Trong cuộc sống, mỗi người đều phải đối mặt với những khó khăn, thử thách. Có những cảm xúc mạnh mẽ từ bên trong, cũng có những biến cố đến từ bên ngoài. Nhưng chỉ khi kiên nhẫn và mạnh mẽ, chúng ta mới có thể vượt qua và trở nên mạnh mẽ hơn, có ý nghĩa hơn cho bản thân, cho cuộc sống và gia đình. Hãy cùng Blog Radio thưởng thức câu chuyện ngắn “Một Ngày Giông Bão Trôi Qua” của tác giả Nhất Chi Mai.
Bên bờ sông, ánh nắng chiếu rọi. Cơn gió từ dòng sông thổi qua mái hiên, mang theo một hơi ấm dễ chịu. Trong căn nhà yên tĩnh, hai chú mèo nhỏ nằm chung trong một tổ rơm ấm áp, được bện tỉ mỉ. Có tiếng người từ bên trong căn nhà, có lẽ bà Mai đang chăm sóc ông chồng đang ốm. Đã hơn một năm, ông ốm đau vì tai biến, và bà đã dành cả tâm huyết để chăm sóc anh. Đôi khi, Na, cô con gái, cũng đến thăm nhà:
- Mẹ ơi! Con về rồi!
Tiếng Na gọi từ ngoài cổng. Cô gái đưa xe máy vào sân và chạy về nhà:
- Ba ơi…
- Mẹ ơi, hôm nay ba con thế nào vậy mẹ?
Ông Bằng nhìn về phía con gái với đôi mắt mờ đục, hai tay vẫy vùng trước mặt. Na hiểu ý ngay lập tức và ngồi xuống bên mép giường, nắm chặt đôi bàn tay gầy guộc của người cha yếu đuối…
- Lúc này con đang rất bận rộn với kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, ba ạ…
- Hôm nay con trai, Hiếu, không về nhà hả con? Bà Mai hỏi.
- Không, mẹ ạ, con từ trường về trực tiếp đến đây để thăm ba mẹ một lúc. Anh trai của con vẫn đang ở trường, chuẩn bị kế hoạch cho kỳ thi của các bạn học sinh ạ! Còn Hiếu đang ở bản trú, chiều nay con sẽ đón cháu về…
Khi nhìn thấy cha đang nằm yếu ớt, con nghĩ cha chắc là mệt. Con vỗ nhẹ vào đôi chân của cha, rồi con rơi lệ khi bàn tay con chạm vào vùng da già nua, ẩm ương và hơi lạnh ở bắp chân. Con nhớ đôi chân ấy của cha đã từng bước đi từ đồng xa đến đồng gần để kiếm gạo nuôi con cái trong những tháng năm khó khăn. Có những ngày mưa giông, trên đầu cha chỉ có một chiếc mũ rách, nhưng cha vẫn dẫn vịt ra đồng. Thấy mọi người lo lắng, cha bảo: 'Mưa thế này càng nhiều mồi, mẹ con mày đừng lo'. Lúc ấy con và em Ly mới chỉ khoảng sáu, bảy tuổi. Hai chị em giống nhau như đúc nhưng tính cách lại khác biệt. Ly thì nhảy múa hát hò, còn con thì nước mắt rơi lã chã nhìn bóng cha khuất sau làn mưa dày đặc.
-'À, vợ chồng em Ly có ghé chơi nhà không?'
Bà Mai nhìn nhằm vẻ mặt buồn rầu trong khi vẫn đang bón cháo cho ông Bằng từng thìa nhỏ:
- Có lẽ họ bận rồi, con ạ!
...
Một khoảnh khắc yên bình lan tỏa. Bà Mai nhớ lại lần gần nhất vợ chồng Ly đưa con tới thăm nhà. Ly bước ra từ chiếc xe Camry sang trọng, đi đến cửa, cô chỉnh sửa váy áo một lúc trước khi bước vào căn nhà nhỏ xinh nhưng vẫn rất gọn gàng, đế giày cao và thanh lịch. Thấy cửa mở rộng, đứa con nhỏ liền chạy vội vào nhà, cười vang 'hahaha...' một hồi. Phi, chồng của Ly, từ ngoài bước vào, đúng lúc bà Mai ra từ trong buồng. Phi vẫn đeo kính đen nhìn giống như một tay mafia. Bà Mai nói trước, trong khi Phi chưa biết nên ngồi ở đâu:
- Các con đã đưa cháu về rồi à?
Thằng Dô nhảy nhót trên sân nhà và nói to: 'Dô chỉ về bà ngoại một lát thôi nha... Dô thích chơi công viên hơn...'
Khi Ly sửa xong váy áo, cô nói: 'Chúng con chỉ về chơi một lát rồi phải đi ngay, mẹ ạ! Trời nóng quá, lo cháu không chịu được...' Một lát sau, Phi lấy một sấp tiền seri 100 ngàn đặt xuống bàn và nói: 'Mẹ cầm lấy chút tiền tiêu vặt...' rồi nhanh chóng rời đi, để những đồng tiền nằm trên bàn bay phấp phới...
Ly dẫn con đi ra ngoài ngay lập tức mà không chào bố mẹ một câu nào. Bà Mai cầm sắp tiền chạy theo để trả lại Phi nhưng không kịp. Họ lên xe và nhanh chóng rời đi.