Khi Tôi Đang Loay Hoay Với Bữa Sáng, Tâm Trí Tôi Bất Ngờ Bị Cuốn Hút Bởi Một Suy Nghĩ: Một Ngày Nào Đó, Chúng Ta Sẽ Cùng Kết Thúc Cuộc Sống.
Tôi Đặt Ra Câu Hỏi Về Cảm Xúc và Dự Đoán Của Bạn Khi Đọc Tiêu Đề Này. Có Người Cảm Thấy Nặng Nề, Có Người Cảm Thấy Hứng Thú, Có Người Dự Đoán Rằng Đây Là Một Nội Dung Để Nhắc Nhở Về Ý Thức Về Cuộc Sống. Nếu Bạn Nằm Trong Số Đó, Thì Đúng Là Như Vậy. Hôm Nay, Tôi Muốn Thảo Luận Về Cuộc Sống Hiện Tại, Cụ Thể Hơn Là Về Mối Liên Kết Giữa Con Người Với Con Người.
Tôi Từng Rất Ghét Con Người
Suốt Thời Gian Qua, Mối Quan Hệ Giữa Con Người Là Điều Khiến Tôi Cảm Thấy Nặng Nề Nhất. Đến Mức Nếu Tôi Đụng Đến Những Tình Huống và Giao Tiếp Với Con Người, Tôi Có Thể Dẫn Bản Thân Đến Bờ Cục Muốn Nổ Tung. Những Người Đó, Không Ai Khác Chính Là Những Người Thân, Bạn Bè, Hoặc Những Người Mà Tôi Yêu Quý.
Trong suốt một thời gian dài, tôi sống và hít thở trong sự ám ảnh bởi một bóng đen luôn bám theo. Bóng đen ấy chờ đợi để trút xuống khi tôi phạm sai lầm, khiến tôi gục ngã không thể chống đỡ. Tôi từng nghĩ rằng, do phải đóng vai mẫu mực trước gia đình nên tôi mới ghét họ nhiều như vậy. Nhưng ngay cả khi làm người mình yêu thương buồn, tôi cũng rơi vào trạng thái kinh hoàng. Tôi luôn sợ phạm sai lầm. Mặc dù thường nói rằng mình không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng phản ứng của họ vẫn đâm thẳng vào tim tôi, tạo thành những bóng ma không thể xua tan.
Bóng đen phía sau lưng
Đúng vậy, những bóng đen ấy tích tụ lại như một quả cầu tuyết lăn từ đỉnh đồi, càng lăn càng lớn và đáng sợ. Tôi chạy trốn trong sợ hãi, nhưng nó càng dí sát, càng phình to ra và nghiền nát tôi khi đạt đến kích thước cực đại. Bóng đen khủng khiếp đó chính là những nỗi sợ của chính tôi.
Khoảng mười năm, năm năm trước, khi tôi vẫn còn là một người lớn chưa chín chắn, những nỗi sợ ấy như một cây roi lớn quất liên tục, khiến tôi kinh hãi không dám bước ra ngoài. Chúng biến tôi thành một người rụt rè, nhút nhát, dễ tự ái. Nhưng hồi đó, tôi không biết đó là nỗi sợ, tôi chỉ nghĩ đó là sự khắc nghiệt của cuộc sống, sự ích kỷ của người xung quanh và sự nhạy cảm quá mức của chính mình. Giờ đây, khi ngồi gõ những dòng này, tôi đã nhận ra hình dáng thực sự của những nỗi đau đó, và nhìn chúng như những chú chim nhỏ run rẩy trong cơn mưa. Tôi ước có thể gọi chúng lại gần, lau khô và ôm ấp chúng trong chiếc khăn bông ấm áp, chờ chúng cất tiếng hót và bay đi trong một ngày nắng đẹp.
Còn bao nhiêu chú chim đang run rẩy nép mình?
