Nam Phương mặc chiếc váy trắng tinh khôi, đội mũ len xinh đẹp, đứng chờ tôi ở đầu hẻm Bùi Thị Xuân (Đà Lạt). Nhà anh ấy nằm ở cuối hẻm, lo sợ tôi bị lạc đường, anh ấy đã ra đón tôi. Chúng tôi cùng nhau bước lên con dốc với nhiều bậc thang và hàng cây thông xanh mướt trên triền đồi.
Thời tiết ở Đà Lạt thường lạnh lẽo, nên mùa đông lại càng khắc nghiệt hơn. Sương mù dày đặc phủ kín con hẻm, tạo nên cảnh tượng mờ ảo trên những tán thông. Các chậu hoa dạ yến thảo rực rỡ màu sắc, nằm lung linh trên mái nhà như một giấc mơ.
“Đây, cậu cầm cái khăn choàng này, tặng cậu” - Nam Phương nói với tôi, hơi thở bạc bẽo vì lạnh.
Chiếc khăn choàng len màu đỏ, được thêu những hình tuần lộc tinh xảo. Tôi nhanh chóng đeo chiếc khăn len vào cổ, màu đỏ liệu có làm cho mùa đông trở nên ấm áp hơn không, khiến cho cổ tôi không còn cảm giác khàn khàn nữa và cả hai tay tôi không còn run rẩy nữa.
“Cậu tự mình đan chiếc khăn này à?” - Tôi hỏi Nam Phương.
“Ồ, tớ tự làm cái này đấy, đẹp chưa?” - Nam Phương tự hào hỏi.
“Cậu giỏi quá, mai tớ dạy cậu đan len nhé, học không khó đâu đấy” - Tôi đề xuất.
“Đương nhiên, nếu cậu muốn. Học đan len không phức tạp, nhưng phải kiên nhẫn và tỉ mỉ”- Nam Phương giải thích.
Dạo này đang đi, đang nói chuyện trên đoạn đường dài, cuối cùng cũng đến nhà Nam Phương. Nhà cậu ấy nằm ở hẻm cụt, chỉ có một con đường vào, bên hông nhà cậu là đồi thông um tùm và một con đường nhỏ dẫn lên đồi có nhiều bậc thang.
Vì là hẻm cụt không có nhiều người qua lại, không gian yên bình. Trong nhà có mấy căn phòng nhỏ, bố mẹ Nam Phương cho thuê khi du khách đến Đà Lạt thăm quan. Và đặt tên cho nhà lưu trú là Mộc.
Tôi ở trên căn gác cao. Phòng của tôi có một chiếc giường gỗ màu trắng, gối nệm, ga giường đều là màu trắng. Hai bức tường và hai cánh cửa sổ gỗ cũng màu trắng hoàn toàn. Tôi thích cảnh này, từ cửa sổ có thể nhìn ra đồi thông Dinh tỉnh trưởng xanh mướt và bãi hoa dã quỳ vàng óng ả.
Buổi sáng hôm sau trong mùa đông đó, tôi thức dậy sớm hơn bình thường và mở cửa sổ, bất ngờ sương mù tràn vào phòng, làm lạnh lẽo. Tôi nhanh chóng đóng cửa lại, mùi của gỗ thông và sương vẫn còn tỏa ra trong phòng, làm cho tôi cảm thấy sảng khoái.
Tôi xuống bếp, Nam Phương đang chuẩn bị bữa sáng. Cậu ấy phục vụ cho tôi những chiếc bánh mì xíu mại. Những chiếc bánh mì ấm nóng, thơm ngon vừa được cậu ấy lấy ra từ lò nướng. Nam Phương đặt xíu mại vào tô và kêu tôi mang ra bàn. Trong tô, nước dùng sánh mịn kèm theo rau mùi và những viên chả béo ngậy. Tôi xé bánh mì giòn rụm và chấm vào tô, thêm xíu mại, thật ngon, tôi thưởng thức hết mình. Khi ăn, tôi cảm thấy ấm áp trong cái lạnh lẽo.
“Người Đà Lạt thường thích ăn bánh mì xíu mại vào buổi sáng, vì nó dễ ăn, dễ chuẩn bị và phù hợp với không khí lạnh ở đây” - Nam Phương chia sẻ.
“Nam Phương thật tài năng, không chỉ giỏi đan len và thêu thùa mà còn nấu ăn hấp dẫn” - Tôi khen ngợi.
Sau khi ăn sáng, chúng tôi ngồi ở ban công thưởng trà và thưởng mứt. Nhìn xuống đường, một số du khách vội vã đi bộ với túi xách và vali kéo sau lưng. Họ đến Mộc để thuê phòng nghỉ.
Mứt hoa hồng của Nam Phương thật ngon. Những bông hoa hồng mỏng manh, ngoài cùng được phủ bằng lớp đường cát sáng bóng. Có hương vị ngọt dịu, thật tuyệt.
Thỉnh thoảng, Nam Phương thêm nước nóng vào ấm trà Atiso, hương thơm của trà lan tỏa khắp ban công. Cầm tách trà nóng trong tay, cùng với tiết trời lạnh giá, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng bên người bạn thân.
“Chỉ còn vài tuần nữa là tớ phải đi du học rồi, không biết khi nào mới gặp lại Nam Phương đây nhỉ”.
Tôi vừa nói vừa nhìn ra đồi thông, nhìn thấy đàn chim Chơ ngồi yên trên cành, thỉnh thoảng chúng cất tiếng hót nhẹ nhàng giữa sương mù.
