Bài văn về một lỗi của em bao gồm dàn ý chi tiết và 30 bài văn tốt nhất, ngắn gọn được tuyển chọn, tổng hợp từ các bài văn tập làm văn của học sinh lớp 5 trên khắp đất nước giúp bạn triển khai ý, tích lũy thêm vốn từ để viết bài văn về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài…) hay.
Một lần gặp phải sai lầm (bỏ học, nói dối, không làm bài…) của em (dàn ý, 30 mẫu siêu hay)
Một lần gặp phải sai lầm (bỏ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 1
Tuổi thơ nghịch ngợm đã đem lại cho chúng tôi không ít kỉ niệm, cũng như những lỗi lầm đáng nhớ, vô tình nhưng đáng nhớ. Tôi cũng không ngoại lệ, từng mắc phải lỗi lầm khiến tôi phải hối hận đến tận bây giờ.
Một lần đó, tôi đang học lớp 4. Mặc dù gia đình không khá giả, nhưng mẹ tôi vẫn cố gắng để tôi đi học thêm ở nhà cô. Ban đầu, tôi học rất chăm chỉ, nhưng sau đó, tôi đã phạm phải một sai lầm lớn.
Mẹ tôi đã nhận ra sự thay đổi trong tôi. Cô ấy không nói gì, chỉ là nhìn tôi với ánh mắt biết ơn và mất niềm tin. Đó là lúc tôi nhận ra mình đã làm mẹ thất vọng và tôi cảm thấy rất đau lòng.
Dàn ý Kể về một trải nghiệm khiến tôi phải đối mặt với sai lầm (bỏ học, nói dối, không làm bài…)
1. Mở đầu
- Bắt đầu câu chuyện về sai lầm của bản thân bằng cách trực tiếp hoặc gián tiếp.
2. Phần chính
- Gia đình tôi không giàu có, cuộc sống không dư dả, điều đó khiến tôi cảm thấy tủi thân.
- Dù khó khăn nhưng mẹ luôn cố gắng để tôi có thể đi học thêm mỗi tháng và đặt tiền cho tôi đóng học.
- Tôi rất thích đọc truyện tranh, và vì thế tôi đã lén lấy tiền học để mua sách.
- Mẹ tôi phát hiện, tôi sợ hãi vì lo sợ mẹ sẽ phải đánh tôi.
- Nhưng mẹ nói một câu mà tôi mãi nhớ: 'Mẹ luôn tin tưởng con, chỉ mong con học giỏi mà chưa nghĩ con cũng có những sở thích riêng, nhưng gia đình...'
- Tôi nhận ra bản thân đã phạm lỗi nặng nề như thế nào, những đồng tiền mẹ cần cù kiếm được để cho tôi đi học, nhưng tôi lại dùng để mua sách.
- Tôi chỉ biết xin lỗi mẹ nhiều lắm và hứa không bao giờ lặp lại, không bao giờ làm mẹ phải buồn.
3. Kết luận
- Cảm xúc của tôi sau lần mắc sai lầm đó...
Kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 2
Bị điểm kém không phải là điều khủng khiếp, nhưng với một học sinh hàng đầu như tôi, đó là điều đáng xấu hổ với bạn bè, thầy cô và ngay cả sự lo sợ nếu bố mẹ biết. Vì thế, tôi đã thực hiện một hành động khá hài hước và ngớ ngẩn.
Lúc đó là thời điểm lớp 5, khi mọi đứa trẻ đã bắt đầu có ý thức và nhận thức về sự quan trọng của việc học hành và hình ảnh của mình. Trong lớp chúng tôi, có sự phân biệt lớn giữa những cá nhân có thành tích học tập cao nhất. Và tôi luôn đứng đầu, cũng là lớp trưởng nên mẹ tôi rất tự hào về tôi, và cô giáo cũng thường khen tôi trong các cuộc họp phụ huynh. Nhưng một ngày nọ, trong một bài kiểm tra thông thường, tôi đã làm sai hai trên ba bài, chỉ được ba điểm. Tôi cảm thấy rất xấu hổ và vội vàng giấu bài kiểm tra để tránh làm mẹ thất vọng. Bạn có biết tôi đã giấu nó ở đâu không? Tôi đã giấu nó ở ngăn kéo cuối cùng của cặp sách của mình, với niềm tin rằng mẹ sẽ không bao giờ kiểm tra cặp sách của tôi. Nhưng tôi đã lầm, mẹ đã tìm ra bài kiểm tra của tôi, nhưng mẹ không mắng tôi. Thay vào đó, mẹ chỉ cười và nói với tôi một cách hóm hỉnh.
Những lời mẹ nói từ lâu đó, tôi vẫn nhớ mãi cho đến ngày hôm nay. Tôi không biết đó là bài học thứ mấy mà mẹ dạy, mặc dù mẹ nói rất ít nhưng những điều mẹ dạy đều vô cùng quý giá. Nghĩ về điều đó, tôi càng yêu mẹ nhiều hơn.
Tôi từng mắc rất nhiều lỗi từ nhỏ đến lớn, và mỗi lần đều khiến tôi nhớ mãi. Lớp 5, tôi bỏ học đi chơi, nhưng từ đó, tôi không còn liều lĩnh như vậy nữa.
Năm đó, tôi học lớp 5, kỳ 2, một thời điểm mà mọi người nói rằng quan trọng phải cố gắng học để chuẩn bị cho cấp hai. Thực tế, tôi cũng hiểu điều đó, vì xung quanh tôi có nhiều bạn bè đã bỏ học. Tuy nhiên, tôi vẫn bỏ học đi chơi cùng bạn bè. Từ đó, tôi nhận ra lỗi của mình và không còn liều lĩnh như vậy nữa.
Tuy là sai lầm nhưng việc bỏ học đi chơi cũng là một trải nghiệm. Từ đó, tôi không còn bỏ học và liều lĩnh như vậy nữa. Đôi khi, sai lầm giúp chúng ta tự hoàn thiện hơn.
Bỏ học đi chơi, dù là sai lầm nhưng cũng là một trải nghiệm quý giá. Từ đó, tôi đã không còn bỏ học và liều lĩnh như vậy nữa. Thậm chí, sai lầm còn giúp tôi nhận ra và hoàn thiện bản thân hơn.
