Bạch Tuyết và bảy chú lùn là câu chuyện cổ tích đầy ý nghĩa, nói về sự đấu tranh giữa thiện và ác, nóng và lạnh, vẻ đẹp và sự xấu xa.
Nhân vật trong câu chuyện được tạo hình sinh động, từ Bạch Tuyết dịu dàng đến những chú lùn trung thành và dễ thương.
Cùng nghe câu chuyện của Bạch Tuyết và bảy chú lùn, một câu chuyện về tình yêu, lòng dũng cảm và sức mạnh của tình bạn.
Một lần, trong một vương quốc xa xôi, khi tuyết rơi như những bông hoa trắng bay khắp nơi, có một bà hoàng đang ngồi may vá bên cạnh cửa sổ. Khung cửa sổ được làm từ gỗ mun đen.
Hoàng hậu ngồi may vá nhưng lại bị kim đâm vào ngón tay, và ba giọt máu đỏ rơi xuống tuyết trắng. Nhìn thấy màu đỏ trên tuyết, bà nghĩ trong lòng:
'Ước gì ta có một con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen nhánh như gỗ mun khung cửa sổ này!'
Sau một thời gian, hoàng hậu sinh được một cô công chúa nhỏ với vẻ đẹp như mong ước. Bà đặt tên con là Bạch Tuyết.
Nhưng khi Bạch Tuyết mới ra đời, hoàng hậu đã qua đời vì bệnh. Nhà vua lấy vợ mới và cô ta kiêu căng và đố kị Bạch Tuyết.
Trên bức tranh góc tường ẩn chứa,
Sắc đẹp so với ta, thế gian nào bằng?
Gương trả lời rằng:
Mặt trời xuất hiện, vẻ đẹp rực rỡ,
Nàng làm hoàng hậu, vẻ đẹp hoàn hảo thế gian.
Hoàng hậu mãn nguyện với lời nói của gương, vì hiểu rõ gương không nói dối. Nhưng Bạch Tuyết trưởng thành, càng ngày càng xinh đẹp. Khi Bạch Tuyết lên bảy, cô nàng tỏa sáng như ánh nắng mai rực rỡ, vượt xa cả hoàng hậu. Một hôm, hoàng hậu ngồi trước gương và hỏi:
Trên bức tranh góc tường ẩn chứa,
Sắc đẹp so với ta, thế gian nào bằng?
Gương đáp lại:
Ôi hoàng hậu,
Xưa kia vẻ đẹp của bà vượt trội,
Nhưng ngày nay, Bạch Tuyết lại tỏa sáng hơn hẳn.
Nghe gương nói, hoàng hậu bàng hoàng, mặt trắng xóa vì ghen tức. Từ đó, mỗi khi bắt gặp Bạch Tuyết, mụ lại cảm thấy tức giận và ganh tị. Sự ghen ghét và đố kỵ trong lòng mụ ngày càng lớn mạnh, khiến cho mụ không thể yên tâm, luôn căng thẳng và lo âu. Mụ gọi một thợ săn đến và ra lệnh:
- Anh hãy dẫn Bạch Tuyết vào rừng sâu, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy nữa. Hãy giết cô ấy và mang tim gan về đây làm bằng chứng cho tôi.
Thợ săn lắng nghe lệnh và dẫn Bạch Tuyết vào rừng sâu. Nhưng khi thợ săn đã vung dao để giết, cô bé khóc lóc và nói:
- Trời ơi, ông thợ săn thân mến, xin ông để cho cháu sống, cháu sẽ lánh mình vào rừng hoang này, cháu thề không bao giờ quay lại cung điện nữa.
Thấy cô bé dễ thương, ông thợ săn bị cảm động và nói:
- Con hãy đi sâu vào rừng, tội nghiệp con lắm.
Ông nghĩ: 'Chắc chắn có thú dữ nào đó sẽ ăn thịt cô bé!'. Nhưng dù sao ông cảm thấy nhẹ lòng vì không phải giết người. Lúc đó, một con lợn rừng nhỏ nhảy ra, ông đâm chết lấy tim gan mang về cho hoàng hậu làm bằng chứng. Mụ ghẻ độc dã tâm sai nhà bếp xào gan phổi cho mụ ăn. Mụ tin rằng đó là gan phổi của Bạch Tuyết nên mụ cố gắng ăn hết.
