blogradio.vn - Chúng ta đã gặp nhau và có lẽ số phận muốn chúng ta phải gắn bó như vậy, chỉ có thể gặp nhau và hiểu nhau qua trái tim.
- Vậy thì tốt quá, tôi xin lỗi. Có lẽ do nhiều người xin nghỉ phép nên tôi nhầm lẫn. Em muốn thảo luận về điều gì?
- Em muốn biết ý kiến của sếp về kế hoạch mà em đã gửi. Sếp có muốn giữ nguyên hay chỉnh sửa gì không ạ?
- Công việc đó à? Tôi chưa kịp xem, có gấp lắm không?
Cô lại bất ngờ lần nữa khi sếp hỏi công việc có gấp không, nhưng cô vẫn trả lời:
- Không, sếp.
- Được, để tôi đọc xem rồi sẽ trả lời cô sau. Còn việc gì khác không?
- Không ạ, em về phòng đây.
Cô rời khỏi phòng sếp, đặt tay lên trán, rồi nâng lên mặt. Cô không thấy sốt, và chắc chắn sếp cũng vậy. Nhưng sáng nay sếp thật là lạ. Sếp quan tâm đến việc nghỉ phép của cô, trong khi cô chưa từng xin nghỉ phép suốt mấy năm qua. Công việc cô đang làm trôi chảy, không có dấu hiệu gì là gấp, và cô cũng không nghĩ đến việc nghỉ phép. Cuộc trò chuyện với sếp vừa qua dường như ngắn ngủi, nhưng có lẽ cả sếp lẫn cô đều sẽ cười, vì nó giống như trò đùa giữa bà và chú gà.
Có lẽ sếp đã nhầm cô với ai đó, vì sếp quá bận rộn, cô chỉ có thể tự trả lời như vậy.
Cô ngồi xuống, công việc hôm qua vẫn còn chưa hoàn thành. Hôm nay là ngày cuối cùng làm việc trong tuần nên ngày mai sẽ nặng nề hơn, vì mỗi cuối tuần cô phải nghĩ ra ý tưởng cho tuần tiếp theo, sau đó ghi chép vào quyển sổ tay. Cô nghĩ rằng mỗi người đều có cách làm việc riêng, chỉ có đồng nghiệp trong phòng mới hiểu và đồng cảm. Họ và cô đã cùng làm việc với nhau suốt mấy năm qua, và cô thích cảm giác được làm việc cùng họ.
Cô đã viết đến đâu rồi?
“Anh.
Nghe em nói này, sao anh không tin em? Có lẽ những gì em viết cho anh đã quá lâu và nhiều nên anh đã quên. Em đã nói rằng chỉ cần anh tin em là đủ. Anh còn nhớ không?
Em vẫn khỏe, chỉ là đôi khi em lại bị đau đầu, nhưng sau đó đau lại qua nhanh chóng và em cảm thấy khỏe mạnh trở lại, nên có lẽ không sao. Em đang cố gắng hết sức để làm nhiều nhất có thể. Nếu có một ngày em không còn sức nữa và không thể tiếp tục, anh đừng buồn, vì nếu anh buồn thì em cũng sẽ buồn theo.
Chắc chắn em sẽ phải viết lại điều này lần nữa. Dù em ở đâu, làm gì, vào thời điểm nào, em vẫn luôn ở gần bên anh, sát bên anh, giống như chúng ta đã từng làm trong công việc. Anh có hiểu điều này không? Ngoài gia đình, chỉ có mình anh với em thôi. Dù chúng ta không thể ở bên nhau như trước, nhưng suy cho cùng, em vẫn nghĩ về anh, điều đó là quan trọng nhất.
Mối quan hệ của chúng ta có lẽ là kỳ lạ nhất. Điều này làm em vừa vui vẻ vừa buồn. Có những lúc em cần anh ở bên cạnh để nghe lời động viên, để biết làm thế nào tiếp tục, nhưng không thể. Em chấp nhận và hiểu điều đó, dù là mãi mãi.
Có những lúc em dừng lại, một ngày, hai ngày, một tuần hay thậm chí lâu hơn, anh đừng lo. Hãy tin rằng em bận rộn với công việc, hoặc cần thời gian nghỉ ngơi để tập trung viết lách, hoặc có những việc gia đình hay cá nhân khác mà em không thể chia sẻ ở đây. Nhưng em sẽ quay trở lại nhanh chóng.