Một sự việc khiến tôi phải đối diện với hậu quả (trốn học, nói dối, hay không làm bài…) - mẫu 4
Thầy cô giáo, những người thầy là những người mẹ hiền lành không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn luôn che chở, bảo vệ và yêu thương chúng ta. Tuy nhiên, đôi khi, vì ham chơi, vì ham vui mà chúng ta lại làm họ thất vọng. Tôi cũng đã từng có một lần phạm lỗi như thế với cô giáo của mình.
Cô Mai là cô giáo chủ nhiệm của lớp chúng tôi khi tôi còn học lớp 4. Cô có dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh xắn và giọng nói rất ấm áp, truyền cảm. Cô luôn xem học sinh trong lớp như con cái của mình. Cả lớp tôi đều rất quý và tôn trọng cô vì cô luôn nhiệt tình, hết mình với học trò, không ngại gian khổ để dạy dỗ, nuôi dưỡng chúng tôi trưởng thành. Khi ấy, tôi là một học sinh rất nghịch ngợm, thường xuyên là lãnh đạo trong những trò phá phách ở lớp, cô đã khuyên tôi không ít lần nhưng tôi vẫn không chịu ngoan. Một hôm, nghe nói có biểu diễn xiếc thú ngoài phố, tôi rất muốn đi xem, liền nảy ra ý định trốn học để ra ngoài phố. Tôi không muốn đi một mình, nên đã rủ Nam cùng tham gia phi vụ này với tôi. Ban đầu, Nam còn e ngại:
- Làm sao để trốn ra ngoài được, cổng trường lúc nào cũng đóng, lại còn có bác bảo vệ nữa?
Tôi bất chợt nghĩ ra một ý tưởng, tôi biết có một khe hở ở bức tường phía sau trường, chúng tôi sẽ chui qua đó để ra ngoài. Khi không ai để ý, chúng tôi lẻn ra phía bức tường. Khe hở không lớn, Nam phải cố gắng mãi mới có thể chui qua. Khi đến lượt tôi, tôi đang chui qua nửa người thì bất ngờ bị kéo lại bởi một bàn tay. Tôi sợ hãi khi nhận ra đó là bác bảo vệ. Bác hỏi, giọng nói giận dữ:
- Học sinh lớp nào đây? Có ý định trốn học đi chơi à?
Tôi xanh mặt trước sự nhìn chằm chằm của bác, bác giao tôi cho cô giáo chủ nhiệm. Đứng trước mặt cô, tôi cảm thấy như muốn khóc. Tôi nghĩ cô sẽ tức giận lắm, nhưng lại nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy:
- Các em ấy lại quên mất trách nhiệm, mong bác có thể tha thứ cho họ. Tôi sẽ lặp lại nhắc nhở các em.
Sau đó, cô quay sang phía tôi:
- Nếu các em trốn học ra ngoài và gặp phải nguy hiểm, cô sẽ phải báo cáo với bố mẹ các em. Hãy hứa với cô rằng các em sẽ không tái phạm nữa.
Tôi nhút nhát đáp:
- Em xin lỗi cô ạ, em hiểu lỗi rồi, em sẽ không làm như vậy nữa
Cô vuốt nhẹ đầu tôi và mỉm cười:
- Biết nhận lỗi là một điều tốt.
Dành tình yêu cho con như ánh nắng ấm áp của buổi chiều
Kể về một lần em phạm lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 6
Cuối năm học vừa qua, em được nhận phần thưởng Học sinh xuất sắc. Dù được khen ngợi từ thầy cô và bạn bè nhưng em cảm thấy rất xấu hổ.
Em từng là một học sinh giỏi môn Toán, luôn đạt điểm cao trong mọi bài kiểm tra. Mỗi khi thầy gọi tên em lên bảng, em luôn tỏ ra tự tin và rành mạch.
Nhưng một ngày, trong giờ ôn tập, em không chú ý học bài và bất ngờ khi thầy yêu cầu toàn bộ học sinh làm bài kiểm tra. Em bối rối không biết phải làm sao.
Em cảm thấy như thời gian trôi chậm lại trong khi làm bài kiểm tra. Sự lo lắng làm cho tâm trí em bối rối và kết quả là bài kiểm tra không tốt.
Khi thầy giáo trả lại bài, em nhận ra rằng em chỉ đạt điểm 3. Em cảm thấy tột cùng xấu hổ và lo lắng về cách giải thích cho thầy, bạn bè và gia đình.
Thầy giáo ghi điểm vào sổ. Khi đến tên em, em tự tin nói to: 'Tám điểm ạ!'. Thầy tiếp tục gọi tên các bạn khác. Em nhẹ nhõm thở phào và hy vọng thầy sẽ không chú ý vì có nhiều bài khác bị điểm kém.
Để xoá hết mọi dấu vết, tối đó em làm lại bài và sử dụng bút đỏ để ghi điểm 8 theo viết tay của thầy. Ngày qua ngày, em lo lắng về việc thầy có thể kiểm tra lại bài kiểm tra. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện cũng trôi qua và em dường như đã quên điều đó.
Cuối năm học, em nhận được danh hiệu Học sinh xuất sắc. Mặc dù nhận được sự khen ngợi từ mọi người nhưng em cảm thấy rất xấu hổ. Em không cảm thấy xứng đáng với danh hiệu đó và không đủ can đảm để thú nhận sự thật.
Mặc dù thời gian đã trôi qua nhưng nỗi ân hận vẫn còn đọng lại trong em. Em hy vọng thầy cô, cha mẹ và bạn bè có thể tha thứ cho em. Em hứa sẽ không bao giờ tái phạm lỗi lầm đó nữa.
Kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 7
Đã có ai từng tự hỏi: 'Liệu tôi đã làm thầy cô vui lòng hay chỉ làm thêm mệt mỏi cho họ?'. Riêng tôi, tôi là một học sinh bình thường nhưng đã làm cho thầy cô thất vọng nhiều lần. Dù đã qua bao nhiêu năm, nhưng tôi vẫn không thể quên được lỗi lầm đó, lỗi lầm khiến thầy cô buồn.
