Cúc Dại và Tia Nắng của tác giả Dy Duyên là một câu chuyện đơn giản và đầy cảm động về tình bạn. Cúc Dại, một bông hoa nhỏ bé và kiên cường. Tia Nắng, hồn nhiên và tốt bụng. Hai người bạn này cùng nhau khám phá câu trả lời cho việc tại sao giữa ban công của căn nhà bỏ hoang lại có một bông cúc dại mọc lên.
Bông hoa cúc với vẻ nghèo nàn, ban công với ánh sáng tăm tối và một câu chuyện chưa từng được kể
Trong căn hộ số 308 của tòa nhà chung cư thứ hai, trên ban công bị lãng quên đã mấy ngày, vào buổi sáng của tháng ba, một mầm cây cúc dại nhỏ xíu đã nảy mầm. Trong khi Cúc Dại còn lay động hai chiếc lá nhỏ của mình trong gió xuân, có ai đó đã chợt phát hiện ra sự hiện diện của sinh vật mới này, đó chính là Tia Nắng.
“Ồ, từ đâu ra một bông cúc dại nhỉ?”, Tia Nắng hí hửng. Nhưng để thấy được Tia Nắng, Cúc Dại phải lắng nghe tiếng nói của nó và để mắt đi theo âm thanh đó. Mặc dù không hiểu rõ những gì Tia Nắng nói, nhưng Cúc Dại vẫn cố gắng làm theo, trong khoảng không im lặng trong đầu, tiếng nói của Tia Nắng vẫn vang vọng: “A ha, vậy là cậu thấy được tớ rồi”.
Cả hai không biết chính xác một người bạn là như thế nào, nhưng điều chắc chắn là Cúc Dại và Tia Nắng cảm thấy “bạn là ai đó khiến cậu cảm thấy hạnh phúc hơn cả hàng ngàn trò chơi hấp dẫn khác” và tiếng từ “bạn” nghe như là từ duy nhất trên thế giới. Đó là cách mà một bông hoa mọc từ lòng đất và con của mặt trời trở nên thân thiết với nhau, trở thành bạn của nhau. Tia Nắng kể cho Cúc Dại nghe về cuộc sống của mình trong khi Cúc Dại vẫn đang thắc mắc vì sao nó lại có mặt ở đây.
Ngày qua ngày, Cúc Dại quan sát cuộc sống của Tia Nắng, Tia Nắng từng ngày trưởng thành. Cả hai đều bận rộn hát hò, trò chuyện và vui đùa. Bỗng một ngày, Cúc Dại lắng nghe: “Tia Nắng ơi, mọi người có mẹ phải không? Vậy thì... sao tớ lại không có mẹ nhỉ?”.
Câu hỏi khiến Tia Nắng rất bối rối, thậm chí là người đã trải qua hàng trăm năm như Tia Nắng cũng phải bối rối. Tia Nắng cố gắng hỏi mọi người có thể biết. Nhưng cuối cùng, cô quay về với tâm trạng buồn, câu hỏi về mẹ của Cúc Dại vẫn chưa có lời giải đáp.
Mùa xuân nhẹ nhàng trôi qua, mùa hè sôi động bước vào, tiếp đến là mùa thu dịu dàng. Đau lòng khi mùa đông sắp đến, biết rằng những ngày u ám với mây đen và mưa lạnh sẽ thay thế cho ánh sáng của Tia Nắng. Tia Nắng buồn rầu vì lo lắng rằng bạn của mình, Cúc Dại, sẽ phải trải qua một mình trong những tháng ngày buồn bã, và Tia Nắng nghĩ ra một cách để giải quyết vấn đề này bằng cách trồng thêm một cây để cùng trò chuyện.
Tia Nắng gặp Gió Xuân, nhưng Gió Xuân chỉ có thể thổi hạt giống đến những nơi xa xôi. Tia Nắng sau đó gặp chị Ong Thợ, nhưng chị Ong Thợ từ chối vì đất quá nghèo.
“Đúng vậy, Tia Nắng không muốn lãng phí cuộc đời của mình. Nhưng với tình bạn, mọi điều đều khác. Thực ra, chúng ta đều muốn tạo ra ánh sáng. Nhưng hàng tỉ năm trôi qua, không ai trong chúng ta tìm thấy điều quan trọng hơn niềm vui để đánh đổi thời gian cuộc đời. Cho đến khi tôi gặp cậu và tìm thấy lý do để bắt đầu”.
Tia Nắng hy vọng có thể trồng thêm một cây hoa bằng cách nhờ đến con người. Cô đã đánh đổi ánh sáng của cuộc đời để tạo ra ánh sáng đa dạng. Cúc Dại dũng cảm che giấu nước mắt, đứng vững và vươn cao, để hoa rạng rỡ nhất.
Tuy nhiên, con người không chú ý đến cây hoa cúc dại. Trong báo cáo, họ chỉ nhắc đến ánh sáng trên ban công của căn hộ 308. Cúc Dại kiên nhẫn chờ đợi, từ ngày này sang ngày khác, từ tuần này sang tuần khác, từ tháng này sang tháng khác. Một ngày nọ, cửa căn hộ 308 cũng mở ra...
Những bông hoa cúc dại trong kí ức tình yêu
Nhiều năm trước, căn hộ 308 là nơi sinh sống của một cặp đôi trẻ, họ sống hạnh phúc. Anh tự sửa chiếc ban công thành khu vườn nhỏ để làm vợ mình vui, nơi có những bông hoa cúc dại nảy nở. Khi vợ mang thai và sinh con gái, hoa cúc cũng yêu thương đứa bé vô điều kiện.
Thời gian trôi qua êm đềm. Một ngày, vợ anh ra đi không trở lại, chỉ còn lại anh khóc bên khu vườn. Sau đó, anh cũng rời khỏi căn nhà.
Những bông hoa dần tàn phai, cây cúc cuối cùng rơi xuống đất, ký ức về vườn hoa cúc bị che phủ. Vào một ngày xuân tháng ba, một mầm hoa nhỏ nhú lên. Một người đàn ông lặng lẽ nhìn cây cúc dại.
Sau khi vợ mất, người đàn ông mang theo con gái rời khỏi ngôi nhà. Nhưng khi nhìn vào bức ảnh trên báo về sự kiện kỳ lạ, anh không thấy ánh sáng màu sắc rực rỡ, chỉ thấy một bông hoa cúc dại bé nhỏ.
“Em ấy rất dũng cảm nhưng cô đơn lắm. Hay ta trồng thêm một khu vườn ở đây để em ấy có bạn bè?”. - “Được chứ. Ta sẽ trồng thêm nhiều cây hoa cúc dại mới. Mẹ luôn nói, trồng một vườn hoa là việc đáng làm nhất trên đời”.
Chỉ cần nhìn qua căn hộ số 308 ở tòa nhà thứ hai, bạn sẽ thấy một điều khác biệt so với 179 căn hộ khác: trên ban công nhỏ, có một vườn hoa cúc dại. Mọi thứ đều thay đổi. Mọi người đều chú ý đến vườn hoa và “họ bắt đầu tìm kiếm và nghĩ về khu vườn riêng của mình”.
Zing News