blogradio.vn - Mẹ từng nói: “Không phải mẹ không thích con gái. Mẹ sợ mẹ không yêu con nhiều hơn ngoại yêu mẹ. Và mẹ sợ khi mẹ phải lùi lại về sau nhìn con bước đi, con không đủ mạnh mẽ!”
Sự bận rộn của Sài Gòn đã dạy tôi cách tự mình bước đi. Sự cô đơn dạy tôi biết có gia đình phía sau thực sự quý giá. Sự mệt mỏi dạy tôi cách tự mình đứng lên. Và sự xô bồ dạy tôi biết rằng cuộc đời không thể làm tôi xa gia đình mãi…
Không biết bao lần tôi lên máy, viết vài dòng tâm sự, rồi lại xóa đi. Tôi muốn viết nhiều lắm, mà đôi khi không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi – một cô gái 19 tuổi, cái tuổi đẹp với những hoài bão, ước mơ. Tuổi 19 – cái tuổi mà tôi nên cầm bút lên và tô điểm cho nó những vì sao lấp lánh.
Lang thang trên Sài Gòn, nhìn dòng xe qua lại hối hả, nghe tiếng lá cây xào xạc cùng những bước chân nhộn nhịp, tấp nập ấy; rồi lại nhìn lên bầu trời trong xanh không một dấu vết. Tôi tự nhủ: Bầu trời ấy cũng từng có ít nhất một chú chim bay ngang… Chắc chắn…
Cái tuổi thơ đơn giản mà đáng nhớ ấy…
Tôi không sinh ra ở bên biển, nhưng những lúc rảnh rỗi, tôi thường thích nghe tiếng sóng biển rì rào, như lời ru của mẹ thuở bé: dịu dàng, ngọt ngào và sâu lắng. Biển rộng lớn như vòng tay mẹ dang rộng ra, ôm lấy và nâng niu đứa con gái bé bỏng này vào lòng, ôm lấy cả tuổi thơ cùng những phiền muộn, nỗi niềm trăn trở hằng ngày của tôi.
Tôi từng nghe nói, tuổi thơ như một cơn say, những gì bạn làm thì người ta nhớ, còn bạn thì không. Ừ, tôi không nhớ nhiều, bởi thế giới của một đứa trẻ thực lòng rất đơn giản, nỗi buồn thì nhanh phai, còn niềm vui thì cứ tràn đầy.
Khi nào thì tôi nhận ra, tôi đã lớn lên rồi?
Tôi bất giác nhận ra mình đã đến cuối năm. Lại một năm nữa trôi qua.
Ai cũng nói con gái không nên mạnh mẽ. Nhưng giữa Sài Gòn này, nếu không mạnh mẽ thì tôi sẽ chia sẻ cảm xúc cô đơn này với ai?
Mẹ từng nói: “Không phải mẹ không thích con gái. Mẹ sợ mẹ không yêu con nhiều hơn ngoại yêu mẹ. Và mẹ sợ khi mẹ phải lùi lại về sau nhìn con bước đi, con không đủ mạnh mẽ!”
Tôi ao ước được yêu thương,
Tôi đi tìm người bạn.
Tôi đi tìm nguồn sống.
Nhưng tôi vẫn rất cần gia đình.
Và tôi vẫn chưa biết thương ba, thương mẹ.
Chưa hiểu hết tình cha chai sạm,
Chưa biết yêu thương mắt mẹ nhiều nếp nhăn.
Chưa thấu hết những lo lắng, suy nghĩ của Người!
Thế là năm đã kết thúc! Những câu thơ này tôi tự viết vui suốt mấy tháng qua. Nhìn lại một năm vừa qua, tôi đã làm được gì nhỉ?
Tôi đã đậu vào trường đại học mà tôi luôn mơ ước. Tôi được học chuyên ngành mà tôi yêu thích. Tôi đến với Sài Gòn – nơi tôi có cuộc sống sinh viên của riêng mình – cái cuộc sống màu hồng mà năm ngoái tôi vẫn ao ước!
Tôi thích Sài Gòn không? Tất nhiên rồi. Dù chỉ vài tháng, nhưng đây đã trở nên quen thuộc với tôi. Tôi yêu nơi này, yêu trường học, yêu con đường đông đúc tôi phải đi qua mỗi ngày. Tất cả tôi đều yêu và trân trọng.