Nam Phương im lặng, cầm tách trà nóng trong tay, xoay nó để làm ấm rồi nhấc lên đưa vào miệng uống nhẹ nhàng.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, chúng tôi cảm thấy hồi hộp trước những thách thức phía trước. Tôi quyết định đi du học, vì cha tôi đang ở nước ngoài. Còn Nam Phương chọn học nấu ăn ở Đà Lạt. Cậu ta đam mê nấu ăn và mơ ước mở một nhà hàng do chính mình làm đầu bếp.
Thực sự, Nam Phương là một đầu bếp tài năng và món ăn của cậu ta luôn ngon. Cậu ấy biết làm mọi món. Nhưng có hai món mà cậu ấy thích nhất là mứt và bánh ngọt. Từ khi còn là học sinh, cậu ấy đã kiếm tiền bằng cách bán mứt và bánh ngọt trên Facebook.
Tiền kiếm được, Nam Phương dùng để mua len đan áo và sách vở tặng các em nhỏ trong khu phố này.
Nam Phương lấy ra những cuộn len đa màu và hai que đan từ tủ trong phòng. Cậu ấy chỉ cho tôi cách đan len sao cho nhanh và chắc chắn.
Những cuộn len đa màu rực rỡ được xếp trên sàn. Nam Phương đan rất nhanh và nhẹ nhàng. Bàn tay của cậu ta như một nghệ sĩ múa linh hoạt, diệu kỳ. Nam Phương dạy tôi cách đan len.
Trưa nắng, Nam Phương dẫn tôi đi tham quan một số điểm du lịch gần nhà. Cậu ta đưa tôi lên Dinh tỉnh trưởng. Dinh là một di tích lịch sử có tuổi đời hơn 100 năm, được xây dựng theo kiến trúc Pháp. Rất lịch sự và trang nghiêm. Du khách đông đảo đi lại.
Ở trước Dinh tỉnh trưởng, có một cánh đồng hoa dã quỳ rộn ràng, với những cây thụ cổ kính và những hàng thông cao mạnh, reo vang trong gió. Chúng tôi đứng trước Dinh, chụp ảnh kỷ niệm và đi dạo dưới bóng thông xanh mướt. Cánh hoa dã quỳ tỏa sắc thắm, tươi đẹp.
Bất ngờ, những giọt mưa rơi nhẹ nhàng. Tôi và Nam Phương nhanh chóng chạy vào hiên của Dinh tỉnh trưởng để tránh mưa. Ở xa xa, hai con ngựa đang gặm cỏ trong cơn mưa mùa đông. Không gian thật yên bình và lãng mạn. Cánh đồng hoa dã quỳ trước mắt chúng tôi ướt át, từng giọt mưa nhỏ lấm tấm.
Mưa tan, chúng tôi đạp xe quanh hồ Xuân Hương. Mặt hồ sóng vỗ, không khí trong lành. Xa xa, có du khách đang thưởng ngoạn cảnh đạp thuyền vịt, những chiếc thuyền hình vịt lênh đênh trên hồ, trước gió mùa đông lạnh lẽo.
Chúng tôi đạp xe lên khu Hòa Bình, chợ Đà Lạt. Đầu tháng mười hai, các quán xá đã trang trí cây thông Noel với ánh đèn lung linh, tạo nên không khí Giáng sinh phấn khích và phù hợp.
Nhạc Giáng sinh vang lên, tạo ra không khí yêu thương khắp nơi. Toàn bộ thành phố rực rỡ ánh sáng đỏ rực của mùa Giáng sinh.
Khi hoàng hôn buông xuống, bóng tối bao trùm. Phố núi lấp lánh dưới ánh đèn vàng. Sương mù bao phủ khắp nơi.
Đậu xe ở góc phố, chúng tôi dạo bộ trong chợ Đà Lạt. Ngồi bên lề chợ, thưởng thức sữa đậu nành và ăn bánh su kem, quan sát mọi người đi lại qua lại trong chợ đông đúc. Chợ đêm Đà Lạt sôi động với người và xe cộ, những con ngựa kéo theo rọ hàng hoa quả và rau củ đổ về chợ.
Tiếng vó vọng vang, rền lên giữa đêm lạnh giá.
Về đến nhà Mộc vào khuya, đường phố đã vắng tanh. Chúng tôi tiếp tục đan len. Nhìn ra khỏi cửa sổ tầng tư, bóng đêm bao trùm đồi thông, tôi không dám mở cửa sổ vì lo sợ sương lạnh tràn vào phòng. Nam Phương vừa hoàn thành chiếc áo len màu đỏ, thêu thêm cây thông và tuyết bằng bông gòn xinh xắn.
Trong những ngày tiếp theo, Nam Phương tập trung vào việc đan len, những cuộn len đa màu cuốn tròn trên sàn nhà và dần dần biến mất. Khăn quàng cổ, áo len và mũ được chúng tôi đóng gói vào hộp quà.
Nam Phương cũng làm thêm mứt và bánh ngọt. Tất cả được đóng gói kỹ lưỡng vào những hộp quà màu đỏ với những chiếc nơ xanh lá cây, trông rất bắt mắt và đẹp mắt.
Một buổi tối cuối tuần, tôi và Nam Phương mang những hộp quà trên xe đạp đi phát cho các em khó khăn trong con hẻm Nam Phương sống. Khi hoàn tất, chúng tôi đạp xe lên nhà thờ Con Gà trên đường Trần Phú.
Nhà thờ Con Gà rực rỡ, lộng lẫy dưới ánh đèn nhấp nháy. Xung quanh, các đám đá phủ kín, những ngôi sao sáng lấp lánh. Chuông nhà thờ vang vọng, tín hiệu của mùa yêu thương sắp đến.
Màn sương phủ kín khắp nơi. Mùa đông ở Đà Lạt thật ấm áp.