Một ngày nào đó, khi em quay về với Phật, đừng trách em. Thường người ta không kiêng tránh điều đó. Hãy tin rằng em vẫn sẽ ở bên anh, mong những điều tốt đẹp nhất đến với anh.
Em không giấu anh, em đang có những lo lắng trong lòng. Nếu có thể chia sẻ với anh, em sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, nhưng hiện tại cũng không sao.
Em vẫn có thể khóc, đó là điều tốt. Điều đáng sợ nhất là không thể khóc được.
Anh đang làm việc thế nào? Đã lâu rồi em không hỏi anh như vậy. Mỗi khi anh xuất hiện, em luôn cảm thấy được an tâm, dù không biết công việc của anh có khó khăn không. Anh chưa bao giờ chia sẻ với em, chỉ đến và đi như là nguồn cảm hứng cho mọi người, nhưng mệt mỏi anh giữ kín.
Hằng ngày em đi qua con phố đó, nơi anh thường ngồi với một ly cà phê. Chúng ta đã gặp nhau và có lẽ đó là số phận, chỉ có thể gặp và gần nhau bằng trái tim.
Cuộc sống vẫn có những thăng trầm, vẫn có bốn mùa thay nhau đưa ra những cảm xúc khác nhau. Em ngồi đây mỗi ngày, biết anh đã rất xa xôi, nhưng có lẽ cuối cùng chúng ta chỉ gặp nhau trong tâm tư.
Em nhìn ra những con đường, những dòng xe, nhưng trong tâm trí, em luôn nghĩ anh đang ở đó, đang cười với em.
Anh có biết không? Anh là hạnh phúc và cũng là nỗi đau của em.
Sắp tới, em có lẽ sẽ dừng lại một thời gian. Anh đừng buồn, em luôn nhớ đến anh.
Sáng nay, tiếng chim hót vang quanh nhà em nhiều, đặc biệt là ở cửa sổ phòng ngủ của em, và những cây xanh trước sân đầy những giọt mưa. Em biết đó là mưa, không phải sương. Ở thành phố của em, dường như chỉ có hai mùa mưa nắng, không phải bốn mùa rõ rệt. Anh nhớ đừng chủ quan về sức khỏe nhé.
Em vẫn tìm thấy những khoảnh khắc hạnh phúc, dù nhỏ nhặt và ngắn ngủi. Em tích lũy chúng từng ngày để có thêm nhiều, để tự mình tiếp tục đi tiếp. Dù hôm nay không có bước chân anh bên cạnh, em vẫn tiến bước, mỗi ngày một bước, để cả anh và em cảm nhận rằng chúng ta không xa cách.
Anh đã hiểu và tin em chưa?”
Cô gõ phím rồi đột ngột ngừng lại, để câu hỏi vơ vẩn. Cô thích kết thúc như vậy, họ sẽ không gặp nhau. Cô nghĩ đến những người bạn khác của mình. Cuộc sống này có bao nhiêu con người, cũng có bấy nhiêu mối tình, dù hạnh phúc hay đau đớn, họ vẫn biết rằng họ yêu đến hơi thở cuối cùng.
Cô uống hết ly nước trước mặt. Cô nhìn bức rèm cửa không thể ngăn hết được ánh nắng mặt trời, chúng lung linh, lấp lánh, hiện lên và biến mất, và những hoa văn trên rèm cứ nhấp nhô, lung linh theo nhịp.
Mùa xuân đang đến gần, cô cảm nhận được không khí của mùa xuân xung quanh. Đó là mùa của ước vọng, của hy vọng, dù mọi người biết rằng khó khăn không bao giờ kết thúc, nhưng đó là ý nghĩa của cuộc sống này.
Cô vừa hoàn thành bài viết nhưng chưa nghĩ ra tiêu đề. Cô đứng dậy và đi về phía bức rèm, mong muốn hít thở những cơn gió mát đầu tiên của mùa xuân cùng ánh nắng vàng.
Chỉ là một chút hạnh phúc, nhưng sẽ là một ngày cô giữ thêm hạnh phúc cho bản thân.
© HẢI ANH - blogradio.vn