XUÂN 2024
Xuân đã trưởng thành, nhưng liệu cô có thể gọi mình là hạnh phúc không? Cô có một gia đình yêu thương, những người bạn tuyệt vời và mọi người xung quanh đều quý trọng cô. Cô được khen ngợi về sự thông minh và đáng yêu của mình. Dường như cô có tất cả, nhưng khi hỏi 'Có phải cô đang hạnh phúc không?' Xuân không thể trả lời, dù mọi người đã thay cô trả lời cho câu hỏi đó.
- Xuân cảm thấy hạnh phúc, bởi cô được tự do di chuyển khắp nơi
- Xuân luôn lạc quan và tích cực
- Xuân được ví như cô gái trong truyền thuyết, xinh đẹp và tài năng
Tuy nhiên, trong tâm hồn Xuân vẫn còn một khoảng trống không thể điền vào. Cô cảm thấy cuộc sống của mình không thực sự. Xuân cố gắng sống đúng với vai diễn đã được định sẵn. Nhưng cô cảm thấy không thể tiếp tục sống trong khung giờ giới hạn như vậy. Nếu tiếp tục như thế này, cô sẽ trở nên trống rỗng và tan vỡ.
Vậy là Xuân quyết định rời đi mà không một lời từ biệt. Cô để lại công việc, viết thư tay cho gia đình và những người thân yêu dù họ không thực sự hiểu rõ cô. Xuân rời đi suốt 5 tháng, chỉ đôi khi liên lạc với mọi người để báo tin rằng cô vẫn khỏe mạnh.
Người ngoài đều nghĩ rằng Xuân đang trải qua một chuyến đi thú vị, sống một cách tự do giữa thiên nhiên hoang dã, theo xu hướng mới của giới thượng lưu. Nhưng bạn bè thân của Xuân lại cho rằng cô đang tự làm khổ bản thân. Cha mẹ Xuân không nói gì, chỉ im lặng. Liệu ai có thể biết được ý nghĩa thực sự của hạnh phúc? Hạnh phúc là cái nằm ở bên ngoài hay bên trong? Hạnh phúc có phải là sự giàu có hoàn hảo hay chỉ đơn giản là hạnh phúc?
Sau vài năm, Xuân trở về, cô trở nên tối tăm hơn, với những vết thương trên đôi chân và mái tóc ngắn đến môi. Cô không còn vẻ đẹp quyến rũ như trước, nhưng cười tươi hơn bao giờ hết.
Mọi người không biết Xuân đã đi đâu, cô giữ kín và không chia sẻ dù bè bạn cố nài nỉ. Xuân nhanh chóng tìm được công việc mới, gặp gỡ những người bạn mới và vẫn giữ được những người bạn cũ. Cô vẫn đi chơi, vẫn chăm sóc bản thân như trước, và sau một năm đi đâu đó xa xôi, mái tóc Xuân đã dài ra.
Không có gì thay đổi, Xuân vẫn là chính mình, tích cực và không bao giờ bi quan. Cô tỏa sáng, toả ra vẻ đẹp của mình. Một cô gái tích cực, tài năng và xinh đẹp.
Xuân vẫn hoàn hảo như xưa, và khi có người hỏi 'Em có ổn không?', cô vẫn tránh né nhưng không còn lẩn tránh như trước. Cô chỉ cười và nhìn quanh, ngắm nhìn cây xà cừ uốn éo trong gió, và nhìn những người đi lại trên đường với mỗi người một câu chuyện riêng.
Xuân vẫn hoàn hảo như xưa, và khi có người hỏi 'Em có ổn không?', cô vẫn tránh né nhưng không còn lẩn tránh như trước. Cô chỉ cười và nhìn quanh, ngắm nhìn cây xà cừ uốn éo trong gió, và nhìn những người đi lại trên đường với mỗi người một câu chuyện riêng.