Đó là một buổi sáng đẹp trời, tôi đến lớp sớm như mọi ngày. Nhưng hôm đó, khi mới bước vào lớp thì đã gặp các bạn đang chờ sẵn. Thấy tôi, một trong số họ chạy đến và đấm nhẹ vào vai tôi, nói: 'Ồ! Hôm nay đến muộn nhỉ?'. 'Tôi không muộn, chỉ là các bạn đến sớm thôi' - tôi đáp. Họ thở dài và nói tiếp: 'Được rồi, quên đi. Hoặc là chúng ta tổ chức một cuộc thi vẽ đi. Phần thưởng sẽ là một chuyến tham quan phòng thí nghiệm của cô Bích. Các bạn có đồng ý không?'. 'Đồng ý, nhưng tôi không có giấy để thi đâu nhé!' - thằng Tâm tiếp tục. Tôi nói: 'Tường trắng, bàn gỗ mới 'tin' này đây, không cần giấy đâu!'.
- Cậu này đứng lại – tiếng bác Thành làm tôi giật mình, mặt cắt không còn hạt máu.
– Cậu đem xe lại đây, lát sau nói chuyện. Đậu xe ở một góc lán, tôi thấy thời gian trôi qua chậm chạp nhưng đầy nỗi sợ hãi, hối hận cứ tràn ngập. Người cuối cùng lấy xe ra là tôi. Tôi lê đôi chân dắt chiếc xe đạp lại gần bác, không dám nhìn lên như bình thường. Cô Thơ – Phó trưởng ban quản lý học sinh đi lại – hỏi:
- Có chuyện gì vậy? - Học sinh này dùng vé giả!
Bác Thành đáp, giọng không che giấu được sự bực tức rồi đưa tấm vé cho cô Thơ xem. Tôi muốn khóc nhưng không phải vì sợ nữa mà vì xấu hổ. Cô Thơ nhìn tôi, tôi không dám nhìn cô nhưng tôi biết vì tôi cảm thấy ánh mắt cô như lửa đốt da thịt.
- Đây là em Phương Thu, lớp 5 của cô Liên. Cô nói với bác Thành, giọng buồn.
- Tôi bảo lãnh cho em.
Rồi cô nói với tôi:
- Em về viết bản tường trình gửi cô chủ nhiệm và hãy hứa không bao giờ tái phạm nữa. Dối trá là một điều rất xấu. Cô nói nhẹ nhàng nhưng từng từ, từng chữ như thấm sâu vào lòng tôi. Tôi cảm thấy hối hận:
- Dạ, em hiểu ạ.
Chiều hôm đó, thay vì đi chơi như thường lệ, tôi trốn vào phòng, quấn chăn kín mít. Tôi nhắm mắt nhưng không thể ngủ được, nỗi sợ hãi tràn ngập tâm hồn tôi. Chỉ muốn qua ngày hôm nay, chuyện này sẽ được tiết lộ trước cả trường, mọi người sẽ biết tôi là một kẻ dối trá. Bố mẹ tôi sẽ ra sao khi biết con mình sinh ra một đứa dối trá? Và còn lớp tôi nữa, tôi sẽ làm cho cô chủ nhiệm và bạn bè phải xấu hổ vì 'dây dưa' với một người hư hỏng như tôi? 'Phải cứu vãn điều gì còn có thể cứu vãn! Mình đã là người bỏ đi rồi nhưng không được làm tổn thương thêm bất kỳ ai nữa!'. Tôi bắt đầu viết ba bản kiểm điểm, một gửi cô Thơ, một gửi cô chủ nhiệm và một gửi chú Thành, trong đó tôi tường trình lại toàn bộ sự việc.
Tôi thừa nhận lỗi lầm nhưng không xin tha thứ vì tôi hiểu rõ tội lỗi của mình. Tôi chỉ mong không phải đối mặt với sự phê phán trước toàn trường để cô chủ nhiệm và bạn bè không phải xấu hổ vì tôi, để danh dự của lớp không bị mất đi. Còn với bản thân, tôi sẵn sàng chịu án kỷ luật nặng nhất: bị buộc thôi học. Trong những ngày tiếp theo, tôi sống trong lo sợ chờ đợi án kỷ luật nhưng mãi không thấy đâu. Có vẻ như mọi người đã quên đi lỗi lầm của tôi. Vào một ngày cuối năm, khi chia tay với chúng tôi, cô Thơ nói:
- Lớp các em tuy rất nghịch ngợm nhưng cô thấy mọi người đoàn kết và yêu thương nhau, luôn hết lòng với lớp. Cô chỉ dừng lại ở đó và mỉm cười với tôi. Nụ cười ấy chứa đựng thông điệp: các thầy cô và chú Thành đã tha thứ cho tôi.
Ba năm đã trôi qua, mỗi khi nhớ lại tôi vẫn tự hỏi nếu không có lòng bao dung, sự rộng lượng của cô Thơ, cô chủ nhiệm và cả chú Thành thì tôi sẽ ra sao? Có lẽ tôi chỉ phải chịu một án kỷ luật nhẹ, có thể chỉ cần bị nêu tên trước cả trường thôi cũng đủ để rút kinh nghiệm cho một học sinh ngoan ngoãn. Một ai đó đã nói: “Án kỷ luật nhẹ hay nặng đều khiến một học sinh tuột dốc nhanh hơn mà thôi”. Sự bao dung của các cô và chú đã ngăn không cho tôi tự coi mình là kẻ bỏ đi để tự do tuột dốc, và giờ đây tôi luôn cố gắng phấn đấu trở thành một con người trung thực và để câu chuyện này mãi là lần mắc lỗi đầu tiên và duy nhất của tôi.
Kể về một lần em mắc lỗi (nghỉ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 9
Trong cuộc sống của mỗi người, ai cũng có những khoảnh khắc mắc lỗi. Tuy nhiên, điều quan trọng là sau mỗi lần phạm sai, chúng ta biết hối hận và sửa chữa. Tôi cũng đã từng mắc phải một lỗi lầm với người bạn thân của mình, và vì lỗi đó, gần như tôi đã gây ra sự tan vỡ của một mối quan hệ tốt đẹp.