Cô bé cô đơn và bất hạnh lẩn trốn trong rừng sâu, sợ hãi và bối rối, nhìn xung quanh mênh mông cây cỏ không biết làm sao. Bỗng cô bé nhận ra và bắt đầu chạy, chạy qua cỏ gai và đá sắc nhọn. Thú dữ vây quanh nhưng không hại cô. Cô bé tiếp tục chạy, chạy mãi, đến khi trời tối cô mới tìm thấy một căn nhà nhỏ và nhanh chóng trốn vào đó để nghỉ ngơi.
Trong nhà, mọi đồ đạc đều nhỏ nhắn, dễ thương và sạch sẽ đến mức không thể phê phán. Ở giữa căn nhà, có một chiếc bàn trải khăn trắng mịn, trên đó sắp xếp bảy cái đĩa nhỏ xinh, mỗi đĩa có một chiếc thìa nhỏ, một cái dao nhỏ, một chiếc nĩa nhỏ và bên cạnh đó là một chiếc ly cũng nhỏ xinh như vậy. Hai bên tường đặt bảy chiếc giường nhỏ nối tiếp nhau, mỗi chiếc giường đều được phủ bằng khăn trắng tinh như tuyết.
Đang đói và khát, Bạch Tuyết ăn từng ít rau và một chút bánh trên mỗi đĩa, uống một ngụm rượu vang từng ly, vì cô không muốn làm ai phải thiếu. Dù đã bận rộn chạy trốn trong rừng cả ngày, nhưng bây giờ cô cảm thấy mệt mỏi và muốn nằm xuống giường ngủ. Tuy nhiên, giường lại không vừa, có chiếc quá dài, chiếc khác lại quá ngắn. Cuối cùng, cô mới tìm được chiếc giường thứ bảy, nằm xuống và chìm vào giấc ngủ.
Khi trời tối tăm, bảy chú lùn, chủ nhân của căn nhà nhỏ, mới trở về. Họ thắp bảy ngọn đèn lung linh, và khi ánh sáng lan tỏa khắp căn nhà, họ cảm thấy như có người đã vào nhà, vì mọi thứ không còn như khi họ ra khỏi nhà đi làm.
Chú lùn đầu tiên nói:
- Người đã ngồi lên chiếc ghế xinh đẹp của tôi?
Chú lùn thứ hai nói:
- Có ai đã ăn ở cái đĩa nhỏ của tôi không?
Chú lùn thứ ba nói:
- Có ai đã lấy bánh của tôi không?
Chú lùn thứ tư nói:
- Có ai đã thử rau ở đĩa của tôi không?
Chú lùn thứ năm nói:
- Có ai đã lấy nĩa nhỏ của tôi để cắt gì chưa?
Chú lùn thứ sáu nói:
- Có ai đã lấy cái dao xinh xắn của tôi để cắt gì chưa?
Chúa thứ bảy phát ngôn:
- Đã có ai dám đụng vào nước trong chén tôi đâu?
Các vị khác cũng rón rén chạy về giường riêng và than thở:
- Hóa ra đã có ai tấn công giường của ta?
Khi nhìn vào giường, chúa thứ bảy phát hiện Bạch Tuyết đang nằm ngủ. Vậy là chúa gọi các vị khác lại. Mọi người đều sửng sốt, họ vác đèn soi Bạch Tuyết và reo hò:
- Cha ơi, cô bé này thật xinh đẹp!
Tất cả bảy chú đều vui mừng lắm, không muốn đánh thức cô bé, để yên cho cô bé ngủ.
Chú lùn thứ bảy buộc phải tìm giường bạn để ngủ, và cuối cùng cũng qua đi một đêm.
Khi bình minh, Bạch Tuyết tỉnh dậy và nhìn thấy bảy chú lùn đứng xung quanh, cô rất sợ hãi. Nhưng bảy người đều vui vẻ và thân thiện, hỏi cô:
- Cô tên là gì vậy?
Cô trả lời:
- Tên em là Bạch Tuyết.
Bọn chú lùn tiếp tục hỏi:
- Làm thế nào mà cô lại tới nhà của chúng tôi?
Bấy giờ cô kể lại câu chuyện về bà mụ ma ám muốn hại cô. Thợ săn đã tha cho cô và cô đã bỏ chạy suốt ngày trong rừng cho tới khi trời tối mới thấy được căn nhà của họ.
