blogradio.vn - Cô hiểu rõ rằng không thể rời xa công việc, đồng đội và ước mơ của mình, đó là mang lại cuộc sống bình yên cho mọi người. Cô đã thề và hứa với lòng rất xúc động và dũng cảm trước cờ Tổ quốc và cờ Đảng yêu quý.
Kim đồng hồ chỉ đúng 10 giờ đêm.
Bảo Vân ngồi yên lặng đã hơn ba mươi phút trong căn phòng riêng trên lầu một. Giờ này ba mẹ cô chắc đã ngủ say. Cô cảm nhận cả ngôi nhà chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng xe cộ thi thoảng vang lên trong con hẻm vốn rất tĩnh mịch. Khu phố cô sống đa phần là cán bộ lớn tuổi đã nghỉ hưu, nên khoảng hơn chín giờ là cả khu phố lặng như tờ.
Thiếu tá Bảo Vân đã công tác ở đây mấy năm và vừa được bổ nhiệm làm đội phó đội chuyên án. Thật ra cô không thích, chỉ muốn tập trung vào nhiệm vụ của mình, nhưng đội trưởng và đồng đội đã động viên cô nhận chức. Từ ngày đó, trách nhiệm của cô nặng nề hơn nhiều. Dù vậy, trên cô luôn có một đội trưởng bản lĩnh và thông minh, người mà cô kính phục và học hỏi được nhiều bài học quý báu.
Bảo Vân được đồng đội đánh giá cao về sự mạnh mẽ, tính quật cường và sức bền bỉ. Cô còn nổi tiếng với trực giác rất chính xác, mọi phán đoán và phân tích của cô đều trúng vào sự thật.
Đêm đã khuya lắm rồi. Ngày mai cô sẽ trình bày với toàn đội về hướng đi mới của vụ án, và cô biết mọi người đang trông chờ vào cô vì vụ án đã bế tắc hơn hai tháng nay. Cô cũng biết gần nhà cô, đội trưởng chắc cũng đang suy nghĩ căng thẳng và có thể thức trắng đêm vì vụ án.
Bảo Vân đứng dậy khỏi ghế, mở to mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. Cô biết mình cần đi ngủ để lấy lại sức khỏe cho ngày mai, hy vọng vụ án sẽ có những bước tiến mới, nhất định là như vậy.
…
Kim đồng hồ chỉ mười một giờ đêm.
Bảo Vân ngồi một mình giữa bóng tối đang dần bao trùm lên cô. Trong tim cô dâng tràn nỗi nhớ về anh, người cô yêu thương. Năm nay cô vừa tròn hai mươi tám tuổi, cái tuổi không còn trẻ để yêu nhưng chưa quá muộn để lập gia đình. Tình yêu của cô và anh sao mong manh như thể có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Có lẽ người ta nói đúng, yêu xa thật dễ chia tay. Nhưng ai biết được rằng đằng sau vẻ ngoài cứng rắn và gan dạ của Bảo Vân là những phút giây yếu mềm, đặc biệt là khi cô ngồi một mình trong những đêm dài như thế này, nhớ về anh, người đàn ông cô yêu với cả trái tim mình. Cô tin anh cũng yêu cô như vậy, nhưng công việc bận rộn khiến anh không thể quan tâm đến cô nhiều. Dù vậy, trái tim cô luôn nhớ và yêu anh, Trọng Đăng, người con trai ở thành phố xa xôi. Tình yêu đó đã kéo dài gần hai năm, với những cặp đôi khác có lẽ đã là thời gian để kết hôn. Nhưng với cô, một chiến sĩ công an luôn mong muốn mang lại bình yên cho mọi người, tình yêu dường như vừa gần vừa xa.
Bảo Vân uống một ngụm nước, thêm một ngày bận rộn nữa đã trôi qua. Người ta thường thấy cô lúc căng thẳng, lúc lại tươi cười trò chuyện với mọi người. Nhiều người thắc mắc về chuyện riêng của cô, cũng có người để ý đến cô nhưng cô đều từ chối. Không ai biết trong tim cô luôn cảm thấy buồn. Cô có người yêu nhưng không ai biết, vì dù yêu nhau hơn hai năm, chưa lần nào anh có thể cùng cô sánh bước. Anh thường nhắn tin và gọi điện động viên cô, nói cô đừng buồn, hãy chờ anh hoàn thành công việc rồi anh sẽ bên cô như cả hai mong muốn.
Bảo Vân cũng không nhớ đã bao đêm cô ngồi một mình như thế, lúc thì chìm vào công việc, lúc lại ngập trong nỗi nhớ anh. Có lần cô vào trong kia công tác, anh đã đưa cô về ra mắt ba mẹ. Bảo Vân ngỡ ngàng khi mẹ anh thẳng thắn nói bà rất quý cô nhưng không muốn có con dâu làm công việc như vậy. Bà muốn cô chuyển sang làm việc hành chính, vì sau này sẽ có con, cô cứ tập trung cho công việc rồi đi sớm về khuya như thế thì làm sao chăm sóc gia đình. Bảo Vân thật sự sốc, cô biết mình yêu anh nhưng cũng yêu công việc, đam mê từ nhỏ đã chảy trong máu. Cô hiểu rõ không thể rời xa công việc, đồng đội và ước mơ mang lại cuộc sống bình yên cho mọi người, như ngày nào cô đã thề hứa rất xúc động và dũng cảm trước cờ Tổ quốc và cờ Đảng thân yêu.