Tôi và Hoa đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, với nhà gần nhau, mối quan hệ giữa chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn, như hai người anh em ruột vậy. Mặc dù tính cách của chúng tôi khác biệt - Hoa hiền lành, ít nói và điềm đạm, còn tôi thì hoạt bát, năng động và hướng ngoại, nhưng mối quan hệ của chúng tôi luôn mạnh mẽ và đầy màu sắc. Hằng ngày, ngoài việc cùng nhau đi học, Hoa còn giúp tôi nhiều trong việc học tập, nhờ có Hoa mà tôi đã tiến bộ rất nhiều. Một hôm, khi cô giáo kiểm tra bài cũ, tôi tự tin trả lời và nhận điểm 10, nhưng sau đó tôi đã tự phụ và không ôn lại bài. Khi cô bất ngờ cho kiểm tra 15 phút, tôi không nhớ nổi một chữ và đã chép bài của Hoa. Cô trả bài và nói:
- Cô rất buồn khi trong lớp có hiện tượng chép bài, đó là của Lan và Hoa, cô cho cả hai em 3 điểm, nếu có gì thắc mắc, các em có thể sau giờ học lên gặp cô.
Tôi sửng sốt và Hoa cũng rơi nước mắt khi nhận lại bài kiểm tra của mình. Tôi không để ý và nghĩ rằng chỉ là một bài kiểm tra thôi, tôi sẽ xin lỗi Hoa sau. Tan học, Hoa không đợi tôi mà đi trước. Mấy đứa bạn cùng lớp thì nói thầm:
- Hôm nay Hoa không học bài sao? Thường thì cậu ấy cẩn thận lắm mà.
Bây giờ, tôi mới nhận ra và hối hận về lỗi lầm của mình. Vì sự không chú ý của mình, tôi đã làm tổn thương Hoa. Không biết phải làm gì, tôi vội vàng đuổi theo Hoa để xin lỗi. Khi bắt kịp Hoa, tôi nói với giọng cẩu thả:
- Hoa ơi, tôi xin lỗi. Tại vì tôi mà cậu bị điểm kém.
Hoa mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Không sao cả, mình không giận bạn nữa đâu.
Khi đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu không kịp thời sửa lỗi, có lẽ tôi đã mất đi một người bạn tốt như Hoa.
Mỗi khi nhớ lại kỉ niệm đó, tôi cảm thấy xấu hổ và nhắc nhở bản thân phải quan tâm đến cảm xúc của người khác hơn. Nếu không, tôi sẽ đánh mất những người luôn yêu thương và hỗ trợ tôi trong cuộc sống.
Kể về một lần em mắc lỗi (nghỉ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 10
Hôm nay, khi em quay trở lại thăm trường cũ, tất cả vẫn như ngày xưa, kể cả hàng cây xanh. Nhìn thấy cảnh đẹp ấy, những kí ức của quá khứ tràn về. Đặc biệt là kỷ niệm về một lần em lẩn trốn trong giờ thể dục.
Ngày đó là một ngày nắng nóng oi bức, khi chúng tôi có giờ thể dục trên sân trường. Mọi người đều cảm thấy khó chịu. Sau khi điểm danh và tự khởi động, thầy mới đi lấy dụng cụ, và mất khoảng mười lăm phút cho đến khi thầy trở lại. Vì vậy, ngay khi thầy đi xa, em đã dừng lại và chạy vào bóng râm phía sau sân để nghỉ ngơi. Trong khi hóng mát, em tự tin rằng sẽ kịp quay lại khi thầy trở lại, vì mọi khi thầy gần về, lớp trưởng sẽ gọi tất cả đứng thành hàng ngang như một tín hiệu để em trở lại.
Trong lúc em nằm thư giãn dưới bóng mát, em bỗng cảm thấy có điều gì đó lạ lùng. Đã lâu rồi mà vẫn chưa nghe thấy lệnh tập hợp từ lớp trưởng. Liệu có phải thầy đã đi xa như vậy không. Và thêm nữa, tiếng hô và tiếng chạy nhảy ồn ào của cả lớp bỗng dưng im bặt, tạo ra một sự yên tĩnh khó hiểu. Cảm giác kỳ quặc đó khiến em vội bỏ bóng mát, chạy vòng quanh sân thể dục. Đến lúc đó, em mới nhận ra rằng, mình đã bị thầy phát hiện trốn phần khởi động. Hóa ra hôm nay, thầy quên chìa khóa trong cặp nên phải quay lại. Khi thầy trở về, thầy nhận ra rằng có năm người không có mặt so với lúc điểm danh, thế là thầy dừng lại đợi. Bốn người kia nhanh chóng quay lại và xin lỗi thầy, còn em thì chỉ đến sau cùng. Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của thầy, em cúi đầu xin lỗi, thầy không trả lời mà tiếp tục bắt đầu tiết học như bình thường. Dù ngạc nhiên, cả lớp vẫn tuân thủ theo hướng dẫn của thầy. Chỉ riêng em đứng bên lề sân, cô đơn như một người bị bỏ lại. Đứng im lặng nhìn các bạn tập trung ở sân dưới. Lần đầu tiên, em nhận ra rằng tiết học thể dục không chỉ là mệt mỏi và nóng nực, mà còn rất thú vị. Và việc đứng một mình trong bóng râm, trong khi bạn bè đang học, là một cách tra tấn. Nó làm em cảm thấy bất an và lo lắng. Mấy lần em gọi thầy vào lớp, nhưng thầy không đáp lại, giả vờ như không nghe thấy. Suốt bốn mươi lăm phút đó, em cảm thấy như đã trải qua một thời kỳ dài vậy. Cuối cùng, khi hết giờ, thầy mới tiến lại gần em và nói:
- Em đã nhận ra lỗi của mình chưa?
- Dạ, em xin lỗi ạ. Từ bây giờ, em sẽ không bao giờ trốn học và lười biếng nữa. Thầy cho em vào học với các bạn nhé? - Em vội trả lời.
Nhìn thái độ hối lỗi của em, thầy cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng. Thầy gật đầu:
- Được, tiết sau em hãy vào học cùng các bạn đi!
Câu nói đó của thầy như một cơn gió mát thổi đi mọi mệt mỏi và phiền muộn trong lòng em. Tiết thể dục sau đó trở thành tiết học tốt nhất em từng có, cũng là buổi thể dục mà em cảm thấy hứng khởi nhất từ trước đến nay. Chính cách thức thầy xử lý tế nhị đã giúp em nhận ra niềm vui của việc học tập cùng bạn bè, và giúp em sửa đổi thói xấu trốn học.
Từ đó đến nay đã hơn hai năm trôi qua, nhưng sự việc đó em vẫn nhớ rõ. Dù là một ký ức không vui vẻ, lại liên quan đến thói xấu của bản thân, nhưng nó đã thực sự giúp em thay đổi, trở thành một học sinh tốt, được thầy cô và bạn bè yêu quý.
Kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 11
Tuổi thơ của mỗi người đều đong đầy những kỷ niệm đáng nhớ. Nhờ những kỷ niệm ấy mà tuổi thơ trở nên đầy màu sắc. Với bản thân em cũng vậy. Trong hàng ngàn kỷ niệm đó, có một lần em nhớ đến khi em đã nói dối mẹ.
Kỷ niệm ấy diễn ra khi em đang học lớp năm. Em được đánh giá là một cô bé thông minh nhưng lười biếng và thích nói dối. Ngày hôm đó, sau khi thức dậy, em cảm thấy buồn chán và không muốn đi học. Vì vậy, em đã giả vờ bị đau bụng. Khi mẹ thấy em vẫn chưa xuống ăn sáng, mẹ ngay lập tức chạy lên kiểm tra tình hình của em. Mẹ lo lắng rất nhiều. Ngay lập tức, mẹ tìm dầu nóng để xoa bóp cho em. Trong khoảnh khắc đó, em đã cảm thấy hối hận vì đã lừa dối mẹ. Nhưng rồi em vẫn im lặng và lắc đầu. Sau một lúc, khi mẹ thấy em vẫn không hơn, mẹ quyết định cho em nghỉ học ngày hôm đó.
Sau khi mẹ ra khỏi nhà, em ngay lập tức vui mừng đứng dậy, chạy ra phòng khách để thư giãn. Em mở tủ lạnh, lấy bánh kẹo ra và vui vẻ xem phim, ăn trong niềm vui. Đúng lúc đó, em nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn sang thì thấy mẹ đang đứng đó. Khuôn mặt mẹ đỏ bừng, trên tay cầm túi thuốc và lồng đựng cháo ấm. Dường như mẹ quá ngạc nhiên, mẹ đứng yên tại chỗ, chỉ thốt lên “Sao con…”. Nhưng sau khi hiểu ra tình hình, khuôn mặt mẹ trở nên buồn bã, ánh mắt thất vọng nhìn về phía em. Sau đó, mẹ im lặng bước vào phòng bếp, đặt cháo và thuốc lên bàn rồi quay lại phòng. Em cảm thấy hối hận vô cùng. Em lên phòng xin lỗi mẹ:
- Con xin lỗi mẹ ạ, con đã nói dối mẹ để được nghỉ học hôm nay. Hành động đó thật là sai lầm, nhưng con mong mẹ hãy tha thứ cho con. Con hứa từ nay sẽ không bao giờ nói dối nữa. Nếu con phạm lỗi, mẹ có thể phạt con thật nặng.
Mẹ vẫn im lặng. Em nghĩ rằng mình không được tha thứ, nước mắt tuôn dài trên má. Cuối cùng, mẹ cũng phản ứng lại. Mẹ lau đi nước mắt của em, vuốt nhẹ lên trán em và nói:
- Con đã biết nhận lỗi như vậy mẹ rất vui. Hãy nhớ lời hứa này của con. Mẹ sẽ theo dõi con cẩn thận.
- Dạ vâng ạ - Em hồi đáp với niềm vui không gì sánh bằng.
Kể từ sau sự việc đó, em trở thành một con người khác hoàn toàn, không còn lười biếng và nói dối nữa. Thay vào đó, em trở nên chăm chỉ và trung thực hơn. Sự thay đổi tích cực đó, chính là nhờ vào bài học của mẹ ngày đó. Em sẽ luôn ghi nhớ điều này trong lòng mình.
Kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 11
Tuổi thơ của mỗi người đều đầy kỷ niệm đáng nhớ. Có niềm vui, cũng có niềm buồn, và cũng có những sai lầm. Tất cả những kỷ niệm đó đã tạo nên một tuổi thơ đáng nhớ. Trong tất cả những kỷ niệm đó, có một lần em nói dối mẹ mà em nhớ nhất.
Khi ấy, em đang học lớp hai, là một cô bé được khen là thông minh nhưng lười biếng và thích nói dối. Một ngày bình thường, em cảm thấy chán chường và không muốn đi học. Vì vậy, em đã quyết định giả vờ bị đau bụng để được nghỉ học. Nhưng hành động đó đã làm mẹ lo lắng. Mẹ đã dành thời gian để chăm sóc em nhưng lại bị em lừa dối.
Sau khi mẹ rời khỏi, em thấy hối hận vì đã làm mẹ buồn. Em hiểu rằng nói dối là sai lầm và hứa rằng sẽ không làm điều đó nữa. Em tiến lại gần mẹ và xin lỗi.
- Con xin lỗi mẹ ạ, con đã nói dối mẹ để được nghỉ học hôm nay. Hành động đó thật là sai lầm, nhưng con mong mẹ hãy bỏ qua cho con nhé. Con xin hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ nói dối nữa. Nếu con phạm sai, thì mẹ đánh con thật đau vào là được.
Mẹ vẫn im lặng, khiến em cảm thấy không thể được tha thứ, nước mắt vẫn tuôn dài trên má. Cuối cùng, mẹ cũng nói:
- Con biết nhận lỗi như vậy mẹ rất vui. Hãy nhớ lời hứa này của con nhé. Mẹ sẽ kiểm tra con thật kỹ.
- Dạ vâng ạ - Em trả lời với niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.
Kể từ sau sự việc đó, em như trở thành một con người hoàn toàn khác, không còn nói dối và lười biếng nữa. Thay vào đó, em trở nên chăm chỉ và trung thực hơn. Sự thay đổi tích cực đó, chính là nhờ vào hành động giáo dục bằng tình thương của mẹ. Em sẽ luôn ghi nhớ điều này trong lòng mình.
Kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 12
Hôm qua, khi đang cùng bạn thân Linh dọn đồ để chuẩn bị đi chơi, em nhìn thấy một chú gấu bông có vết may xấu xí trên chân. Mặc dù chú gấu cũ nhưng rất sạch sẽ, được đặt ở vị trí cao ráo. Nhìn thấy nó, kí ức về lúc trẻ của em hiện lên.
