Một sáng cuối tuần ngồi nghe tập Have a sip này thật sự rất tuyệt vời. Mọi thứ đều hấp dẫn và lôi cuốn khiến mình phải nghiền ngẫm và đào sâu đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Chưa có tập nào mà mình dành hết sự tập trung để lắng nghe câu chuyện giữa hai chị, có nhiều lần phải tua đi tua đi lại để hiểu xem câu chuyện ở đây là gì.
Một cuốn sách đã thay đổi cách suy nghĩ của mình về Trung Đông
Theo dõi hành trình của chị, mình thực sự ngạc nhiên khi một người con gái có xuất phát điểm từ dân văn, từng làm phóng viên của Hoa Học Trò, lại trở thành giảng viên về quản trị đa văn hóa ở Hà Lan, và rồi chị chuyển sang ngành khoa học thần kinh. Mỗi sự chuyển động của chị đều khiến mình cảm thấy thú vị. Hóa ra giữa hai khía cạnh dường như không liên quan như văn hóa và thần kinh lại có những mối liên kết chặt chẽ như vậy. Tưởng chừng chúng là hai hòn đảo riêng lẻ nhưng thực tế chúng lại tiếp tục kết nối với nhau như những bậc thang trên hành trình dài. Mình thích sự giao thoa đó. Và mình tin rằng trong tương lai chị sẽ theo đuổi những điều bất ngờ hơn nữa. Wow, một cô gái vô cùng thú vị, sâu sắc và đáng yêu. Mình rất ngưỡng mộ và muốn học hỏi từ chị nhiều hơn.
Tập này đề cập đến nhiều nội dung, có những thứ mình chưa thể hiểu hết chỉ trong một lần nghe, chắc chắn mình sẽ nghe lại một vài lần nữa. Biết đâu khi kết hợp lại, mình sẽ tìm ra những điều phù hợp với bản thân mình. Vì chưa đủ khả năng để kết nối tất cả các nội dung trong tập này, vì vậy mình sẽ liệt kê những gì mình nghe và hiểu được một phần từ cuộc trò chuyện của hai chị:
Chúng ta là những gì tiếp tục và thừa kế từ thế hệ trước
Chúng ta thường nói mỗi đứa trẻ sinh ra như một tờ giấy trắng, và mọi điều tạo nên nó đều phát sinh từ gia đình và các mối quan hệ xung quanh. Tuy nhiên, mỗi đứa trẻ cũng mang trong mình một bộ gen di truyền riêng biệt, với hình thái và khả năng kích hoạt khác nhau. Điều này là do di truyền từ những thế hệ trước. Nghĩa là trước khi sinh ra, đứa trẻ đã kế thừa những điều này từ tổ tiên và cha mẹ của mình.
Tác động của cảm xúc và nỗi sợ đến chúng ta ra sao?
Vai trò của cảm xúc quyết định đến sự sống còn của con người. Và cụ thể ở đây, chị Phương Mai nhắc đến câu chuyện về nỗi sợ. Chúng ta sợ sấm sét, vì thế trong những ngày mưa, chúng ta thường ở trong nhà. Chúng ta sợ tai nạn, vì vậy mỗi khi ra ngoài đường, chúng ta luôn cẩn thận và quan sát xung quanh. Chúng ta sợ sự thay đổi, việc mỗi ngày cố gắng học hỏi và tự phát triển để có thể bắt kịp với thế giới bên ngoài. Chúng ta sợ mất đi những người thân yêu, vì vậy chúng ta luôn cố gắng đối xử tốt nhất có thể trong khả năng của mình. Có lẽ nỗi sợ là điều chúng ta cần e dè, nhưng đó cũng là động lực giúp chúng ta sống tốt hơn mỗi ngày.