Bọn chú lùn nói với cô bé:
- Nếu cô đồng ý chăm sóc nhà cửa, nấu ăn, dọn giường, giặt quần áo, vá may, thêu thùa, dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ gọn gàng, thì cô có thể ở lại với chúng tôi. Cô sẽ không thiếu thốn gì đâu.
Bạch Tuyết nói:
- Đúng vậy, thật lòng mà nói, em cũng mong muốn điều đó.
Từ đó, Bạch Tuyết sống cùng bảy chú lùn. Cô chịu trách nhiệm với mọi công việc trong nhà, mỗi sáng khi các chú lùn ra mỏ kiếm sắt và vàng đến tận chiều tối, thức ăn đã sắp sẵn trên bàn. Suốt ngày, Bạch Tuyết ở nhà một mình. Bọn chú lùn thân thiện nhắc nhở và dặn dò cô bé:
- Hãy cẩn thận với bà mụ ghẻ đấy! Không lâu nữa bà ấy sẽ phát hiện ra cô ở đây. Đừng để ai vào nhà đâu!
Hoàng hậu tự tin rằng đã hạ gục Bạch Tuyết nên tin rằng chỉ còn mình là người đẹp nhất trên thế giới.
Mụ đứng trước gương tự hỏi:
Ở gương kia, ai là người đẹp nhất?
Trên thế gian, ai có thể sánh bằng ta?
Gương đáp:
- Xin báo với hoàng hậu,
Ngày xưa, hoàng hậu là người đẹp nhất trên thế gian,
Nhưng hiện nay, Bạch Tuyết đã vượt mặt hoàng hậu.
Cô ấy ẩn náu trong khu rừng sâu,
Tại nhà của bảy chú lùn xa xôi.
Hoàng hậu hoảng sợ khi biết gương không thể nói dối. Mụ nghĩ ngay rằng thợ săn đã lừa mụ và Bạch Tuyết vẫn còn sống. Mụ vạch mưu giết Bạch Tuyết, vì đến khi mụ không được gương công nhận là người đẹp nhất, mụ vẫn sẽ cảm thấy ghen tức, không thể yên ổn.
Mụ nghĩ ra một kế sách, mụ trang điểm, mặc đồ trá hình để trở thành một bà lão bán hàng, ai cũng khó nhận ra mụ. Với hình dáng đó, mụ vượt qua bảy ngọn núi đến nhà bảy chú lùn. Mụ gõ cửa và bán hàng:
- Hàng mới, hàng đẹp đây, có ai muốn mua không, mua đi!
Bạch Tuyết đưa đầu qua cửa sổ hỏi:
- Xin chào bà, bà bán gì đấy?
Người phụ nữ già đáp:
- Hàng mới, hàng đẹp này, dây lưng nhiều màu đây!
Cô vừa nói vừa rút ra một chiếc dây lưng đa sắc dệt từ sợi tơ.
Bạch Tuyết nghĩ trong lòng:
- Bà cụ này trông thật hiền lành, mình hoàn toàn có thể tin tưởng bước vào nhà của bà.
Bạch Tuyết mở cửa và mua chiếc dây lưng xinh đẹp đó.
Bà lão nói:
- Con ơi, nhìn cách con buộc vụng về, hãy để bà buộc giúp, bà sẽ buộc đẹp cho con.
Bạch Tuyết không do dự, lại đứng trước bà cụ để bà giúp buộc chiếc dây lưng mới cho cô.
Mụ già thắt dây mạnh mẽ, làm cho Bạch Tuyết khó thở, ngã xuống không tỉnh táo.
Mụ nói:
- Bây giờ con chỉ là người đẹp trong quá khứ thôi.
Rồi mụ vội vàng rời đi.
Khoảnh khắc sau, khi trời đã tối, bảy chú lùn trở về nhà và thấy Bạch Tuyết nằm bất động trên mặt đất như chết, họ rất lo lắng. Họ cắt đứt chiếc dây thắt chặt, và khi đó Bạch Tuyết dần dần tỉnh lại.
Sau khi nghe Bạch Tuyết kể về sự kiện mới xảy ra, bảy chú lùn khuyên cô rằng:
- Người bán hàng già kia chắc chẳng ai khác ngoài mụ hoàng hậu độc ác, cô phải cẩn thận khi chúng tôi vắng nhà, đừng mở cửa cho ai đó vào.