Lúc đó, em mới học lớp hai, vui vẻ và nghịch ngợm. Linh là bạn mới chuyển đến và rất ít nói. Cô luôn ôm một chú gấu bông xinh xắn. Em muốn kết bạn với cô và thường xuyên rủ cô đi chơi nhưng chưa bao giờ thành công. Một ngày, sau khi Linh từ chối đi chơi, em cố cướp lấy con gấu bông của cô. Hai bên vật lộn và kết quả là một phần của chân của gấu bị hỏng. Linh hoảng sợ và khóc nức nở. Nhìn thấy điều đó, em cũng rất hoảng hốt. Sau vài suy nghĩ, em nói:
- Đừng khóc, để tớ sửa lại cho gấu bông.
- Cậu có thể làm được không? - Linh hỏi em, khuôn mặt như chú mèo nhỏ.
- Chắc chắn được mà. Nhưng cậu phải hứa là sẽ đi chơi với tớ thì tớ mới sửa cho gấu nhé. - Em đưa ra điều kiện với Linh.
Và Linh đồng ý ngay lập tức. Tối đó, lần đầu tiên, em cầm kim và cố gắng may lại vết rách trên chân của chú gấu. Dù bị kim đâm đau nhưng em vẫn kiên trì. Dù mẹ đề nghị giúp, nhưng em từ chối và tiếp tục làm. Sau một buổi tối vất vả, vết rách đã được may lại nhưng vẫn xấu xí.
Ngày hôm sau, em mang chú gấu trở lại cho Linh. Em nhìn chăm chú vào Linh, chờ đợi phản ứng. Nhưng thay vì trách móc, Linh cảm ơn em rất nhiều và ôm chú gấu mừng rỡ, với nụ cười tươi sáng như hoa hướng dương. Nụ cười ấy chứng tỏ rằng Linh đã tha thứ và chấp nhận lời mời làm bạn của em. Chú gấu bông đã trở thành biểu tượng của tình bạn của chúng tớ. Mặc dù bắt đầu từ một lỗi lầm, nhưng tình bạn của chúng tớ vẫn rất tốt đẹp và hạnh phúc.
Từ sau sự cố đó, em cũng trở nên ít nghịch ngợm và thô lỗ hơn. Bài học đã giúp em trở thành một cô bé điềm đạm và chín chắn hơn. Mỗi khi tức giận hoặc hành động nóng vội, em lại nhớ đến hình ảnh chân gấu lòi bông và nước mắt của Linh để kiềm chế bản thân.
Kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 13
Từ lúc còn nhỏ, tôi và Hà đã là bạn thân suốt 4 năm học lớp 2. Nhìn lại, tôi cảm thấy hối tiếc về những sai lầm ngớ ngẩn của mình khi còn bé.
Lúc đó, trong lớp, chỉ có Hà mới là người lạ. Tôi, một cậu bé lanh lợi nhưng cực kỳ nghịch ngợm. Tôi đã làm nhiều trò đùa ác ý với Hà, nhưng rồi một cú ngã đã làm tôi nhận ra sai lầm của mình.
Sau khi gây ra chuyện, tôi đến nhà Hà xin lỗi. May mắn là Hà không sao. Từ đó, tôi đã thay đổi và trở thành bạn tốt của Hà.
Hà giờ đã trở nên hòa nhã và cởi mở hơn rất nhiều. Tôi thấy may mắn khi có một mối quan hệ tốt đẹp như thế trong những hoàn cảnh khó khăn.
Một ngày nào đó, ai đó có thể tự hỏi: 'Tôi đã làm thầy cô vui lòng hay chỉ làm họ mệt mỏi thêm?'. Tôi biết câu trả lời rồi, qua những lần làm cô tôi buồn.
Hôm đó, khi tôi đến lớp, thấy Thuận và Tâm đang đợi sẵn. Cuộc thi vẽ cuối cùng đã mang lại niềm vui cho tất cả chúng tôi.
Đôi khi, những lỗi lầm của chúng ta sẽ làm cho người khác buồn lòng. Nhớ lấy bài học từ đó, tôi đã thay đổi hành vi của mình và trở thành bạn tốt của Hà.
Sau khi cuộc thi bắt đầu, mọi người đều hồi hộp chờ đợi kết quả của mình. Tuy nhiên, khi xem lại những tác phẩm, tôi bất ngờ với những hình ảnh kinh dị. Dường như không ai là người chiến thắng. Dù vậy, chúng tôi vẫn quyết định tham quan phòng thí nghiệm của cô Bích.
Sáng hôm sau, chúng tôi quyết định đến xin lỗi cô một lần nữa. Cô đã từ chối giận dữ của chúng tôi và khuyên rằng quan trọng nhất là biết nhận lỗi và sửa chữa.
Tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng, đừng làm điều gì khiến người khác phải buồn, vì một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ hối hận.
Mỗi khi nhớ về kỷ niệm ấu thơ, tôi không thể quên được người anh họ của mình. Anh đã dẫn tôi khám phá nhiều điều thú vị trong quãng thời gian ấy.
Những lần đi chơi với anh đã để lại nhiều ấn tượng đẹp trong tâm trí tôi. Tuy nhiên, một sự cố đã xảy ra do tính nhõng nhẽo của tôi.
Hôm đó, sau khi anh ngã từ cây, tôi thấy lo lắng và hối tiếc vì đã làm phiền anh. Nhưng may mắn là anh không bị thương nặng và đã khuyên tôi cẩn thận hơn.
Mặc dù bố đã mắng tôi khi biết tôi gây tai nạn cho anh, nhưng anh vẫn bảo bố rằng tất cả đều do tôi và không nên mắng tôi quá nhiều.
Trong cuộc sống, ai cũng từng phạm lỗi và tôi không phải là ngoại lệ. Kỷ niệm về lần lười học của tôi vẫn còn sâu sắc đến tận bây giờ.
Câu chuyện về lần lười học năm lớp sáu luôn là một bài học quý giá cho tôi. Từ đó, tôi học được rất nhiều điều.
Mỗi người trong chúng ta đều từng phạm lỗi và từ đó học được nhiều bài học quý giá. Tôi cũng vậy.
Một trong những lần lười học năm lớp sáu đã để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm trí tôi. Từ đó, tôi nhận ra được giá trị của việc học tập.
Lần lười học năm lớp sáu đã khiến tôi nhận ra rằng không có gì có thể thay thế cho sự chăm chỉ và cố gắng.