Bộ não của chúng ta như một hành tinh nhỏ
Nó có khả năng kết nối từng điểm nhỏ của vấn đề lại với nhau thành một bức tranh tổng thể. Ba dấu chấm có thể chỉ là ba dấu chấm đơn lẻ hoặc là một hình tam giác trong trí tưởng tượng của chúng ta. Trong một thế giới đầy thông tin và chấm nhỏ, chúng ta dễ bị lạc lối. Vậy làm thế nào để thích nghi? Đó chính là khả năng quan sát và nhận biết từng điểm nhỏ như một hiện tượng riêng biệt, sau đó kết nối chúng lại với nhau thành một xu hướng chung. Phụ thuộc vào mức độ hiểu biết và mong muốn của mỗi người, chúng ta có thể tạo ra vô số kết nối giữa các điểm nhỏ này.
Kết nối các điểm nhỏ trong não bộ là một quá trình vận hành tự nhiên
Trong một thí nghiệm thú vị, chị Phương Mai đã đặt ra câu hỏi về cung hoàng đạo và dự đoán tuần tiếp theo cho sinh viên của mình trong một buổi học. Kết quả là mọi người đều rất ấn tượng vì sự chính xác của những dự đoán. Tuy nhiên, điều thú vị là mọi sinh viên đều nhận được cùng một tờ giấy với nội dung giống nhau. Điều này cho thấy não bộ của chúng ta tự động tìm kiếm, phân tích và chọn lọc thông tin để tạo thành các xu hướng phù hợp với từng cá nhân.
Một khía cạnh khác là cách não bộ đánh giá một người hoặc một sự vật dựa trên những kinh nghiệm và cảm xúc trước đây. Thực tế, chúng ta thường dựa vào những gánh nặng cảm xúc và ấn tượng cũ để định hình ý kiến của mình. Với tôi, điều này phản ánh sự chủ quan trong cách đánh giá thế giới xung quanh. Tôi hi vọng rằng một ngày nào đó, quan điểm của chúng ta sẽ mở rộng và linh hoạt hơn, từ bỏ sự phán xét đơn giản và chấp nhận sự đa dạng và sự phức tạp của thực tế.
Phần này tạm gọi là 'Điểm Chung'
Bắt đầu với một câu chuyện đầy nặng nề, khi nghe xong, tôi cảm thấy rơi vào tâm trạng u sầu. Chị Phương Mai đã đề cập đến thảm họa diệt chủng tại Rwanda giữa hai dân tộc Tutsi và Hutu. Trong vòng 100 ngày, có đến 1 triệu người bị hủy diệt, với tỷ lệ 70% người Tutsi bị sát hại. Đáng chú ý là những kẻ thù không phải từ xa xôi mà là hàng xóm thân thiết của nhau. Một quá khứ đau buồn và đầy rẫy sự căm hận. Dần dần, nhờ vào nỗ lực và thời gian, sự thù hằn và mâu thuẫn giữa hai dân tộc đã dần dần được giảm nhẹ. Để chữa lành, chúng ta cần tìm ra nguyên nhân. Sự phân chia và mâu thuẫn giữa các tầng lớp xã hội, giàu và nghèo, là một phần do chính sách 'chia để trị' của các thực dân, cũng như nỗi sợ hãi và sự phân biệt đối xử. Một lần nữa, điều này cho thấy sức mạnh của nỗi sợ và tác động sâu sắc của nó lên tâm trí con người.
Bạn có tin không, một phụ nữ ở Rwanda đã tha thứ cho kẻ sát nhân hàng xóm của mình, người đã gây ra những tổn thương đau đớn cho cô, và cuối cùng họ cùng nhau xây dựng một cuộc sống hòa bình. Điều này thật kỳ diệu và là minh chứng cho sức mạnh của lòng khoan dung và sự tha thứ.
Đối với tôi, việc chấp nhận và tha thứ không phải lúc nào cũng dễ dàng. Tuy nhiên, tôi tin rằng qua việc trò chuyện và chia sẻ, chúng ta có thể tiến gần hơn với nhau và vượt qua những rào cản giữa chúng ta.