blogradio.vn - Không ai trong số chúng ta có thể chấp nhận sự ra đi của người thân ngay trước mắt, và bây giờ, tôi cũng như vậy! Tôi lo sợ mất cha, lo sợ mất mẹ và lo sợ một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành mồ côi...
Đak Lak, ngày 3 tháng 1 năm 2024.
Có ai trong số chúng ta, khi còn nhỏ, không từng tức giận với cha vì những chuyện nhỏ nhoi? 'Một ngày nào đó trở thành mồ côi, cha sẽ về với đất và con sẽ lùi một bước, cúi đầu'... đó thực sự là sự thật mà không ai có thể phủ nhận. Tôi đột ngột im lặng và không thể cầm nước mắt khi nhận ra câu nói đó, vẫn là trong ngôi nhà quen thuộc, vẫn là tiếng bố vang vọng từ phòng kế bên, vẫn là tiếng gió thổi vù vù ở ngoài trời tháng 1 ở Đak Lak.
Một ngày nào đó, không ai trong số chúng ta có thể tránh khỏi việc chấp nhận sự thật rằng cha mẹ sẽ rời xa chúng ta, thân xác họ sẽ mãi nằm dưới lòng đất, hòa mình với cát bụi và sỏi đá.
Bố yêu mẹ tôi rất nhiều, ngày đi khám bệnh dưới TPHCM. Tôi lo cho mẹ và cũng lo cho bố, mỗi khi có tin tức gì, tôi luôn báo ngay vì tôi biết rằng người ở nhà mong đợi tin tức mới nhất là người lo lắng nhất. Mỗi khi gọi điện cho bố, tôi luôn nghe thấy ông im lặng vài phút trước khi trả lời, tôi biết bố đang buồn,... Ngày đó, khi gọi điện cho chị thứ, bảo về tình hình mẹ, tôi cũng nhắn thêm: 'Nhớ gọi cho ba, động viên ba nữa, ba cũng lo lắm đó!' Chừng vài chục phút sau, tin nhắn từ chị hiện lên trên màn hình: 'Camera ghi hình, ba đang ăn nhưng mắt vẫn đỏ khóc'... đọc được dòng tin nhắn đó, tôi không kìm được nước mắt trong bệnh viện. Thương bố quá, thương mà không biết diễn tả...
Trong gia đình của tôi, giống như hầu hết các gia đình ở Việt Nam, có lẽ bố là người hiếm khi thể hiện tình cảm với mọi người nhất. Khiến cho lúc bố - người đàn ông gánh vác, hy sinh thầm lặng ấy bộc lộ cảm xúc yếu đuối, đó cũng là lúc họ đang rất đau buồn!
Tôi hiểu rõ bố của mình, ông ấy thực sự là người sống rất tình cảm. Khi còn đi học, tôi và bố thường thức khuya để xem một bộ phim có tên là: 'Điều ước trong phòng giam số 7', bố và tôi đều rất xúc động. Tôi nhìn sang và thấy bố đã rơi nước mắt. Nhưng có lẽ chỉ là vì một bộ phim, phải không? Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc lớn và không kiềm chế được là khi ông nội qua đời. Bố đã khóc nhiều, đến nỗi nước mắt cạn cả.
Không ai trong số chúng ta có thể chấp nhận sự ra đi của người thân ngay trước mắt, và bây giờ, tôi cũng vậy! Tôi lo sợ mất bố, lo sợ mất mẹ và lo sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...
Nhớ lúc nhỏ, bố dạy tôi từng chữ từng vần, từng đoạn thơ, từng dòng văn.
Nhớ rõ như in khi còn học lớp 2, vì kém môn văn mà bố dậy sớm, 5 giờ sáng, làm bài tập văn cho tôi.
Nhớ những lúc nấu ăn dở mẹ chỉ trích nhưng bố luôn khen và động viên cố gắng.
Nhớ nhất năm đầu đại học, nhuộm tóc đỏ, mẹ chê xấu nhưng bố lại khen để an ủi con gái cưng...