HẠ
Hôm nay, Hạ quay về quê, tạm gác lại những ồn ào của thành phố đông đúc, biến chúng thành những dòng nhạc nhẹ nhàng hát vang trong chuyến về nhà. Con đường trở về quê cũng đầy gồ ghề, với đá và sỏi trải dài, xe cứ lắc lư như trải qua những cung đường đầy cảnh giác như chiến trường. Hạ thầm nghĩ 'Tại sao ở đây không được xây lại đường nhỉ?'
Hạ cảm thấy chán nản với cuộc sống ở thành phố, chán ngấy với cuộc sống chật chội, cố gắng vượt qua mỗi ngày để có thể tồn tại. Hạ vẫn nhớ những ngày Tết, khi thành phố được trang hoàng với những mảnh vải đỏ, hoa đào, hoa lay ơn, hoa tulip rực rỡ khắp nơi. Nhìn thấy sự lộng lẫy của thành phố, Hạ đã yêu thích cái náo nhiệt này. Nhưng trở về quê thì khá buồn chán, Hạ cân nhắc và quyết định rời bỏ thành phố sau ba tháng sống trong lo lắng.
Mặc dù có công việc, nhưng Hạ vẫn phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, trong lòng vẫn nuôi hy vọng về một tương lai hạnh phúc hơn. Nhưng đáng tiếc, cảm giác tự ti và thấp kém của cô gái quê lên phố vẫn luôn làm phiền. Hạ cảm thấy mệt mỏi và vô vọng, và lần đầu tiên cô quyết định không muốn làm việc nữa. Hạ nhận ra rằng dù làm việc cũng không đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày, huống chi là ước mơ thay đổi số phận. Ánh sáng lấp lánh đã mất, phòng trọ đầy ẩm mốc, Hạ về nhà từ công việc và cảm nhận mùi khó chịu. Mùi của nghèo đói và sự tàn tạ, màu sắc của sự khắc nghiệt khi ánh sáng chiếu vào tấm nệm. Quay về chỉ thấy thất vọng, nhưng ít nhất cô biết mình là ai trên thế giới này. Hạ nhớ về quê hương, những ngày thơ ấu trên bờ sông xanh, những ước mơ của tuổi trẻ. Hạ chìm trong khổ đau, mất phương hướng, và trong những đêm không ngủ được, Hạ mơ về nụ cười của mẹ, khuôn mặt nhăn nhó của bố, và những kỷ niệm vui vẻ với anh chị em. Những ngày hạnh phúc đó đã biến mất, giữa đám đông thành phố với đèn đóm lung linh không có một chút màu xanh của sự sống cho những người gặp gỡ khó khăn và cô đơn.
Hạ quay về quê. Cô không quen với cảnh cây cỏ xanh mướt, không quen với con đường rộng lớn với những ổ gà, ổ vịt vì thành phố thì phẳng phiu. Nhưng không khí trong lành ấy, Hạ đã không còn cảm nhận được từ lâu. Mùi ẩm mốc khiến cô cảm thấy lạc hậu, thấp kém so với không gian tươi mới, với thiên nhiên của quê nhà.
Hạ đã sống thật rồi. Sống trong từng hơi thở. Hít thở sâu và thở ra chậm rãi. Cô cười, trí óc yên bình, trong lòng bình yên. Áp lực đã biến mất. Hạ không còn muốn phố thị sôi động nữa, cũng không muốn nghe tiếng ồn ào ngoài kia. Cô không thể bám víu vào như chiếc lá cuối mùa bị gió cuốn đi, mất đi, giờ đây trong tâm trí Hạ trống rỗng. Chỉ có yên bình, hư vô, không có những kỷ niệm đọng lại.
MÙA THU
Bầu trời trong xanh, êm đềm. Gió nhè nhàng ru, những đám mây trắng bồng bềnh. Hôm nay, Thu đến thăm một vùng đất xa xôi, nơi không gian vắng vẻ, nơi em ngồi một mình với thiên nhiên và cây cỏ. Hôm nay là ngày đầu tiên của mùa thu, cũng là ngày sinh nhật của em, vì thế em quyết định tự thưởng cho mình một chuyến đi nhỏ đến một nơi nào đó xa xôi, xa xa xôi xa. Đi cùng em có một người bạn đồng hành, một chiếc xe, và một cái balo nhỏ đựng đồ picnic.
