Cha, mẹ, ông bà, thầy cô, bạn bè - 16 tuổi, tôi đã trải qua nhiều mối quan hệ như vậy. Nhưng không ai trong số họ cần tôi.
Gia đình tôi khá bình thường, không nghèo lắm cũng không giàu, nhưng tiếc thay, tôi chỉ là bình thường. Cha mẹ tôi đã ly thân khi tôi còn nhỏ, nhưng cho đến khi tôi lên lớp 6, họ mới đưa ra quyết định đó.
Đối với tôi, khái niệm về cha mẹ chưa từng tồn tại - tôi chỉ biết có cha hoặc mẹ. Đôi khi, tôi cảm thấy tiếc nuối vì sao cha mẹ tôi không sống cùng nhau như mọi gia đình khác, tại sao tôi chưa từng được trải qua chuyến du lịch cùng cả gia đình, hoặc những bữa cơm với cả ba mẹ.
Tôi sống với ông bà ngoại. Mỗi khi tôi làm điều gì không vừa lòng, họ thường nhắc nhở về gia đình của bố tôi - rằng vì bố tôi không thành công, nên đến lượt tôi cũng thế, hoặc rằng ông nội tôi có cháu mới nên quên mất tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy buồn lòng.
Trước đây, ông nội thường mời tôi ra ngoài cổng để mua đồ ăn vặt, nhưng giờ đây ông không làm như vậy nữa. Tôi cảm thấy tủi thân và buồn rầu, tôi không còn yêu thích bố và ông nội như trước. Nhưng tôi cũng không hài lòng với ông bà ngoại. Dường như, tôi chỉ là đứa con - đứa cháu nằm ở giữa, lọt vào khe hở giữa hai thế hệ.
Tại trường, tôi luôn là một cá thể khác biệt. Thầy cô luôn than phiền về việc tôi chậm hơn các bạn trong lớp rất nhiều. Tôi tự kìm lại bản thân mình, không dám thể hiện, dần dần trở thành một người đơn độc và bị cô lập bởi các bạn cùng lớp.