Về đến nhà, mụ hoàng hậu độc ác đến trước gương và hỏi:
Gương kia đây, treo trên bức tường,
Thế gian này có ai xinh đẹp bằng ta?
Giống như mọi khi, gương trả lời:
- Thưa hoàng hậu,
Xưa kia người là người đẹp nhất trên đời,
Nhưng nay Bạch Tuyết vượt mặt mọi người về đẹp.
Cô ấy sống ẩn dật trong rừng sâu,
Tại ngôi nhà xa xôi của bảy chú lùn.
Nghe lời này, hoàng hậu nổi giận đến đỏ mặt vì tức giận, bà biết chắc Bạch Tuyết đã tái sinh.
Bà nói:
- Được rồi, dù sao cũng sẽ tìm cách loại bỏ mày
Bằng phép thuật đen, bà tạo ra một chiếc lược chứa đầy độc dược. Bà biến hình thành một bà cụ khác, và sau đó vượt qua bảy ngọn núi để đến nhà của bảy chú lùn. Bà gõ cửa và kêu lớn:
- Hàng chất lượng, hàng đẹp, ai cần thì đến mua!
Bạch Tuyết nhìn ra và nói:
- Bà vui lòng rời đi, tôi không thể cho bất kỳ ai vào nhà.
Người phụ nữ già nói:
- Nhưng chắc chắn không ai ngăn cản con xem thử chiếc lược này một chút, phải không?
Sau đó, người phụ nữ cầm chiếc lược độc đưa lên. Bạch Tuyết rất thích chiếc lược đó, nên cô quên mất cảnh báo, chạy ra mở cửa. Khi thỏa thuận giá xong, người phụ nữ già nói:
- Bây giờ để bà chải cho con nhé, chải cho đẹp lắm đấy!
Cô bé ngây thơ không nghi ngờ gì cả, cô để người phụ nữ chải đầu. Nhưng khi lược chạm vào tóc, Bạch Tuyết đã bị nghiễm thuốc độc, té ngã bất tỉnh.
Người phụ nữ già độc ác nói:
- Thế là người xinh đẹp nhất nước đã rời khỏi thế gian!
Sau khi nói xong, người phụ nữ rời đi.
May mắn là trời sắp tối, không lâu sau thì bảy chú lùn trở về nhà. Khi họ thấy Bạch Tuyết nằm như chết trên đất, họ ngay lập tức nghi ngờ đến người phụ nữ ác, họ khám xét và tìm thấy chiếc lược chứa độc dược cài trên đầu cô. Khi vừa lấy lược ra, Bạch Tuyết tỉnh dậy và kể lại mọi chuyện đã xảy ra. Một lần nữa, bảy chú lùn khuyên cô phải cẩn thận, không mở cửa cho bất kỳ ai vào.
Khi bước chân về nhà, hoàng hậu lại đến trước gương và hỏi:
Gương kia đâu, treo trên tường,
Thế gian này có ai xinh đẹp bằng ta?
Như mọi khi, gương trả lời:
- Thưa hoàng hậu,
Xưa kia bà là người đẹp nhất trên đời,
Nhưng ngày nay Bạch Tuyết vượt mặt mọi người về đẹp.
Cô ấy sống ẩn dật trong rừng sâu,
Tại ngôi nhà xa xôi của bảy chú lùn.
Nghe gương nói như vậy, mụ giận dữ đến mức cả cơ thể run lên, mụ la lên:
- Bạch Tuyết, mày phải chết, dù tao có hy sinh đi chăng nữa cũng không tiếc.
Sau đó, mụ đi vào một căn phòng hẻo lánh trong lâu đài, nơi không một ai bước chân tới, và mụ tẩm thuốc độc vào quả táo. Quả táo chín đỏ tươi rất hấp dẫn, đẹp đến mức bất kỳ ai nhìn thấy cũng muốn ăn. Tuy nhiên, bất kỳ ai ăn một miếng cũng sẽ tức thì chết.
