Hôm nay, tôi cảm nhận rõ hơn sự lạnh lẽo của mùa Đông. Tôi tràn đầy tình yêu để trải nghiệm một cách sâu sắc, nghe âm nhạc trầm bổng từ tiếng guitar khe khẽ vang lên.
Sự lạnh giá tạo ra nhiều sắc thái khác nhau. Màu xanh buồn bã, màu xám cô đơn, màu trắng tuyết phủ. Màu của ký ức, của tiếc nuối, của hoài niệm, của nhung nhớ và của tình người,...
Mùa Đông luôn khiến tôi cảm thấy yên bình và hạnh phúc. Sự lạnh lẽo không đòi hỏi phải thể hiện cảm xúc nhiều như sự nóng bỏng. Nó chỉ đưa ra những lời nhẹ nhàng, khiến ta cảm thấy ôm mình lại nghe tiếng nói trong trẻo của lòng.
Tôi yêu thích mọi điều mà mùa Đông mang lại. Sự yên bình, bình dị trong từng bước chân. Mọi thứ trở nên yên tĩnh, nhưng đồng thời cũng đầy ý nghĩa và sâu lắng.
Trong cái lạnh của mùa Đông, ta có thể nghe thấy tiếng nói sâu thẳm của trái tim mình. Âm nhạc như là ngôn ngữ của khoảnh khắc này, kết nối con người với thiên nhiên. Có lẽ, chúng ta cần yêu thiên nhiên nhiều hơn để tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn.
Bỗng dưng, em cảm nhận hơi thở của gió
Gió kêu gọi anh yêu quay trở về
Có lẽ em hiểu đến từ nơi nào
Chúng ta sẽ mãi mê say bên nhau trong đời
Dường như khi đối diện với khắc nghiệt, chúng ta trở nên tỉnh táo và đề cao nhau hơn. Chúng ta trở nên chân thật và nguyên vẹn hơn khi đối mặt với thử thách của mùa gió, khiến chúng ta nhận ra sự nhỏ bé của mình trước sức mạnh của thiên nhiên. Dù có trang bị nhiều lớp áo để chống rét, nhưng lòng ta vẫn mong manh, chỉ còn cách chống chọi từ bên trong. Đó là lúc ta quay về với chính mình. Sự chinh phục này dịu dàng hơn trong mùa gió, vì nếu không cẩn thận, ta có thể bị cuốn trôi.
Khi yêu một điều gì đó từ trái tim, tôi mong mọi người cũng như vậy, cảm nhận được vẻ đẹp của tình yêu. Nhưng cái lạnh có thể làm cho sự lạnh lùng lan truyền, giống như cách con người có thể trở nên lạnh lùng với nhau vì họ quên đi 'sống', không biết tôn trọng cuộc sống.
Trong mùa sinh tồn, dù khó khăn, nhưng trong đó ta cảm nhận được tình người.
“Khi những cảm xúc rút lui như dòng triều, chúng sẽ để lại dấu ấn.”
(Khi tình cảm rời đi như cơn triều cuốn đi, chúng sẽ ghi dấu lại)
Lạnh và mưa - sự pha trộn hòa quện vào tâm hồn, làm sâu thêm cảm giác u uất và buồn bã bên trong. Khi ấy, thường ta lại quay về với bên trong, suy tư về sự vô thường trong cuộc sống. Ta yêu cái sương mờ ấy, và muốn lan tỏa tình yêu ấy. Sự mê say này lan tỏa ở nhiều người, khiến hơi ấm như hòa quện vào nhau. Không bao giờ là sai khi mở rộng trái tim. Ta muốn mọi người thấy được bản thân mình qua tấm gương trong suốt do cái lạnh kết tinh lại, không còn lạnh lẽo vì thiên nhiên, vì lòng người.
Tại sao người ta có thể vô tâm với nhau nhỉ?
Cuộc sống thật khó khăn, và thường không công bằng. Nhưng mọi chuyện xảy ra đều có lý do. Vì vậy, cuộc sống vẫn cân bằng, nếu ta biết tĩnh lặng. Trong mùa “yêu đương”, tôi muốn làm nhiều trò nghịch vụ hơn, muốn hành động tốt hơn cho mọi người ngay từ đầu. Hành động và ra quyết định, nếu chúng ta xuất phát từ cảm xúc thì sao? Điều này sẽ củng cố tầm nhìn dài hạn, tạo ra giá trị cao đẹp và lâu dài, làm nên bản người. Tôi ngưỡng mộ sự hy sinh và đóng góp của cộng đồng cho nhau. Dù đã đóng góp tích cực, tôi vẫn cảm thấy còn thiếu rất nhiều. Tất nhiên, điều đó không thể so sánh với những nỗi đau và khó khăn của cả hai thế giới.
