trang blogradio.vn - Một lần nữa, mùa Vu Lan trở về, những năm tháng Thành xa nhà, chỉ mong được thấy đấng sinh thành ăn no, đủ bữa cơm dưới quê, nhưng khi ra đi đã làm cuộc tranh cãi.
Thành mệt mỏi bước lên cầu thang và đẩy cánh cửa kính của văn phòng, đi vào chỗ ngồi quen thuộc hàng ngày. Tiếng máy lạnh trong văn phòng vẫn kêu o o như đang báo hiệu giờ làm đã bắt đầu, và ánh nắng bên ngoài, từ sớm đã tỏa sáng mạnh mẽ như muốn làm tan chảy những người dưới đất. Chỉ mới buổi sáng thôi, nhưng cơn đau đầu kinh niên suốt cả tháng qua vẫn đang làm Thành khổ sở mỗi ngày. Anh ta lấy vài viên thuốc từ cặp ra uống.
- Ăn sáng chưa mà đã uống thuốc? – Qui nhoài người ra phía sau để nói với Thành.
- Chưa ăn, nhưng đau đầu quá. Nếu không uống thuốc sợ là không chịu nổi.
- Hãy ăn cái bánh mì ngọt này.
- Được rồi, không cần phải bay mùi trong phòng máy lạnh đâu. Trưa nay tôi sẽ bận ăn.
Thành chỉ kịp nghe vài tiếng than phiền của Qui, dường như cô ấy luôn quan tâm đến anh.
Anh mở máy tính lên, bắt đầu một ngày với công việc đều đặn. Văn phòng im lặng, chỉ có tiếng gõ phím trên máy tính; vài tiếng thở dài khi gặp khó khăn và tiếng đồng hồ lùi dần từng giây mệt mỏi…
Nếu giờ này ở quê, má đã nhất định sẽ bắt Thành nằm dài để xoa bóp đầu cho anh. Từ nhỏ Thành thường xuyên bị đau đầu, mỗi khi thế má lại ôm anh và xoa đầu như cách để an ủi. Ba về khi thấy cảnh đó thường nói:
- Nó chơi ngoài trời cả ngày nên mới bị thế kia, mẹ xem tôi phải đi làm cả ngày, tôi mới cần được xoa bóp này.
Cả hai má con thường cười khi nghe ba đùa như vậy. Gia đình nhỏ luôn tràn đầy tiếng cười dù cuộc sống vẫn đầy gánh nặng.
- Trưa rồi đấy, không muốn đi ăn thì ăn cái bánh mì ngọt đó đi. Chắc giờ nó cứng hơn cả đá rồi.
- Bà giống má tôi quá.
Dù miễn cưỡng nhưng Thành vẫn với tay qua lấy, Qui cũng miễn cưỡng đứng dậy nhìn Thành như mong anh đổi ý đi ăn cơm chung nhưng anh vẫn cắm đầu vào laptop vì công việc. Văn phòng trở nên vắng vẻ vì đã tới giờ cơm trưa, chỉ có Thành vẫn mải mê với công việc. Từ khi đến thành phố, anh trở nên ít giao tiếp hơn, đồng nghiệp cũng không thèm nói chuyện với anh, lúc nào cũng tách biệt. Cuộc sống đậm đà nơi phố thị dường như hoàn toàn phù hợp với anh, đó là một xã hội thu nhỏ nơi mọi người tự tạo cho mình một ranh giới. Cả văn phòng của anh cũng vậy, mỗi góc làm việc là một cái ô nhỏ, với cái vách cao ngang ngực nhưng khi ngồi xuống không ai nhìn thấy mặt ai.
- Má đang làm bánh đúc rồi, con nhặt vừng đi, chiều nay má nấu bánh đúc thay bữa.
Thành bất giác nhớ về những lời má luôn nhắc, bữa đang úp cua, Thành đem về bỏ luộc, nhưng má vẫn nấu bánh đúc riêu. Ở đó, chiếc bánh mì ngọt trên tay làm anh nhớ về những năm tháng ở quê, vị ngọt trở nên mặn chát và đắng nghét ở góc miệng.
- Tại sao mày lại bỏ học đột ngột thế?
Ba đã đánh Thành khi Thành quyết định từ bỏ việc học ở quê để lên thành phố tìm kiếm cơ hội làm việc. Mọi điều đều quay về trong ký ức của anh vào một ngày mà ba đã quay lưng với anh. Dù cuộc sống khó khăn đến đâu, ba vẫn mong muốn Thành học hỏi để có cuộc sống tốt hơn. Nhưng sau nhiều biến cố và lời khuyên của nhiều người, Thành quyết định thử sức ở thành phố. Và đã hơn năm năm trôi qua…
Trước khi may mắn tìm được công việc ổn định ở một công ty nhỏ, Thành đã làm việc chăm chỉ trong nhiều ngành nghề khác nhau trên đường phố. Với tính cách năng động và chịu khó, anh được sếp tin tưởng, và trong quá trình làm việc, anh cũng tranh thủ học thêm bằng đại học song song. Điều đó giúp anh có cơ hội thăng tiến và có mức lương đủ sống ở thành phố này. Đến năm thứ tư, Thành đã có thể tiết kiệm được một ít tiền để gửi về quê mỗi tháng, nhưng anh không bao giờ gọi điện về hoặc viết thư, đơn giản vì anh sợ, anh sợ sự giận dỗi của ba và sự buồn bã của má.
- Chiều nay mình đi ăn lẩu nhé. Đãi trả cái bánh mì ngọt mình mua lúc trưa đấy.
- Mình đang ăn chay ông ơi, bạn biết là tháng này là tháng gì không?
- Đúng rồi, đây là tháng cô hồn.
- Đúng là có những người không có lối sống tích cực. Nay là tháng Vu Lan, tháng của sự hiếu đạo, nên thường thì tôi sống hòa mình với ba mẹ, nhưng tháng này phải tích cực ăn chay để hiếu đáo.
Lời nói đùa của Qui rất vô tư nhưng lại khiến con tim của đứa trẻ xa nhà nhớ về quê hương.
Qui dường như cũng hiểu biết về điều đó, anh ta ngừng lại và nhìn xa về phía trước, đến những nơi xa xăm.
- Anh không có ý định về nhà à? Đã năm năm rồi đấy.