Khi đã tẩm thuốc xong, mụ trang điểm, mặc quần áo trá hình để trở thành một bà nông dân. Sau đó, mụ vượt qua bảy ngọn núi để đến nhà của bảy chú lùn. Mụ gõ cửa, Bạch Tuyết thò đầu qua cửa sổ và nói:
- Cháu không được phép mời bất kỳ ai vào nhà, vì bảy chú lùn đã cấm rồi.
Bà già nói:
- Thôi cũng không sao. Khi bà muốn bán táo rẻ hơn để về nhanh, cháu sẽ giữ lại. Đây, để bà cho con một quả.
Bạch Tuyết nói:
- Không, cháu không được phép nhận bất kỳ thứ gì cả.
Bà già nói:
- Con lo sợ ăn phải đồ độc à? Nhìn đây này, bà chia táo làm hai phần, con chỉ cần ăn nửa phần đỏ tươi, còn lại bà sẽ ăn phần trắng của táo.
Quả táo đã được tẩm thuốc rất khéo léo: chỉ một nửa táo chín đỏ mới chứa thuốc độc. Bạch Tuyết, với đôi mắt đầy hứng thú, nhìn quả táo đỏ ngon lành. Thấy bà nông dân ăn mà không có vấn đề gì, cô không kìm lòng được nữa, với tay vụt lấy nửa quả táo chứa thuốc độc. Cô mới chỉ cắn một miếng đã ngã lăn ra chết ngay lập tức.
Hoàng hậu nhìn Bạch Tuyết với ánh mắt khó hiểu, sau đó cười lạnh và nói:
- Trắng như tuyết, đỏ như máu, đen như gỗ mun. Lần này thì những thằng lùn ấy đừng mơ mộng về việc đánh thức cô sống lại nữa đâu, con ạ!
Sau khi quay lại cung điện, mụ ngay lập tức hỏi gương:
Gương ơi, treo trên bức tường,
Ở thế gian này, ai có thể sánh bằng ta?
Lần này, gương trả lời:
- Tâu hoàng hậu, hoàng hậu mới là người xinh đẹp nhất trần gian ạ.
Khi nghe câu trả lời của gương, lòng ganh ghét và ghen tức trong mụ mới dần dần tan biến, mụ cảm thấy hài lòng với điều đó.
Mỗi buổi tối, bảy chàng lùn trở về nhà muộn, và hôm đó không phải là ngoại lệ. Ngay khi họ bước qua cánh cửa, họ phát hiện ra Bạch Tuyết nằm bất động trên sàn nhà, không còn dấu vết của sự sống, cô bé đã qua đời.
Bảy chàng lùn nhẹ nhàng đưa cô bé lên, tìm kiếm dấu hiệu của bất kỳ chất độc nào, nhưng không tìm thấy. Họ lau mặt cho cô bé bằng nước và rượu, nhưng không có phản ứng gì. Cô bé tội nghiệp đã ra đi, họ đặt cô bé vào trong quan tài và ngồi quanh khóc suốt ba ngày.
- Với hình dáng như vậy, không ai dám đưa lòng mình đem chôn cất trong lòng đất lạnh lẽo ấy.
Họ đặt cô bé vào trong một chiếc quan tài trong suốt làm từ thủy tinh, cho phép mọi người nhìn thấy bên trong. Họ khắc tên Bạch Tuyết bằng chữ vàng và ghi thêm rằng cô bé là một công chúa. Rồi họ mang quan tài lên núi, để nàng nghỉ yên. Cả thảo nguyên đều đến tiễn đưa và khóc Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết đã nằm trong quan tài rất lâu, nhưng thi thể cô vẫn nguyên vẹn, như thể cô bé đang ngủ. Vẻ đẹp của cô vẫn trắng tinh như tuyết, đỏ rực như máu, và mái tóc vẫn đen như gỗ mun.
Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tử từ một vùng đất láng giềng lạc vào rừng và đến nhà của bảy chàng lùn để xin ngủ qua đêm. Nhìn thấy chiếc quan tài thủy tinh trên núi, với Bạch Tuyết nằm trong đó và tên cô được khắc bằng chữ vàng, hoàng tử đọc xong và nói:
- Hãy để cho tôi chiếc quan tài này, bất kể giá nào tôi cũng sẽ trả.
Bảy chú lùn đáp:
- Cho dù ta phải đổi hết vàng trên thế giới này, ta cũng không thể bằng lòng.
