truyenblogradio.vn - Tôi tin rằng những gì xuất hiện trước mắt tôi là tuyệt vời, bởi chúng là những kỷ niệm đẹp, những dấu ấn đáng nhớ. Cha mẹ, bà nội vẫn khỏe mạnh, vẫn làm việc như thường, tạo cho tôi một cảm giác yên bình, đẹp đẽ và bất diệt.
Hết tháng 6, cũng là lúc trường tôi nghỉ hè, thời gian tôi mong chờ vì được về nhà sau thời gian học tập, thi cử mệt mỏi. Trước khi về quê, nỗi lo âu không cho tôi yên nghỉ. Tôi tưởng tượng về viễn cảnh ngày mai gặp lại gia đình, gặp lại chú chó thân thương, chỉ những điều nhỏ nhặt đó đã làm tôi hạnh phúc. Tâm hồn tôi bừng sáng, tràn đầy niềm vui, những hình ảnh của quê hương hiện lên rõ ràng, không gì có thể diễn tả hết.
Được về nhà, tôi cảm thấy như trở về tuổi thơ, mỗi sáng thức dậy, cảnh tượng quen thuộc: bố sửa chữa đồ đạc, mẹ bên bếp nấu cơm, ngoài sân chó nhảy nhót vui vẻ, bà nội nấu nước cùng cơm. Tất cả những điều đó thật tuyệt vời. Bố mẹ, bà nội vẫn khỏe mạnh, vẫn làm việc, tạo cho tôi cảm giác yên bình, hạnh phúc và ấm áp.
Quê tôi là nơi yên bình, gia đình tôi là nông dân chân chính, trồng mía, sắn, ngô, lúa... không gì là không trồng. Nhà tôi nuôi hai chú trâu, không bao giờ thiếu thức ăn. Tôi nhớ ngày xưa, mẹ giao cho tôi bóc lá mía, mỗi sáng phải hoàn thành nhiệm vụ. Cơ thể mỏng manh nhưng mạnh mẽ, tôi đã làm xong nhiệm vụ, mệt mỏi nhưng hạnh phúc.
Tôi có một người bạn thân ở gần đồng lúa, nhớ những buổi chiều đạp xe qua chơi, thả diều. Ở đây mát mẻ, có gió nhẹ. Chúng tôi cùng thả diều, cười đùa vui vẻ. Những kỷ niệm đó đầy hồi hộp, buồn cười và đáng nhớ.
Trở về nhà, ngồi trong góc bàn học quen thuộc, tôi lại nhớ về thời học sinh lớp 12. Mỗi ngày, tôi cẩn thận giải đề, viết văn,... Những ngày đó là những kỷ niệm không bao giờ phai mờ. Chính thời điểm ấy đã là bước đệm cho tôi ngày hôm nay - một sinh viên đầy hoài bão và nỗ lực trên con đường mình đã chọn. Tôi được mọi người đánh giá là học giỏi, thi đại học cũng luôn đạt điểm cao, nhưng tôi luôn cảm thấy áp lực từ những lời khen đó. Đó như là một gánh nặng vô hình tôi phải mang vì tôi luôn nghĩ rằng mình chỉ học tàm tạm. Và dù có khả năng giải bài tập nhanh hơn một chút, tôi không bao giờ kiêu ngạo. Tôi luôn rèn luyện mỗi ngày và kết quả đạt được cũng là sự thành công theo đúng kỳ vọng của mình. Tôi không muốn khoe khoang gì nhưng thực tế là tôi đã nằm trong top học sinh giỏi nhất huyện và nhận được giấy khen từ huyện. Và giờ đây, ngồi ở góc bàn này, tôi lại nhớ về những ngày tháng ấy và trong lòng tràn ngập một cảm giác buồn bất chợt.