blogradio.vn - Cô gật đầu và anh ôm cô vào lòng, dường như có nhiều đóa hoa sưa như đang reo vui lên cùng họ, và cả con đường dài cũng thế. Cô mãi nhớ buổi tối hôm đó con đường vắng vẻ và anh đã hôn cô lần đầu tiên, họ đã ngập trong hạnh phúc mà cô nhớ suốt đời.
Ánh Trăng đang đứng ở bến xe, đây là chuyến xe cuối cùng của kỳ nghỉ này nên mọi người gần như đã hết sức chờ đợi, ai cũng mong mau mau được lên xe để về nhà và cùng đón lễ với gia đình. Ánh Trăng nhìn các đoàn xe cứ nối đuôi nhau và có vẻ như chiếc xe nào cũng đông người, cô nhìn lại một lần nữa để chắc chắn về chiếc xe của mình rồi nhanh chóng bước lên. Sau khi nhân viên trên xe kiểm tra vé và chỉ dẫn cô chỗ ngồi, Ánh Trăng mới thong thả nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ lúc này cô mới có dịp thư thả hít thở và ngắm nhìn mọi người cũng như phong cảnh của thành phố trong không khí náo nhiệt của những ngày lễ lớn như thế này.
Ánh mắt cô bất chợt quay lại phía cửa xe, có một cô gái trẻ và xinh xắn vừa bước lên. Tay cô ấy ôm một bó hoa sưa khá lớn, loài hoa mà Ánh Trăng rất yêu thích, sao lại trùng hợp như vậy chứ. Rồi cô vừa nghiêng người trên ghế một cách nhẹ nhàng và dường như không còn quan tâm nữa đến mọi thứ xung quanh, Ánh Trăng chìm đắm trong ký ức riêng của mình, về tình yêu đẹp đẽ của anh và cô, dù đã qua rất nhiều năm.
Anh và cô quen nhau cũng trong một mùa hoa sưa nở rộ. Đó là một đợt học tập trung, một khóa huấn luyện và nâng cao trình độ dành cho những chiến sĩ công an trong ngành. Và cô, một cô gái, một chiến sĩ công an chuyên về vấn đề giấy tờ còn anh cũng vậy, một chiến sĩ công an chuyên về lĩnh vực quản lý người nước ngoài, họ gặp nhau trong lớp học kéo dài mười ngày. Thời gian dù ngắn ngủi nhưng đó là lần đầu tiên là dấu mốc cho tình yêu của họ sau này, và cô mãi nhớ, cũng như nhớ mãi con đường rợp những cánh hoa sưa làm nổi bật màu trắng trong sáng. Con đường mà anh và cô đã cùng bước qua trong suốt khóa huấn luyện đó, rồi anh đã nói lời muốn quen cô.
Đó là giờ ăn trưa của mọi người trong khóa học, cô đang loay hoay vừa ngồi xuống thì anh lại đến gần và nói:
- Xin chào, anh là Trung, anh muốn làm quen với em.
Sau đó cô biết vì sao anh lại tự giới thiệu như vậy, vì hôm trước sau khi học xong mọi người tổ chức văn nghệ để tạo không khí cho lớp học, rồi có người giới thiệu tên cô. Khi cô hát xong thì mọi người đã vỗ tay nhiệt liệt, chắc nhờ vậy nên anh biết, vì lớp học rất đông có đến cả trăm người. Còn cô thì rất ấn tượng với anh ngay từ lần đầu tiên, cảm nhận của một chiến sĩ đã làm nhiều năm nhiệm vụ nên cô biết anh là một người rất thẳng thắn, mạnh mẽ và rõ ràng trong yêu ghét. Anh đã làm quen với cô rất đơn giản và nhanh chóng, rồi mỗi chiều họ cũng đi dạo cùng nhau trên con đường đó, một con đường gần với nơi học mà toàn là những khóm hoa sưa nở rộ hai bên đường. Càng làm cô nhớ đến con đường ở nhà cô, cũng đầy những khóm hoa sưa như thế, đến nỗi nhiều người đã gọi con đường là con đường hoa sưa, có người còn gọi là con đường trắng. Nghe có vẻ ngộ nhưng cô lại thấy rất yêu.
Đó là mùa hoa sưa đầu tiên họ quen nhau, là mùa hoa sưa anh ngỏ lời muốn quen cô. Khi họ tạm biệt vì đã kết thúc khóa học để về nhà thì anh đã hỏi cô như này:
- Em đã có người yêu chưa?
Cô hiểu ngay anh muốn hỏi gì nên cô đã cười:
- Em là người theo chủ nghĩa độc thân, em chỉ muốn tập trung cho công việc thôi anh.
Có lẽ vì vậy mà việc theo đuổi và chiếm được tình cảm của cô đã kéo dài thêm qua nhiều mùa hoa sưa sau đó.
Đến mùa hoa sưa thứ hai, anh đã tỏ tình với cô.