“Mỗi người Mỹ đều yêu quý bảo vật quốc gia của mình, Meryl Streep, trừ Donald Trump.”
Câu nói này khiến tôi phải suy ngẫm khi đọc về người phụ nữ đặc biệt này – Meryl Streep. Đó thực sự là một cái nhìn đầy ý nghĩa về Meryl Streep. Nhưng để tóm tắt hết mọi điều mà Michael Schulman muốn truyền tải trong cuốn sách này thì không dễ dàng chút nào. Đó là một bức chân dung sâu sắc về một người phụ nữ, một thời đại và một sự nghiệp, là cuốn tiểu sử đầu tiên nghiên cứu kỹ lưỡng về Meryl Streep - “Nữ Hoàng Sắt”, về sự nghiệp diễn xuất của một người đã được đề cử mười chín lần giải Oscar và giành chiến thắng ba giải, khám phá sự bắt đầu của cô từ khi còn là một phụ nữ trẻ trong những năm 1970 đầy khó khăn với tình yêu, nữ quyền và tài năng đáng kinh ngạc của mình. Michael Schulman coi cô là “một trong những nữ diễn viên hàng đầu ở Hollywood”, và cuốn sách “Meryl Streep – Nữ Hoàng Không Ngai” là một cái nhìn thân mật về thời kỳ đỉnh cao nghệ thuật của nữ diễn viên vĩ đại nhất thế hệ của chúng ta, từ sự nổi tiếng ở quê nhà ở trường trung học ngoại ô New Jersey, qua những ngày đầu tiên trên sân khấu Đại học Vassar và Trường Kịch Nghệ Yale trong những năm hoàng kim, cho đến mối tình ngắn ngủi của cô với nam diễn viên John Cazale; hôn nhân của cô với nhà điêu khắc Don Gummer; và sự tiến hóa của cô từ khi còn là một phụ nữ trẻ trong những năm 1970 vật lộn với những ý tưởng mới về nữ quyền, hôn nhân, tình yêu và cả sự hi sinh.
Cuốn sách “Meryl Streep – Nữ Hoàng Không Ngai” là thành quả của sự tâm huyết và lòng nhiệt thành của Michael Schulman, người đã dành rất nhiều thời gian và công sức để nghiên cứu và mô tả lại sự nghiệp lẫy lừng của nữ diễn viên này. Cuốn sách được chia thành các phần, mỗi phần có một cái tên nhất định, đó là: Mary, Julie, Constance, Isabella, Fredo, Linda, Joanna. Tôi đã thắc mắc ý nghĩa của những cái tên đó ban đầu, nhưng sau khi đọc xong cuốn sách, tôi nhận ra rằng cách đặt tên đó thực sự tuyệt vời. Bởi hãy đọc và bạn sẽ hiểu - những cái tên đó làm nên tên tuổi của Meryl.
Nếu tôi được đặt tên cho các phần của cuốn sách, tôi sẽ chia chúng thành hai phần chính: sự nghiệp diễn xuất và cuộc đời cá nhân cũng như mối tình của Meryl.
Meryl Streep – nữ hoàng của nghệ thuật biểu diễn
Khi đặt mắt vào những thành tựu tuyệt vời của Meryl Streep trong sự nghiệp của mình, người ta đã bắt đầu tự hỏi: 'Meryl Streep thực sự đang nghĩ gì trong tâm trí sáng tạo của mình? Bí mật của tài năng phi thường đã mang lại cho cô, cho đến nay, 19 đề cử Oscar và ba lần chiến thắng là gì? Làm thế nào cô ấy có thể biến hóa, gần như ma thuật, thành nhiều nhân vật khác nhau như thế?' Sophie trong 'Lựa chọn của Sophie', Oscar lần thứ hai của cô (1982); Julia Child trong 'Julie và Julia' (2009); và Margaret Thatcher trong 'Nữ Thủ tướng sắt đá', Oscar lần thứ ba (2011). Những thành công như vậy chứng tỏ sự nhập tâm đặc biệt của cô và khả năng quan sát siêu phàm cũng như đồng cảm với mọi vai diễn. Thực sự, Meryl đã từng nói rằng, món quà tuyệt vời nhất của con người là chúng ta có sức mạnh của sự đồng cảm.