Trong cuộc đời, mỗi người đều có những lần phạm lỗi. Và tôi cũng không phải là ngoại lệ.
Lan mỉm nhìn tôi và nói:
- Hôm qua, tớ đã ôn tập cẩn thận!
Lan quả quyết đáp lại. Tôi liền hỏi bạn:
- Ôi, mình quên học bài rồi. Lát cậu có thể giúp tớ không?
Lan vui vẻ đồng ý:
- Được thôi!
Khi giờ kiểm tra đến, cô giáo yêu cầu chúng tôi cất sách vào cặp. Đọc đề bài, tôi cảm thấy lo lắng. Câu hỏi mà tôi chỉ mới đọc qua, chưa kịp nhớ câu trả lời.
Thấy như vậy, tôi liền quay sang gọi Lan bé nhỏ kế bên để nhờ bạn chép bài. Lan để bài sách gần với phía tôi khi ngồi. Trong khi bạn ấy làm bài, tôi thì kỹ lưỡng chép bài. Không lâu sau, cô giáo đã rời khỏi lớp. Vì vậy, tôi không thể tiếp tục chép bài Lan nữa. Tuy nhiên, những câu hỏi sau đó, tôi phải tự làm. Tiết kiểm tra kết thúc. Tôi nghĩ trong lòng rằng chắc chắn bài kiểm tra này tôi sẽ nhận được điểm thấp.
Đúng như vậy, khi nhận lại bài kiểm tra, tôi chỉ được ba điểm. Lúc ấy, tôi rất buồn và hối hận. Cô giáo đã chỉ trích những bạn có điểm kém. Cô nói rằng kiểm tra không khó. Chỉ cần bạn nào cố gắng ôn tập sẽ đạt được điểm cao. Lời cô nói khiến tôi cảm thấy tự trách. Tôi đã lười biếng và còn chép bài của bạn nữa. Mặc dù, Lan cũng phải gánh một phần trách nhiệm vì đã đồng ý cho tôi chép bài. Nhưng việc gian lận trong thi cử mới thực sự đáng bị chỉ trích.
Lỗi lầm này giúp tôi nhận ra được một bài học quan trọng. Tôi cần phải chăm chỉ hơn trong học tập và trung thực trong kiểm tra. Từ đó, tôi sẽ biết cách hoàn thiện bản thân nhiều hơn.
Kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 18
Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta thường phạm phải những sai lầm. Nhưng nhờ có điều đó, chúng ta sẽ học được nhiều bài học quý giá.
Vào năm học lớp sáu, tôi đã từng gây ra một sai lầm với người bạn thân thiết nhất của mình. Tôi và Ngân Khánh đã là bạn từ khi còn nhỏ. Chúng tôi luôn quý mến nhau. Nhưng một sự việc đã xảy ra gây ảnh hưởng đến mối quan hệ này.
Chủ nhật tuần này, chúng tôi đã hẹn nhau cuối tuần sẽ cùng đi mua quà sinh nhật cho bố của Khánh. Tôi hẹn Khánh lúc bốn tám giờ sáng tại cổng trường. Tối thứ bảy, bố của tôi đã đề nghị cả nhà cùng đi xem phim vào sáng chủ nhật. Đó là bộ phim mà tôi rất mong đợi được đi xem. Tôi háo hức chuẩn bị và quên cả cuộc hẹn với Khánh.
Sáng hôm sau, tôi cùng bố mẹ đi xem phim nhưng hoàn toàn quên lời hẹn với Khánh. Gần tới giờ, tôi nhận được tin nhắn nhắc nhở từ Khánh. Khi đó, tôi mới nhớ ra cuộc hẹn với bạn. Tôi cảm thấy hối hận và lo lắng Khánh có thể tức giận. Tuy nhiên, tôi quyết định gọi điện xin lỗi bạn.
Khánh hỏi tôi một cách vui vẻ:
- Thu à, có chuyện gì vậy?
Tôi do dự trả lời:
- Khánh ơi... Tớ xin lỗi. Tớ đã quên mất cuộc hẹn với cậu. Hiện tại, tớ không thể đi cùng cậu mua quà vì đang có chuyện cùng bố mẹ.
Sau một thời gian im lặng, Khánh nói:
- Không sao cả, Thu ạ. Tớ sẽ tự đi mua quà.
Tôi ngay lập tức nói:
- Cậu đừng giận tớ nhé. Hoặc sau khi học về ngày mai, tớ sẽ đi cùng cậu mua quà?
Khánh trả lời:
- Được, cũng được! Mai nhé!
Tôi kết thúc cuộc gọi và nhẹ nhõm thở phào. Mặc dù Khánh nói rằng không sao, nhưng tôi biết bạn ấy vẫn cảm thấy buồn bã. Tôi tắt điện thoại và cảm thấy rất áy náy. Tôi tự trách mình vì đã quên lời hẹn với Khánh.
Sáng hôm sau, khi đến trường, tôi đã đến xin lỗi Khánh. Nhìn thấy nụ cười trên môi bạn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cuối ngày đó, chúng tôi cùng nhau đi mua quà cho bố của Khánh. Tôi và bạn đã chọn được một chiếc đồng hồ rất đẹp.
Kỉ niệm này đã giúp tôi hiểu được một bài học quan trọng về sự quan trọng của việc giữ lời hứa, đặc biệt là đối với những người bạn thân thiết của mình.
Kể về một lần tôi gây ra sự cố (bỏ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 19
Trong cuộc sống, ai cũng từng phạm phải sai lầm. Nhưng từ đó, chúng ta rút ra được bài học quý giá để sống tốt hơn mỗi ngày.
