làm thế nào để biết chắc ai là vua Hen-ri?
- Ồ, đơn giản thôi. Anh chỉ cần chú ý, trong đám đông, người đội mũ quan trọng nhất chính là Vua đấy.
Chưa đến một lát sau, hàng trăm kỵ sĩ kéo tới. Họ từ ngựa xuống, tất cả đều hạ mũ và cúi đầu. Lúc đó, người lạ quay lại và hỏi gã nông dân:
- Vậy thì sao? Anh đã nhận ra ai là Vua chưa?
Tiểu phu thẳng thắn trả lời:
- Đúng là ông hay tôi là vua. Bởi vì ở đây chỉ còn hai chúng ta mà đều đội mũ thôi.
- Đúng vậy, cả anh và tôi đều đội mũ.
(Trích từ Chuyện vui văn học)
Kể lại một câu chuyện đặc biệt không thể quên - Mẫu 3
Hùng được gọi là “thám tử” của lớp 6C vì đã phá giải được hai vụ án từ khi còn học lớp 5 tại trường Đồng Cận. Có lẽ do thừa hưởng gen công an từ bố mình, Hùng có khả năng phán đoán và nhận định tình huống rất nhanh chóng. Cậu từng tuyên bố với hai “đệ tử” là Hòa béo và Thắng “Đôn-ki” rằng khi lớn lên, cậu sẽ trở thành thám tử tư và tên tuổi của mình sẽ không kém phần nổi tiếng như Sherlock Holmes trong thế giới của văn học.
Sáng nay, Hùng đến trường sớm hơn bình thường, đứng chờ ở cửa lớp. Cậu nhìn chăm chú ra cổng trường, đợi hai đệ tử của mình. Khi thấy Thắng Đôn-ki đi bên cạnh Hòa béo, Hùng liền kéo hai đứa bạn vào góc sân trường và nói thầm nhỏ:
– Nếu thế thì phải giàu phú chứ, sao khi đi học vẫn mặc quần áo cũ?
Hùng gật đầu nhẹ nhàng với lời “kéo bước” nặng nề:
– Cậu nói đúng đấy, để làm thám tử cần phải giả nghèo, giả khổ. Nếu tỏ ra giàu có thì khó lòng thu hút khách hàng, tôi đã quan sát cẩn thận một tuần trước khi nói với các cậu. Đúng như tớ nói, vào giờ học thứ hai, nếu tớ nói sai, tớ sẽ từ chức thám tử.
Thắng vẫn còn hoài nghi:
– Hôm qua tớ thậm chí còn thấy mẹ nó đi bán rau lang ở chợ, cô ấy trông rất gầy, xanh xao. Có lần nó còn nói với tớ rằng mẹ nó bị bệnh phổi nhưng không có tiền để mua thuốc.
– Nhưng dì nó thì rất giàu – Hòa lý giải – có thể tạm thời dùng tiền ở nhà dì nó, người ta dễ nghĩ rằng dì nó giàu vì có chồng làm giám đốc.
– Ồ đúng vậy – Hùng vỗ nhẹ vào đùi rồi cười hả hê – thằng này khá đấy, xứng đáng là đệ tử của tôi.
Khi tiếng trống trường vang lên, cả bọn họ lẹt đẹt vào lớp. Trước khi ngồi xuống, Hùng còn nhấc ngón tay lên để bí mật với Thắng và Hòa.
Vinh không hề hay biết mình đã bị thám tử nhắm vào, cố gắng nhét cái cặp to vào ngăn bàn. Hai tay bẩn đầy nhựa khoai lang, Vinh giải thích với cô Hoa tổ trưởng rằng đó là do nhựa khoai lang dính trên tay chứ không phải bẩn. Hùng gợi ý cho Thắng và Hòa bằng cách hất hàm ra, ám chỉ rằng: thằng này chắc biểu diễn giỏi lắm.
Ngay khi tiếng trống kết thúc giờ học đầu tiên, Hùng dẫn hai đệ tử qua cửa sổ đến vị trí quan sát đã sắp đặt trước đó, từ đó họ có thể nhìn thấy cổng trường rõ ràng. Hùng chỉ cho hai bạn thấy lưng áo màu bạc của Vinh và nói:
– Nhìn kìa, đó chính là hắn, bây giờ các cậu đã hiểu tại sao hắn mang cặp to đến trường rồi chứ. Có thể hắn dùng cặp đó để chứa thuốc phiện đấy. Nguy hiểm thật, không biết hắn đã lan truyền “cái chết trắng” cho bao nhiêu người?
