Hiện tại là 2 giờ 35 phút ngày 18/12/2022. Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là trận chung kết World Cup sẽ diễn ra. Tôi không chắc có thể gọi mình là một người hâm hộ, một fan, bóng đá hay không vì tôi không thức qua 12 giờ đêm để xem trực tiếp mọi trận đấu, tôi thường chỉ xem các trận có Đội tuyển quốc gia thi đấu, những trận quan trọng tại Champions League. Nhưng mùa World Cup này tôi đã xem mọi trận Argentina thi đấu vào lúc 2 giờ sáng, trừ trận đầu tiên đá 17 giờ. Nguyên nhân là gì nhỉ? Chắc tại chính trận ra quân lúc 17 giờ đó. Tôi đã nghĩ rằng họ không thể đi xa hơn sau vòng bảng vì vậy buộc phải xem hai lượt trận cuối, coi như cơ hội cuối cùng. Rồi họ vào sâu hơn. Tôi không thể tỏ ra bất ngờ kiểu: ố, à, thật bất ngờ họ chiến thẳng các trận sau đó, vì tôi xem từng trận đấu, tôi cảm nhận rõ sự khó khăn, bế tắc và cả nhẹ nhõm mỗi khi vượt qua được một đối thủ của họ. Cứ sau mỗi trận đấu tôi lại không tin họ có thể thắng trận tiếp theo, nhờ vậy mà tôi xem hết các trận và cũng nhờ xem hết các trận mà tôi thấy họ tiến bộ như thế nào. Và giờ đây tôi mong họ chiến thắng như thế nào!
Tôi chưa từng xem Maradona chơi bóng, những năm 86, 90 của thế kỷ trước tôi còn ở phương trời nào không rõ, chưa đến trái đất. Tôi cũng không biết những Batistuta, Pablo Aimar,… nhưng tôi đang xem và cổ vũ Argentina như cách tôi ủng hộ Đội tuyển Việt Nam. Đó là vì Lionel Messi.
Tôi biết đến Messi từ những năm 2008, 2009, rồi từ World Cup 2010 Messi chính thức trở thành cầu thủ yêu thích của tôi. Và cũng từ đó, một con người hoàn toàn xa lạ, sẽ chẳng bao giờ liên quan gì, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Tôi không thích Messi theo kiểu tôn sùng hay đam mê gì. Tôi nghĩ sau hơn chục năm, Messi như là một người thân, một người mà tôi luôn ủng hộ, luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất đến với anh. Thậm chí còn hơn cả với những người ngay bên cạnh tôi, những người mà vì lòng ích kỷ cá nhân, đôi khi tôi không vui với niềm vui của họ như cách tôi chia sẽ niềm vui với những thành công của Messi. Tôi thấy con người thật lạ, những thứ hiện hữu, gần kề đáng được trân trọng thì chúng ta xem nhẹ hay mang lòng riêng, còn thứ xa vời, gần như chẳng ảnh hưởng gì đến đời thực ta lại gìn giữ như một báu vật. Có thể đó là một liệu pháp tinh thần chăng? Ta gìn giữ cho tâm hồn mình một khoảng đẹp đẽ mà chắn chắc thực tại sẽ không thể ảnh hưởng đến.
Tôi cập nhật tin tức về các trận đấu của Messi mỗi buổi sáng, trận đấu ở các giải vô địch quốc gia tại châu Âu thường diễn ra vào ban đêm, sáng dậy là có kết quả. Từng có thời gian, tôi thậm chí tin rằng, tôi sẽ có một ngày thuận lợi nếu kết quả tốt cho Messi đêm qua và ngược lại. Một tác động không hề nhỏ đến tâm lý. Có những lúc tôi vui không tưởng, nhưng cũng có lúc buồn khó tả. Sự trồi sụt về cảm xúc tới mức ám ảnh này là không thể chấp nhận được nên tôi đã suy nghĩ nghiêm túc về thứ tình cảm này của mình. Rốt cuộc tại sao tôi lại thích Messi như vậy?
Thứ nhất: Tài năng bóng đá, đương nhiên là như vậy. Tôi vẫn nhớ pha đi bóng từ cánh phải, thủ môn đối phương lao ra, Messi nhẹ nhàng tâng quả bóng, vượt qua thủ môn, vẫy nhẹ má ngoài chân trái đưa bóng vào lưới. Tôi sẽ mãi nhớ cảm giác ồ lên của mình. Nhưng thực ra, nếu nói về tài năng, có rất nhiều cầu thủ tài năng và kỹ thuật của họ ngày càng hoàn thiện hơn. Do đó, với tôi, thời điểm cũng là yếu tố quan trọng, thời điểm những năm 2010, cầu thủ Việt Nam, những người tôi xem nhiều nhất, rất bối rối khi đối diện với khung thành đối phương nên sự điềm tĩnh của Messi khiến tôi vô cùng ấn tượng.