Đó là một kỷ niệm xảy ra khi tôi học lớp năm. Dù là con gái nhưng tính tôi lại rất nghịch ngợm. Một lần, trong giờ thể dục, tôi và nhóm bạn thân trong lớp rủ nhau trốn học để ra ngoài mua đồ ăn vặt. Nhưng không may, chúng tôi đã bị cô giáo phát hiện. Nhưng cô không trách mắng hay trừng phạt chúng tôi. Cô chỉ yêu cầu chúng tôi quay lại lớp ngay. Vào buổi sinh hoạt cuối tuần, cô giáo đã nghiêm túc phê bình chúng tôi trước cả lớp. Cô cũng nói sẽ gặp và trao đổi với phụ huynh. Khi đó, vì còn nhỏ nên tôi chỉ cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Mấy hôm sau, cô giáo đã đến nhà trò chuyện với mẹ của tôi. Sau khi cô giáo đi, mẹ đã gọi tôi đến gần và nhắc nhở. Nhưng khi đó, tôi đã có thái độ và lời nói không lịch sự với mẹ. Tối hôm đó, bố về từ cơ quan. Có vẻ như bố đã biết câu chuyện xảy ra vào buổi chiều. Bố gọi tôi vào phòng để trò chuyện. Bố đã nghiêm khắc phê bình thái độ của tôi. Và kể lại những kỷ niệm khi tôi còn nhỏ, mẹ đã phải thức suốt đêm để chăm sóc tôi ở bệnh viện khi tôi ốm. Những điều bố nói khiến tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Sáng hôm sau, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm mẹ, xin lỗi: “Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã có thái độ với mẹ. Con hứa sẽ chăm chỉ học tập từ bây giờ, không nghịch ngợm nữa ạ!”. Nước mắt tôi rơi không ngừng. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi: “Không sao con ạ. Chỉ cần con nhận ra lỗi của mình là được”.
Kỷ niệm về lỗi lầm đã giúp tôi rút ra bài học quý giá. Tôi cũng hiểu được rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra. Bố mẹ vẫn luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù lớn đến đâu, đối với bố mẹ vẫn có thể tha thứ.
Kể về một lần tôi gây ra sự cố (bỏ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 20
Mọi người đều từng mắc phải lỗi lầm. Và tôi cũng vậy. Nhưng nhờ có sai lầm đó mà tôi học được bài học quý giá cho bản thân.
Sau khi đỗ vào trường cấp hai chuyên của huyện, tôi cảm thấy tự hào. Gia đình rất tự hào về tôi. Điều đó làm tôi trở nên chủ quan, coi thường việc học hành.
Ở trường, tôi kết bạn với nhiều bạn mới. Chúng tôi thường gây rối khiến thầy cô tức giận. Một lần, tôi bỏ học đi chơi cùng bạn bè. Hôm đó có tiết học. Chúng tôi viết giấy phép giả mạo chữ ký phụ huynh để nghỉ rồi đi ra suối. Nhưng cô giáo đã phát hiện. Cô nói sẽ gọi điện trao đổi với phụ huynh.
Buổi tối, tôi về nhà lo lắng, sợ hãi. Nhưng mẹ không trách mắng, mà còn quan tâm tới tôi. Điều đó khiến tôi ngạc nhiên. Sau khi ăn tối, tôi lên phòng học. Đột nhiên, tiếng gõ cửa. Mẹ vào, nói chuyện với tôi. Mẹ nói đã nhận được cuộc gọi từ cô giáo. Tôi lo sợ chờ nghe lời trách mắng. Nhưng mẹ lại nhẹ nhàng nói: “Mỗi đứa trẻ đều từng mắc lỗi. Khi con bằng tuổi, mẹ cũng nghịch ngợm, làm bà ngoại phiền lòng. Nhưng nhờ bà bao dung, mẹ mới thay đổi...”. Mẹ kể nhiều kỷ niệm thơ ấu của mình. Tôi chăm chú lắng nghe lời mẹ.
Tôi hối hận về những hành động thiếu suy nghĩ của mình. Tôi ôm mẹ, xin lỗi. Câu chuyện của mẹ giúp tôi nhận ra lỗi của mình.
Sau đó, tôi trở nên ngoan ngoãn, chăm chỉ hơn. Hôm nay, tôi trở thành con ngoan, trò giỏi để mẹ luôn tự hào về con gái của mình.
Kể về một lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài…) - mẫu 21
Con người không hoàn hảo. Đôi khi, chúng ta mắc sai lầm. Nhưng quan trọng là cách chúng ta đối diện và rút ra bài học từ lỗi lầm đó.
Tôi đã trải qua những sai lầm trong quá khứ, nhưng chúng đã dạy tôi nhiều bài học quý giá. Một lần, do cô giáo bận nên lớp chúng tôi được tự quản. Chúng tôi lợi dụng cơ hội đó để trốn ra ngoài chơi điện tử, nhưng cuối cùng bị phát hiện. Tôi hối hận về hành động đó.
Cuối tuần, cô giáo đến nhà nói chuyện với mẹ tôi về hành vi của tôi. Khi nghe mẹ nhắc nhở, tôi tức giận và có những lời nói vô lễ. Sau khi đọc thư của bố về quá khứ của mẹ, tôi xúc động và xin lỗi mẹ.
Khi mẹ về nhà, tôi ôm mẹ và xin lỗi về hành vi của mình. Mẹ và tôi đã khóc và bố cũng vui mừng khi thấy chúng tôi hòa giải. Từ đó, tôi học hành chăm chỉ hơn và giúp mẹ trong việc nhà.
Sai lầm có thể mang lại bài học quý giá. Quan trọng là biết nhận ra sai lầm, sửa chữa và trưởng thành hơn từ đó.
Trong cuộc sống, chúng ta thường mắc phải những sai lầm. Nhưng nhờ đó, chúng ta trở nên trưởng thành hơn.
Em nhớ về lần mắc lỗi khi tham gia bài kiểm tra để tham gia cuộc thi của trường. Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng em đã lơ là với những câu hỏi dễ. Hành động đó đã khiến em hối hận.
Một lần, lớp chúng tôi có bài kiểm tra để tuyển chọn tham gia cuộc thi của trường. Tuy đã chuẩn bị kỹ, nhưng em vẫn lơ là với những câu hỏi dễ. Hành động đó đã khiến em hối hận.
Mải chơi khiến em không ôn lại bài. Khi kiểm tra, em không làm được câu hỏi đơn giản và nhờ bạn Lan giúp đỡ. Tuy nhiên, cô giáo đã phát hiện và nhắc nhở chúng em. Em hối hận về hành động của mình và kết quả kiểm tra không tốt.
Lỗi lầm khiến em bị loại khỏi cuộc thi “Rung chuông vàng”. Từ đó, em nhận ra bài học về sự chủ quan và trung thực trong thi cử. Em quyết tâm học tập chăm chỉ hơn để trở thành người có ích.
Mỗi lỗi lầm đều giúp ta trưởng thành hơn. Quan trọng là biết nhận lỗi và sửa chữa để hoàn thiện bản thân.