Meryl Streep đã từng khám phá sân khấu kịch từ khi cô còn là một thiếu nữ trên ghế nhà trường. Đó là những năm tháng mà một cô gái trẻ luôn tìm kiếm hình mẫu lý tưởng cho bản thân. Theo Michael Schulman, Meryl Streep không phải luôn là một nữ hoàng, mặc dù lúc đó cô luôn nổi bật với tài năng và vẻ đẹp, nhưng cô luôn bị hạn chế bởi những hình mẫu của các cô gái trên tạp chí, 'đóng vai' một cô gái nổi bật, học cách trở nên thu hút với mái tóc nhuộm màu vàng rơm và gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, thậm chí cô còn thay đổi cả cách cười của mình. Nhưng từ những nỗ lực thay đổi bản thân ấy, Meryl sớm nhận ra khả năng bắt chước hành động của người khác một cách hoàn hảo, 'như thể từ một người ngoài hành tinh bắt chước người Trái Đất'. Sự biến hóa từ khi còn 15 tuổi đã biến Meryl Streep từ một cô gái xấu xí thành 'một người phụ nữ hoàn mỹ trên trang bìa Seventeen.',
Lúc đó, Michael Schulman đã ngay lập tức kết luận:
Cô là một kẻ bắt chước siêu phàm.
Và rồi như một định mệnh, những lần bắt chước ấy của Meryl đã rèn cho cô khả năng diễn xuất xuất sắc, đến mức cô có thể trở nên ngây thơ hoặc láu cá bất cứ lúc nào, chỉ cần cô muốn là được. Nhưng tài năng tuyệt vời đó của Meryl chỉ thực sự được thể hiện khi cô bước vào Đại học Vassar (và sau đó là Trường Kịch nghệ Yale). Trong lớp học, cô luôn là một nhân vật nổi bật ở mọi phương diện, đến mức đã có một cụm từ mới được truyền miệng trong sinh viên, đó là 'to Streep it up' - 'thể hiện phong cách Streep', một người bạn học đã định nghĩa là: 'Thể hiện phong cách trên sân khấu, thể hiện phong cách của nhân vật, thu hút sự chú ý của khán giả', cô đã trở thành một hình mẫu cho cả lớp.
Cô có thể nhảy, có thể bơi ba vòng trong hồ mà không cần lấy hơi. Cô biết làm những món súp ngon với phô mai Gruyère. Trong những giờ học thể dục cùng với vận động viên Olympic Don Tonry, cô làm tất cả người khác ngạc nhiên bởi khả năng thực hiện màn nhảy về phía sau ngay cả khi đang đứng. Trong lớp học kiếm đấu dưới sự chỉ dẫn của kiếm sĩ Hungary Katalin Piros, cô đã sử dụng gươm giả như Errol Flynn. Một số người đã hỏi liệu cô đã từng luyện kiếm trước đây hay chưa, cô chỉ đơn giản trả lời rằng cô chưa luyện kiếm nhiều. Đó là con người cô, phải không?
Trong lễ tốt nghiệp từ trường kịch nghệ Yale 1975, mọi người đứng cùng nhau tạo nên một biển người với những chiếc mũ và áo choàng màu tối - trừ Streep. Cô mặc một chiếc váy mùa hè màu trắng sáng nổi bật, giống như một viên kim cương lấp lánh giữa đám đông. Khi nhớ lại, William Ivey Long, một người bạn học của cô đã nói: 'Tất cả các nữ sinh khác trong lớp đều gọi cô là Đồ đĩ. Nhưng tại sao tôi lại không nghĩ như thế?'
