Mực Tàu (hay mực tầu) là một loại mực màu đen đã từng được sử dụng rộng rãi trong quá khứ để viết, in và vẽ, và hiện nay vẫn được sử dụng phổ biến để vẽ, đặc biệt là trong nghệ thuật thư pháp. Trước đây, người ta thường mài mực trước khi sử dụng và dùng bút lông để tạo nét viết sắc sảo. Trong tiếng Anh, nó được gọi là Indian ink hoặc India ink (nghĩa là mực Ấn Độ) do người Anh biết đến từ Ấn Độ, tuy nhiên nguồn gốc chính xác của nó vẫn chưa rõ ràng.
Lịch sử
Những đề cập sớm nhất về nghệ thuật đã ghi nhận việc người Trung Quốc và Ai Cập cổ đại đã phát triển mực Tàu. Mực này chủ yếu là chất màu cacbon đen pha trong keo lỏng hoặc các chất kết dính khác. Ở châu Âu, mực Tàu được biết đến khá muộn. Được biết rằng trước thế kỷ 12, Eraclius đã miêu tả trong tác phẩm 'De Coloribus et Artibus Romanorum' của mình các cách chế tạo mực cacbon, bao gồm cả một loại tương tự mực Tàu của Trung Quốc, được chế từ than hoặc gỗ được đốt cháy. Loại gỗ khác nhau sẽ cho ra các loại mực có sắc độ khác nhau đáng kể. Trong sách viết tay của người Anh năm 1581, Theophilus đã cung cấp công thức chế tạo mực cacbon:
- Để làm mực nhanh chóng
- Nhanh chóng, khi bạn cần một sự thay đổi lớn,
- Lấy lông cừu, hoặc vải len để thay thế,
- Đốt cháy trong lửa, nhỏ bột mịn:
- Với giấm, hoặc nước làm mực.
Như công thức đã chỉ ra, keo dán không cần thiết: các phân tử cacbon nằm trong dạng thể bị hỏng và tạo thành một lớp không thấm nước sau khi khô đi; mặc dù thông thường sen-lắc không thấm nước vẫn được bổ sung.
Ở châu Âu, vào những năm đầu của thế kỷ 20, mực Tàu đã thay thế cho mực sắt-mụn rộng rãi trước đây.
Mực Tàu không phù hợp cho các loại bút máy: nó nhanh chóng làm tắc bút. Ngoại trừ mực 'Fount India' của Pelikan, nó không chứa sen-lắc.