Tôi quyết định không dừng viết, vì tôi cảm nhận rằng, con đường dẫn tới những trái tim sẽ đưa chúng ta gần nhau hơn dưới vòm bầu trời của tình yêu. Đó là cách để tự nhận thức về bản thân và có cái nhìn phù hợp nhất với cuộc sống. Nếu hạnh phúc đến, hãy để nó trôi đi nhiều hơn. Sự giúp đỡ nhỏ nhặt thể hiện lòng tin, sự ủng hộ, sự trân trọng có một sức mạnh an ủi mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì khác. Đúng trong khoảnh khắc giá băng này, con người có cơ hội kết nối với nhau ở tầng sâu nhất - tâm hồn, khi thời khắc cho những điều chân thực lên ngôi.
Còn bạn thì sao?
Bạn đã sống với niềm đam mê của riêng bạn chưa? Bạn cũng là người theo đuổi chủ nghĩa hai mùa trong năm như tôi không? Có nhiều lý do khiến mọi người có một sự ấn tượng đặc biệt với một điều gì đó. Rắc rối nhất có lẽ là những mối quan hệ phức tạp, quay lại và đi lại, vừa vui vừa buồn khiến ta lúng túng không biết phải làm sao. Việc nhận ra rằng tâm lý của chúng ta được nâng cao bởi điều gì đó cũng là một cách tuyệt vời để nuôi dưỡng động lực bên trong, duy trì sự cân bằng giữa lòng quyết tâm và sự yên bình.
Mùa yêu thích có phải là cách thức biểu hiện của ý nghĩa cuộc sống không? Đó là khoảnh khắc của hạnh phúc, nơi tình yêu khiến con người sống với lòng biết ơn và lòng tử tế. Những cảm xúc thiêng liêng, như tiếng violon trầm lắng đầy dấu ấn của nó. Những điều mê hoặc sâu thẳm.
Vài dòng sau này vẫn như thế, nhưng có nhiều điều mà tôi viết chỉ thuộc về khoảnh khắc này. Cảm giác của con tim thật chân thành nhưng cũng vô cùng mong manh, được hòa mình vào làn gió ấy mà cũng chẳng ở lại lâu, chỉ để lại một phần đọng lại, nặng nề với tình yêu thương.
Này, gió lạnh làm tôi nhớ về những kỷ niệm, như một cách để ấm áp sự cô đơn ngay lúc này. Trái tim cố gắng giữ chặt những nỗi đau mà ta muốn giấu kín. Ta mơ mộng, tự hỏi, tại sao những kỷ niệm sâu đậm ấy lại rời xa như vậy, không biến mất, chỉ im lặng mà đau đớn vô vàn. Lý do gì khiến họ mãi mãi chôn vùi trong lòng. Nếu mùa thu trong cảm nhận về “Đất nước” của Nguyễn Đình Thi là
'Người đi trước không quay lại
Đằng sau lưng, bên thềm nắng lá rụng đầy'
vết chân của cơn gió cuối thu là điều nhân từ, là những vết thương sâu thật sâu.
Mỗi kí ức là một ngọn lửa rực cháy. Chúng ta nhớ về những gì mình đã làm, không phải lúc đó. Cảm giác ấy mới là thứ còn lại mãi với thời gian.
Mùa đông đổ xuống, kéo ta vào khúc nhạc ân tình, một nụ cười hạnh phúc tỏa sáng trong ánh mắt người lãng mạn.
Bạn cảm thấy như thế nào khi ngồi yên bên cửa sổ, trái tim đập rộn ràng, hơi ấm từ tách cà phê phơi phới hương thơm dịu nhẹ của gió, bạn ngồi đó, một nửa hồn mê đắm trong giai điệu của nhạc sĩ Trịnh, nửa kia thong thả tìm kiếm những khoảnh khắc ân tình ẩn mình trong cuộc sống.