Những năm tháng ở đại học đã mang đến cho Meryl vô vàn vai diễn và cơ hội, cô được tự do thể hiện và học hỏi kĩ năng diễn xuất của mình trong sự ngưỡng mộ (và cả ghen tị) của mọi người. Đến năm 1975, Meryl Streep, một sinh viên tốt nghiệp triển vọng của Trường nghệ kịch Yale, đã tìm thấy vị trí của mình trên sân khấu nhà hát New York. Rực cháy với tài năng và tham vọng, cô giống như hàng tá diễn viên tham vọng, một người đẹp hai mươi tuổi đạp xe đi khắp nơi, ghi chép, nhắm mắt trước khi biểu diễn, và thức khuya để thảo luận về diễn xuất cùng đồng nghiệp trong quán bar. Tuy nhiên, Meryl luôn khác biệt so với các đồng nghiệp của mình. Trong mùa đầu tiên ở New York, cô đã thu hút sự chú ý khi xuất hiện thường xuyên trên sân khấu Broadway, đề cử giải Tony Award và đóng hai vai trong các tác phẩm của Shakespeare. Người ta còn truyền tai nhau câu nói: 'Cô ấy. Lại một lần nữa.'
Sau thời gian học và biểu diễn trong các vở như 27 Wagons và A Memory of Two Mondays, Meryl Streep thu hút sự chú ý hơn. Cô đã giành được giải thưởng Diễn xuất Thế giới và đề cử cho giải Drama Desk. Vào cuối tháng Ba, chưa đầy một năm sau khi tốt nghiệp đại học, cô được đề cử giải Tony cho hai vở kịch của Phoenix.
Sự nghiệp diễn xuất của Meryl không bao giờ dừng lại. Trong cùng một thời điểm, cô có thể nhận vai trong ba vở kịch khác nhau với những nhân vật và cá tính hoàn toàn khác nhau. Đó là lý do tại sao tôi gọi Meryl Streep là nữ hoàng của sự hoá thân. Trong chưa đầy hai năm, cô đã đóng vai ni cô, công chúa Pháp, cô gái điếm miền Nam, thư ký Manhattan, hoa khôi cuộc Nội chiến, người hầu Nga ngớ ngẩn và người lính tham gia Đội quân Bảo vệ, mà chưa kể đến bộ sưu tập các vai diễn của cô ở Yale.
Nếu cô tham gia vào một bộ phim hoặc một vở nhạc kịch Broadway ngay sau khi ra trường, cô có thể mãi mãi bị rập khuôn trong hình mẫu của một cô gái tóc vàng xinh đẹp. Thay vào đó, cô đã làm điều mà ít nữ diễn viên trẻ mảnh dẻ muốn làm: đóng vai một người phụ nữ hư hỏng nặng tới 104 kilogram từ vùng Mississippi.
Ít diễn viên điện ảnh nào có thể tự hào với thành tựu nổi bật như Meryl Streep - ba lần đoạt giải Oscar (cùng vô số lần đề cử); vai trò của bà bao gồm tất cả, từ kịch đến nhạc kịch và hài kịch; một sự nghiệp tích cực kéo dài 40 năm; một biểu tượng và một người không thể thiếu với giọng nói và khả năng gần như siêu nhiên làm sống dậy những nhân vật thực sự (từ Karen Blixen đến Lindy Chamberlain đến Margaret Thatcher). Meryl có thể thay đổi từ sự u buồn trong Ironweed, quyến rũ trong The Devil Wears Prada, tàn ác trong Doubt và có thể được nhận ra ngay lập tức trên thảm đỏ.
Một sự nghiệp vĩ đại và hấp dẫn, Meryl Streep còn có những điều thú vị trong tính cách và cuộc sống của mình. Bên cạnh những cuốn sách khen ngợi tài năng diễn xuất của bà, Michael Schulman cũng khám phá sâu hơn về cuộc sống cá nhân và tình cảm của nữ diễn viên tài ba.
Meryl Streep – người phụ nữ khiêm tốn và câu chuyện tình yêu đẹp
Một trong những thành công nổi bật đầu tiên của Meryl Streep là vai diễn Linda trong The Deer Hunter, được đề cử cho giải Oscar Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất. Và bạn diễn của bà – John Cazale, cũng là người yêu đầu tiên của Meryl, đã chia sẻ những khoảnh khắc hạnh phúc bên bà.