Thứ hai: Truyền thông, đó cũng không kém phần quan trọng như yếu tố trên cả. Trong hơn mười năm trở lại đây, truyền thông phát triển mạnh mẽ và Messi, trở thành một mục tiêu, một động lực và có lẽ là một sản phẩm của truyền thông. Đôi khi, tôi tự hỏi liệu mình có đang bị truyền thông ảnh hưởng quá nhiều và cố gắng tránh xa những bài báo mang tính định hướng dư luận đó.
Ngoài hai nguyên nhân trên, có lẽ sự phù hợp về ngoại hình, phong cách và đặc biệt là thời điểm cũng góp phần không nhỏ. Những năm 2010, tôi còn là học sinh cấp hai, độ tuổi tìm kiếm những điều mới mẻ. Đó chính là tất cả những gì tôi có thể nghĩ về lý do tôi yêu quý Messi.
Về thần tượng, tôi nghĩ cần phải nhiều hơn thế, đó là sự ngưỡng mộ và lựa chọn theo gương, là tấm gương để học hỏi. Dù không thành công trong việc tìm kiếm một 'idol' hoàn hảo, tôi đã có nhiều tấm gương lớn cho bản thân. Như Bác Hồ, Hồ Chí Minh, bỏ qua các yếu tố chính trị, tôi ngưỡng mộ sự dũng cảm của Bác khi ra đi tìm đường cứu nước ở độ tuổi đôi mươi, tài văn chương và cả cách ứng xử. Tôi cũng muốn noi theo Mahatma Gandhi, “Trái tim của nhân loại” như cách gọi của Nguyễn Hiến Lê. Hoặc chính Nguyễn Hiến Lê, tôi yêu giọng văn và nể phục khả năng làm việc bền bỉ của ông.
Có rất nhiều con người đã tác động đến cuộc sống của chúng ta, dù họ sống ở đâu, vào thời gian nào. Quan trọng là họ đến với ta như thế nào và tác động đến ta như thế nào. Với tôi, trong bóng đá, đó là Lionel Messi. Chưa bao giờ là một cầu thủ để học hỏi kỹ năng của Messi, tôi cũng không thèm đào sâu vào đời tư để học hỏi cách sống của anh, vì tôi đã có những người khác làm điều đó. Bóng đá giới thiệu tôi với Messi, nhưng giờ đây, tài năng chơi bóng không còn là quan trọng nữa, đã hơn mười năm đủ để Messi trở nên quen thuộc, tự nhiên mà không cần phải giải thích. Tôi từng nghi ngờ truyền thông là thứ khiến tôi bị ảnh hưởng bởi Messi. Nhưng không cần suy tính nhiều như vậy. Tôi chấp nhận sự ảnh hưởng này.
Nhưng tôi tránh xa những cuộc tranh luận không cần thiết trên mạng xã hội về tài năng, vĩ đại hay danh tiếng gì đó. Tại sao phải so sánh ai giỏi hơn, ai vĩ đại hơn. Những kỳ vọng không lý do sẽ trở thành gánh nặng không cần thiết. Không chỉ trong thể thao mà trong mọi lĩnh vực cuộc sống. Xã hội ngày nay phát triển quá nhanh, và những kỳ vọng cũng tăng theo đó. Kỳ vọng là động lực để tiến bộ nhưng cũng có thể làm hỏng tinh thần của bất kỳ ai.
Tối nay là trận đấu cuối cùng của Messi tại World Cup. Tất nhiên tôi hồi hộp và mong Argentina chiến thắng, một kết thúc hoàn hảo cho cầu thủ yêu thích của tôi. Nhưng nếu họ thất bại, tôi hy vọng kết quả trận đấu sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của các cầu thủ. Điều này có vẻ khá phi lý. Nhưng tốt nhất là không để những thất bại thể thao ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân. Mọi người đều có thần tượng của riêng mình và đôi khi khó lòng đồng cảm với người khác. Có yêu sẽ có ghen, điều đó là bản tính con người, và chúng ta phải tìm kiếm chân lý để xóa bỏ sự khác biệt đó.
Tác giả: Hoài Phương