Hòa đề xuất:
– Hoặc là báo công an…
– Không cần – Hùng từ chối – chúng ta sẽ bắt quả tang, sau đó đưa ra cảnh sát với đầy đủ bằng chứng. Lần này chúng ta sẽ cho hắn thấy toàn bộ sự thật. Này, kìa, nhìn đấy, dì nó đã tới, thấy chưa, hãy đưa cho nó một gói bọc giấy báo, nó sẽ đặt vào cặp ngay lập tức. Chúng ta đi bắt hắn quả tang ngay.
Vinh nhìn Hùng, Thắng, và Hòa đứng trước mặt, ôm chặt cái cặp vào ngực:
– Các bạn, các bạn định đi đâu mà chạy vội vậy?
Hùng nheo mắt, giọng quát mạnh:
– Vinh, trong cặp sách đó có cái gì, cậu mở ra.
– Không, tôi không mở.
Vinh càng ôm chặt cái cặp hơn. Hùng tiến lại, vặn cái cặp trong tay Vinh, rồi kéo gói giấy từ trong cặp ra, gần mặt Vinh:
– Đây là cái gì vậy?
Khuôn mặt của Vinh trắng bệch, rối bời:
– Xin đừng, đừng làm vậy, tôi xin các bạn, đừng mở ra.
– Hừ – Hùng lên tiếng cắt ngang – bây giờ mới lộ hết sự thật, hãy mở ra để mọi người chứng kiến và sau đó đi cùng chúng tôi đến đồn công an.
Hùng vừa nói vừa xé tung lớp bọc giấy. Trong gói, những hạt cơm đã hỏng và bốc mùi chua bắn ra. Vinh lẩm bẩm:
– Các bạn thật là tàn nhẫn, dì tôi mang cơm nguội đến cho tôi mang về nuôi lợn, mẹ tôi ốm, chỉ trông vào con lợn này để mua thuốc…
Cả đám đứng như đống đổ giữa sân trường. Thắng đột nhiên phát điên, nó quẹo người bỏ chạy.
Kể lại một câu chuyện lạ không thể quên - Mẫu 4
Ngựa thường được nuôi trong những gia đình dân dã ở Việt Nam, đặc biệt là ở vùng miền núi. Chúng được chăm sóc và dạy dỗ để phục vụ cho công việc nông nghiệp và sinh hoạt hàng ngày. Mặc dù chúng ta thường nghe về sự thông minh của các loài vật như chó, mèo, nhưng ít khi có câu chuyện về trí tuệ của ngựa. Dưới đây là một câu chuyện có thật về sự thông minh của loài ngựa.
Đây là một câu chuyện thực tế về một người nông dân miền núi, người buôn bán hàng hóa. Trong vùng núi, thường xuyên mỗi tuần có hai phiên chợ để mọi người trao đổi hàng hóa. Người bán này cũng vậy, hai lần mỗi tuần anh ta sẽ mang hàng hóa lên chợ để bán.
Với hàng hóa nặng và lớn, anh ta thường sử dụng ngựa để chở. Anh ta gắn hàng hóa hai bên sườn của ngựa, và một giỏ nhỏ trước cổ ngựa để đựng tiền. Một khi đã chuẩn bị xong, họ lên đường đi bán. Một lần, sau khi bán được hai đồng tiền mộc nhĩ, khi anh ta cố lên ngựa tiếp tục, thì ngựa từ chối không chịu đi.
Anh ta đáng ngựa và kiểm tra xem ngựa có bị thương ở đâu không thì thấy kỳ lạ, con ngựa hoàn toàn bình thường nhưng cứ như có điều gì đặc biệt khiến nó không muốn tiếp tục di chuyển. Cuối cùng, anh ta nhận ra rằng mình quên lấy tiền mộc nhĩ từ người mua. Có thể con ngựa nhận biết được sự khác biệt hoặc không nghe thấy tiếng tiền rơi vào giỏ, và nó đứng yên như một cách nhắc nhở với chủ của mình.
Qua câu chuyện này, chúng ta có thể thấy sự thông minh của loài ngựa. Chúng không chỉ là vật nuôi hữu ích trong việc vận chuyển hàng hóa mà còn là bạn đồng hành đáng tin cậy của con người.