John Cazale và Meryl gặp nhau khi cùng đóng vở Measure for Measure của Shakespeare. Sau buổi diễn đó, họ đã yêu nhau, Meryl Streep xuất hiện như một làn gió mới, cuốn hút và bí ẩn.
Cô ấy hấp dẫn hơn cả chiếc Datsun, hấp dẫn hơn một điếu xì gà, hấp dẫn hơn cả việc thắp lên hai đầu diêm. Cô ấy đủ đẹp để anh dành cả đêm bên cạnh, như một chiếc tivi màu sắc – chỉ là tuyệt vời hơn, vì cô ấy mang đến quá nhiều màu sắc mà anh không thể nắm bắt.
Tất cả mọi người có thể cảm nhận được ngọn lửa bùng cháy trong cả hai, một sức hút không chỉ hiện diện trong vai diễn mà còn trong ánh mắt khi họ diễn xuất cùng nhau, và tất cả đều đúng. Meryl và Cazale đã trở thành một cặp đôi hạnh phúc.
Tình yêu đẹp đôi đôi khi không chỉ nằm ở những khoảnh khắc ngọt ngào, mà còn là sự hy sinh và cả nỗi đau. Meryl và Cazale đã trải qua những tháng ngày khó khăn với căn bệnh viêm phổi.
Robert De Niro tìm thấy Streep khi đang làm việc trên vở kịch The Cherry Orchard và đã mời bà vào vai diễn trong phim chiến tranh The Deer Hunter (1978). Meryl đồng ý tham gia bộ phim của Michael Cimino vì tình bạn đặc biệt với John Cazale. Cimino đã chiến đấu để giữ Cazale trong dự án dù có những vấn đề với bảo hiểm. Robert De Niro cũng đóng góp tiền của mình để giúp Cazale giữ vai diễn.
Cazale được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi khi đang tham gia bộ phim này. Streep đã phải đảm nhận vai trò của một 'cô bạn gái mập mờ, nhàm chán' bên cạnh Cazale trong quá trình ghi hình. Nhưng điều đó không làm bà nản lòng. Ngược lại, Meryl luôn cố gắng mang lại niềm vui cho Cazale trong những ngày anh phải nằm trên giường bệnh.
Vào năm 1977, Cazale và Meryl sống chung trên một gác xép ở khu vực Tribeca của New York. Câu chuyện về Meryl bên cạnh giường của Cazale khi anh ta đang chờ đợi cái chết thực sự là một trong những câu chuyện đau lòng. Thứ quý giá thực sự không phải là những điều nổi bật, mà là những giá trị tinh tế sâu sắc.
Sau khi người bạn đời qua đời khi mới 42 tuổi, Meryl phải trải qua những ngày sống trong nỗi đau và hoài niệm về Cazale. Nhưng thời gian đã làm dịu đi mọi nỗi đau. Không lâu sau đó, bà đã quay trở lại với sự nghiệp của mình, trở thành một 'nữ hoàng' khiêm nhường.
'Ôi, lạy Chúa. Ôi, thôi nào!' - Meryl lên tiếng, yêu cầu đám đông giữ trật tự. Bà cười: 'Khi họ gọi tên tôi, tôi cảm thấy như nghe thấy một nửa nước Mỹ la hét: Ôiiii, không. Ôiii, thôi nào. Tại sao? Lại-là-tôi!
Trong một khoảnh khắc, bà cảm thấy tổn thương khi nghĩ về cảm giác thất vọng của một phần của xã hội Mỹ. Nhưng sau đó, bà mỉm cười:
'Nhưng được rồi... không sao cả.'
Dù bị coi là quá lịch sự, quá trang trọng và quá kỹ thuật, Streep vẫn luôn giữ được sự hấp dẫn bí ẩn. Một điểm nhấn trong sự nghiệp của bà thậm chí là câu đùa dí dỏm: 'I haaad a faaarm in Aaafrica…'
Nhưng điều gì ẩn sau vẻ bề ngoài của Meryl?