Hoàng tử tiếp tục nói:
- Nếu vậy thì xin tặng cho tôi, vì tôi không thể sống nếu không có Bạch Tuyết, người mà tôi yêu và tôn trọng hơn tất cả trong cuộc đời này.
Nghe hoàng tử nói như vậy, những chú lùn tốt bụng bị lòng thương cảm và đồng ý ngay. Hoàng tử giao cho thị vệ đem quan tài trên vai mang về. Khi đi, thị vệ vấp phải rễ cây rừng, làm cho thi hài Bạch Tuyết bật dậy, miếng táo chứa độc mà nàng ăn phải bị nôn ra khỏi cổ họng.
Ngay sau đó, nàng từ từ mở mắt, nhìn xung quanh, nâng nắp quan tài lên và nói:
- Ôi trời ơi, tôi đang ở đâu vậy?
Hoàng tử vui mừng nói:
- Ta trân trọng nàng hơn cả vật trên thế gian này, nàng hãy đồng ý về cung điện của cha vua với ta, và sẽ là vợ của ta.
Bạch Tuyết đồng ý theo hoàng tử về cung điện hoàng gia. Lễ cưới của họ được tổ chức long trọng và trang trọng. Ngay cả mụ dì ghẻ độc ác của Bạch Tuyết cũng được mời đến. Sau khi ăn mặc lộng lẫy, mụ ghẻ đứng trước gương và hỏi:
Gương kia treo trên tường,
Thế gian ai xinh đẹp hơn ta?
Gương đáp:
Thưa bà, bà thật sự xinh đẹp,
Nhưng hoàng hậu mới thật sự lộng lẫy hơn.
Mụ dì độc ác nổi tiếng với sự khắt khe, chỉ một câu mắng là đủ để khiến ai cũng run sợ. Ban đầu, mụ không muốn tham dự đám cưới, nhưng sau đó lại lo lắng không ngừng, mong muốn nhìn thấy gương mặt của cô hoàng hậu trẻ.
Ngay khi bước vào phòng, mụ nhận ra Bạch Tuyết ngay. Cảm thấy hoảng sợ và lo lắng, mụ đứng im như tượng, không dám vận động. Khi biết về tội ác của mụ Hoàng Hậu, vua đã trừng phạt mụ bằng cách buộc mụ mang giày sắt đã đun nóng và nhảy cho đến khi té ngã và qua đời.
Bài học về niềm tin vào sức mạnh của thiện ác
Niềm tin vào sức mạnh của cái thiện có thể coi là một dòng chảy không ngừng trong tất cả các câu chuyện cổ tích, là tia hy vọng và mục tiêu cuối cùng của mọi tác phẩm. Điều này thể hiện sự hy vọng và ước vọng mạnh mẽ nhất của các nhà văn. Trong truyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn, ta thấy Bạch Tuyết đã được nhiều người ân cần. Nhờ tính cách hiền lành, khi gặp nguy hiểm, cô được thợ săn tha thứ, được bảy chú lùn cho ở lại, ... Truyện này giáo huấn cho độc giả rằng sự tốt lành sẽ được đền đáp. Đối với cô công chúa xinh đẹp và có tấm lòng thiện ác, mọi kẻ thù đều bị khuất phục và mọi âm mưu đều thất bại. Mặc dù mụ Hoàng Hậu luôn muốn hại Bạch Tuyết, nhưng không bao giờ thành công. Ngay cả thợ săn cũng không thể thực hiện sứ mệnh giết cô mà thay vào đó lại giúp cô thoát khỏi nguy hiểm.
Sự giúp đỡ từ mọi người và những pha thoát chết trong tình cảnh nguy hiểm của Bạch Tuyết là bằng chứng rõ ràng rằng dù cái ác có tồn tại mạnh mẽ đến đâu, thì sức mạnh của thiện luôn vượt trội và không bao giờ bị khuất phục. Tác phẩm nhấn mạnh một chân lý vĩnh cửu, rằng cái ác sẽ bị tiêu diệt và không thể tồn tại mãi mãi.
“Bạch Tuyết và bảy chú lùn” là một tác phẩm vĩ đại, mang thông điệp rằng chúng ta cần phải giúp đỡ lẫn nhau, luôn cảnh giác với sự tồn tại và tiềm ẩn của cái ác, đồng thời kiên nhẫn tin rằng thiện sẽ chiến thắng cuối cùng.