Uhm... nên bắt đầu từ đâu nhỉ?
Ngày xưa, thật là xa xôi, tôi cảm thấy may mắn khi có một người dành cho mình rất nhiều tình cảm, hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy. Lúc ấy, tôi trở thành một hành tinh bé nhỏ, còn người đó là mặt trăng, luôn quay quanh. Dần dần, chúng tôi trở nên thân thiết hơn mỗi ngày. Nhưng có vẻ như vẫn có một khoảng cách ngăn cản hai ta có thể gần gũi hơn. Khoảng cách vô hình ấy, được tạo ra từ phía của tôi. Tôi không nghĩ rằng mình có thể đáp lại tình cảm của cô gái đó.
Câu chuyện ấy khiến tôi suy nghĩ nhiều về cảm xúc của mình, về những câu hỏi như 'nên chọn người mình yêu hay chọn người yêu mình'? Và trên hết, tại sao với một số người thì mình lại cảm thấy yêu thích, trong khi với một số người khác thì không?
Tình cảm giống như việc trồng cây, tôi không nghĩ rằng nó giống như một cú sốc tình yêu, khi hai người gặp nhau là yêu ngay. Trồng cây không đơn giản chỉ là gieo hạt vào đất là sẽ mọc lên. Nó còn phụ thuộc vào môi trường, thời gian, kiến thức và cả sự cố gắng mà bạn phải bỏ ra nữa.
Ngoại hình tương tự như bề mặt mà chúng ta gieo trồng hạt, có thể là đất mềm mại, hoặc là đất khô, hoặc là cát, đá, xi măng... Đất mềm thích hợp cho cây ăn quả, cây hoa; đất khô thì phù hợp với những loại cây không thích ẩm như xương rồng, sen đá; trên đá, rêu mộc vẫn có thể sinh sôi; còn cát và xi măng thì tôi đành phải từ chối. (Ở đây, tôi không ám chỉ về ngoại hình hoàn hảo, tôi nghĩ rằng những người có ngoại hình thu hút thì cũng có nhu cầu