Tài năng, may mắn, sự kiên trì, sự thông minh và việc gặp đúng người đúng lúc đã đóng vai trò quan trọng trong sự nghiệp của bà. Sự thăng tiến của bà không thể ngăn cản khi bà nhận được nhiều giải thưởng như là nữ diễn viên vĩ đại nhất trong thế hệ của mình và là người phụ nữ tài năng nhất trong các bức ảnh.
Ngay cả trong những bộ phim không được đánh giá cao (và bà đã có những vai diễn không thành công), diễn xuất của bà vẫn luôn thu hút. Cuốn sách của Schulman không chỉ là một bức tranh về một nữ diễn viên khi còn trẻ và sự nghiệp của bà mà còn là một cái nhìn sâu sắc về môi trường văn hóa của New York trong những năm 1970, khi thành phố này đối mặt với vấn đề ô nhiễm môi trường. Nó là sự phơi bày về cuộc sống của một nữ diễn viên sân khấu nỗ lực trước khi trở thành ngôi sao.
Ngoài những điều đó, một điều rất đặc biệt về Meryl từ thuở thanh thiếu niên đến khi trở thành một ngôi sao là sự khiêm nhường của bà. Theo Schulman, Meryl chưa bao giờ tự cho mình là nổi bật hoặc xinh đẹp, bà luôn giữ thái độ thản nhiên và không quan tâm đến những bài báo về mình, thay vào đó, bà luôn là Meryl Streep vui vẻ với những lời nói hài hước.
'Tôi thấy mấy anh kia thật kỳ cục. Không ai muốn bị quay hoặc chụp hình cả ngày, ngoại trừ những người tranh cử. Tôi thì không bao giờ muốn tranh cử. Thật lạ khi tôi phải chia sẻ những khoảnh khắc riêng tư của mình với người khác.'
Một phần của Meryl hy vọng mình vẫn là một 'diễn viên thành công ở mức trung bình', loại người không ai muốn tìm hiểu. Bà đang bay trở về nhà và vẫn chưa quen với không khí ở độ cao. Có vẻ như luôn có sự thất vọng nếu ai đó đánh giá Meryl cao hơn vị trí mà bản thân bà cảm thấy xứng đáng.
Một phụ nữ tuyệt vời, như một chiếc TV nhiều màu sắc, và còn thú vị hơn nữa. Tôi cảm thấy mình có thể ngồi cả ngày để nói về Meryl và những điều thú vị về nữ diễn viên này.
Hãy để các phần trong cuốn sách của Michael Schulman dẫn bạn đến những điều thú vị không bao giờ kết thúc đó. Tôi hiểu tại sao “Meryl Streep – Nữ hoàng không ngai” là một trong những cuốn sách bán chạy nhất của New York Times. Và tôi vẫn suy ngẫm về câu nói của bà về diễn xuất:
Diễn xuất không chỉ là một trò chơi. Đó là mọi khả năng mà chúng ta có thể tưởng tượng ra. Giả vờ hay diễn xuất đều là những kỹ năng sống quý báu, và chúng ta đều làm như vậy. Chúng ta không muốn bị phát hiện, nhưng đó cũng là một phần của sự thích nghi với cuộc sống của con người.
Đôi khi, diễn xuất không chỉ là nghệ thuật mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Tôi tin rằng tất cả chúng ta đều nhận thức được điều này.
Kết luận cuối cùng
Meryl Streep, người phụ nữ không ngai ngần, sẽ là một cuốn sách ấn tượng đối với mọi độc giả. Hãy bước vào thế giới của điện ảnh và diễn xuất, để cảm nhận luồng gió mới ở đó. Đó là nơi mà những cảm xúc đôi khi được giấu kín, và những mặt khuất của ánh hào quang sân khấu sẽ được tiết lộ sau màn hạ rèm.
Đánh giá chi tiết bởi Thuỷ Tiên | BCat - MyBook
Khuyến mãi mua sách giá ưu đãi tại: https://goo.gl/syFJFo