Phân lớp cảm xúc và suy nghĩ
Trong hành trình của mình, từ khi nhận ra sự xung đột và vô lý bên trong, việc đầu tiên tôi làm là quan sát và phân tích hành động, thái độ, cảm xúc, suy nghĩ. Nỗi đau trong cảm xúc là động lực thúc đẩy tôi đi tìm đường cứu rỗi, nhưng nhận thức về bản thân mới là chìa khóa giúp tôi tháo bỏ lớp kính áp tròng đã lâu nay gắn chặt vào mắt, để nhìn rõ sự thật và đối diện với nó.
Vậy làm thế nào để phân tích và bóc tách?
Trong phỏng vấn có một kỹ thuật gọi là laddering, dùng để phân tách và đi sâu vào các lớp cấu trúc hình thành từ niềm tin của một người và biểu hiện ra bên ngoài qua những lựa chọn, suy nghĩ, hay cảm nhận của họ. Những lớp cấu trúc đó là bộ máy phản ứng của chúng ta. Ví dụ, khi một người chọn áo A thay vì áo B, người phỏng vấn sẽ liên tục hỏi tại sao và thế nào để đi vào các lớp sâu hơn của cơ chế ra quyết định, tìm ra nguyên nhân gốc rễ, động lực hoặc giá trị cốt lõi. Phương pháp 5 Whys cũng tương tự, chúng ta tự hỏi mình tại sao và trả lời cho đến khi tìm ra điểm cốt lõi của vấn đề.
Vậy những sự kiện nào trong quá khứ đã hình thành nên niềm tin ấy?
?
Một ngày nào đó, tất cả chúng ta đều sẽ chết
Quay lại điểm ban đầu tôi đã đề cập trong chiếc tâm sự dài dòng này. Nhờ việc đối mặt và quan sát những cảm xúc liên tục dâng lên rồi rút đi như thủy triều, tôi nhận ra rằng cốt lõi của mọi vấn đề của mình là nỗi sợ. Từ nỗi sợ và những cảm xúc chực chờ nhấn chìm ý thức, tôi đã khám phá ra những sự thật đơn giản vào những khoảnh khắc vô thưởng vô phạt. Sáng nay, khi rửa bát và cố gắng điều chỉnh dòng cảm xúc trong lòng, tôi chợt nghĩ, một ngày nào đó, tất cả chúng ta đều sẽ chết.
Ừ, đúng vậy, tất cả rồi sẽ chết. Khi tôi chết, thế giới của tôi tan biến, nghĩa là tất cả đều tan biến. Khi họ chết, mọi mối liên kết giữa họ và tôi cũng tan biến, sự căm ghét này rồi sẽ ra sao, đi về đâu, có ý nghĩa gì? Chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi đã ngẩn người một lúc về sự vỡ lẽ vừa diễn ra, cảm thấy một nút thắt nào đó đã được gỡ bỏ. Khối đá nặng trăm tấn trong lòng, sáng nay đã vỡ một góc. Tôi đã giải phóng được luồng khí độc tắc nghẹt bên trong bằng cách men theo dấu vết của cảm xúc, tuy nhiên, không phải tất cả đều đã được giải phóng.
Tôi hiểu rằng nhận thức được là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác. Nói luôn dễ hơn làm. Tuy vậy, nhận thức được, có thể làm được hoặc không, nhưng không nhận thức được, chắc chắn sẽ không làm được. Vì vậy, tôi vui mừng vì mình đã có được sự khởi đầu. Nếu bạn cũng vậy, chúc mừng bạn. Tôi mong bạn và chính tôi sẽ luôn giữ được sự kiên định trên con đường của mình.
“Không có con đường nào dẫn tới hòa bình. Hòa bình chính là con đường. Không có con đường nào dẫn tới hạnh phúc. Hạnh phúc chính là con đường.” - Thiền sư Thích Nhất Hạnh
Tác giả: Trăng