Hiện chưa rõ thời điểm cụ thể của cuộc thử nghiệm. Lý do được nêu ra là do sự phù hợp của khu vực thử nghiệm ở Úc, nơi có môi trường lý tưởng để thử nghiệm tên lửa HACM với các khu vực rộng lớn và dân số thưa thớt, một lợi thế mà Mỹ không có.
Cơ quan Giải trình Trách nhiệm Chính phủ Mỹ (GAO) cho biết: “Một số cuộc thử nghiệm theo kế hoạch cho HACM sẽ diễn ra ở Úc bằng các tiêm kích F/A-18 của Không quân Úc.”
Tiêm kích F/A-18F của RAAF.
Phi công không người lái Range Hawk.
Không quân Mỹ dự định triển khai HACM vào năm 2027 và dự kiến tích hợp tên lửa này vào chiến đấu cơ F-15E Strike Eagle. F-15E có khả năng bay xa, mang được tải trọng lớn hơn so với các tiêm kích như F-35, chủ yếu mang vũ khí trong bên trong để duy trì khả năng tàng hình.
HACM gồm hai phần. Phần đầu tiên là động cơ tăng tốc ban đầu để đạt độ cao và tốc độ cần thiết; khi nhiên liệu rắn cạn kiệt, phần này sẽ tách ra để giảm trọng lượng. Phần thứ hai là động cơ scramjet siêu âm, hoạt động ở tầng khí quyển cao hơn, nơi mật độ không khí thấp hơn, đốt cháy và duy trì quá trình cháy bằng luồng không khí vào với vận tốc siêu âm. Phần này giúp tên lửa đạt được tốc độ càng nhanh hơn.
Tốc độ tối đa của tên lửa HACM có thể lên tới Mach 8 (9,870 km/giờ) và siêu vượt âm được định nghĩa là bay nhanh hơn Mach 5 (6,174 km/giờ).
Minh họa tên lửa HACM.
Cuộc thử nghiệm tên lửa HACM của Mỹ cũng có liên quan đến chương trình SCIFiRE, một dự án chung giữa Mỹ và Úc để phát triển tên lửa hành trình siêu vượt âm phóng từ không gian (SCIFiRE). Tương tự HACM, SCIFiRE cũng sử dụng động cơ tăng tốc và động cơ scramjet. Nó có thể được sử dụng trên các tiêm kích chiến đấu như F/A-18F Super Hornet, EA-18G Growler, F-35A Lightning II và máy bay giám sát hàng hải P-8A Poseidon.
Theo WZ.