Như vậy là đủ, Thu tự an ủi mình. Một ngày hoàn hảo cho những trải nghiệm tuyệt vời.
Gần đây, Thu thường nghĩ về sự cô đơn của con người. Lúc nhỏ, em không hiểu về cảm giác cô đơn nhưng khi trưởng thành, đối mặt với sự lạc lõng vào ngày sinh nhật, em mới thấu hiểu rằng mình có thể trở nên vô nghĩa đối với một số người. Thực ra, chuyến đi này, em đi một mình, nhưng sau cùng, lại có cả Bông - người bạn đồng hành của em, với tiếng sủa òa òa của nó, đã làm cho cảm giác cô đơn của em nhẹ nhàng đi một chút.
Suốt hành trình, em tắt điện thoại, chỉ nghe theo trực giác và cuối cùng, với sự may mắn, em đã dẫn dắt mình đến bên bờ của dòng suối tự nhiên. Nghỉ ngơi, theo thói quen, em lôi điện thoại ra để kiểm tra tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ bạn bè. Nhưng rồi em dừng lại, cảm thấy mình như một kẻ thất bại, nếu biết rằng không có tin nhắn nào được gửi đến, không có món quà nào được nhận, em sẽ lại cảm thấy buồn bã như những năm trước.
'Việc này sẽ làm hỏng một ngày' em tự nhủ trong lòng và bỏ xuống chiếc điện thoại.
Khung cảnh xung quanh tuyệt vời, mặc dù em đơn độc nhưng không cảm thấy cô đơn tí nào. Em cắt chiếc bánh kem, thắp nến và ước ao. Em tin rằng thiên nhiên sẽ biến ước mơ của em thành hiện thực. Hôm nay, Thu tận hưởng niềm vui từ những điều giản dị, nhỏ nhặt, chơi cùng với tự nhiên và với Bông suốt cả một ngày dài, trong lòng em yên bình và an lành.
Khi trời bắt đầu tối, Thu dọn dẹp rồi trở về nhà. Đã gặp vấn đề, em bị lạc và không biết đường ra. Ánh trăng mờ dần khiến cho việc xác định hướng đi trở nên khó khăn hơn. Sau một hồi lăn tăn, em mới tìm ra con đường quen thuộc. Trong lúc đi, em không kìm được nước mắt, cảm thấy mình dại dột và liều lĩnh. Về đến nhà, em vẫn cảm thấy bàng hoàng và nhận ra rằng hôm nay em đã may mắn. Khi cắm sạc cho chiếc điện thoại, đến gần sát nguồn, tiếng 'ting ting' vang lên, vài tin nhắn chúc mừng nhưng rồi không còn ai nữa. Thu cười trong lòng và nhận ra rằng em không thể tiếp tục làm như vậy, vì nếu gặp nguy hiểm sẽ không có ai đến giúp đỡ.
'Đã muộn rồi, hãy đi ngủ thôi' Thu thì thầm với bản thân.
Cả ngày hôm nay, em không buồn cũng không vui, nhưng em không cảm thấy tức giận và cô đơn như những sinh nhật năm xưa. Khi nằm trên giường, Thu đột nhiên nhận được tin nhắn từ người bạn cũ, người mà em thường ít khi liên lạc do công việc bận rộn. Em vui mừng mở tin nhắn ra trước khi đặt điện thoại xuống.
- Đồng chí ơi, tao với anh kia lại chia tay nhau rồi, buồn quá, tao đang cần chia sẻ
Thật buồn cười. Tâm trạng đang ổn định bỗng chuyển biến. Thu ôm Bông vào lòng, nhìn vô định. Chỉ có Bông là người lắng nghe Thu, trong khi người khác chỉ coi Thu như một thùng rác để họ xả hơi.
Thu mở điện thoại, trong lòng trống trải gõ vài chữ lên màn hình.
- Được rồi, mày kể đi, tao lắng nghe