Tuổi trẻ, mỗi người đều có những ước mơ, khát vọng riêng. Có người cố gắng học hỏi, trau dồi kiến thức, có người chọn sống vì cộng đồng, và cũng có người sống với niềm đam mê và hoài bão. Nhưng không ít người trong số đó cảm thấy bối rối, không biết mình là ai, muốn gì, và phải sống thế nào. Kết quả là những năm thanh xuân đẹp đẽ đó trôi qua một cách vô nghĩa.
Đọc cuốn sách 'Bắt Trẻ Đồng Xanh', tôi cảm thấy lưỡng lự vì nó gây nhiều tranh cãi, bị cấm ở nhiều thư viện, phụ huynh phản đối khi được dùng trong giảng dạy, và nhiều giáo viên bị sa thải vì sử dụng sách này. Tuy vậy, sự tò mò đã thúc đẩy tôi đọc. Tôi cảm thấy cuốn sách này đã giúp tôi hiểu rõ hơn về giá trị đạo đức và tinh thần.
Bìa sách được thiết kế đơn giản, chỉ có màu xanh. Dường như dịu dàng nhưng thực sự chứa đựng những câu chuyện sâu sắc về Holden Caulfield.
Câu chuyện bắt đầu bằng lời của Holden Caulfield, một cách biểu hiện rõ nét tính cách nổi loạn của anh.
Nếu bạn muốn nghe câu chuyện tôi sắp kể, bạn có thể muốn biết tôi sinh ra ở đâu, tuổi thơ của tôi ra sao, cha mẹ tôi trước khi tôi sinh ra làm gì - nói chung là tất cả những thông tin vô bổ như của David Copperfield, phải không? Nhưng thực ra, tôi không thích suy ngẫm về những điều đó.
Cậu không muốn tái diễn những hành động của người khác, có lẽ vì vậy trong mắt người khác, cậu trở nên lạ lùng và khác biệt.
Đặt trong bối cảnh của Mỹ vào những năm giữa thế kỷ 20, Holden Caulfield kể về cuộc sống của mình và những ngày cậu ở New York trước khi bị đuổi khỏi trường. Qua câu chuyện của Holden, chúng ta có thể hiểu được thị trường xã hội Mỹ vào thời điểm đó. Một xã hội phân biệt giàu nghèo, với sự khác biệt đối xử giữa những gia đình giàu có và nghèo khó. Một xã hội giả dối và lừa dối, khi các trường học cung cấp bữa tối sang trọng vào thứ bảy để khi phụ huynh đến thăm vào chủ nhật, họ nghĩ rằng con của họ luôn được ăn ngon lành. Một xã hội mà những từ tục tĩu lan tràn, thậm chí cả ở trường học, như Holden nói: “Nếu bạn có một triệu năm nữa, bạn cũng không thể dọn sạch một nửa trong số những lời thô tục trên thế giới này, không khả thi chút nào.”
Trong xã hội đó, Holden đã chọn cách “sống chân thành với bản thân”. Dù là một thiếu niên lạc quan, thất bại trong hầu hết các môn học và bị đuổi học, nhưng Holden lại tỏ ra rất có đạo đức, thể hiện qua việc bỏ xem trận bóng đá để thăm thầy giáo bị ốm, mặc dù cậu không thích thầy đó. Holden thường chỉ trích bạn bè của mình, nhưng lại luôn ở bên họ. Holden cũng rất thích đọc sách, nhưng điều này không hề phản ánh qua vẻ bề ngoài của cậu. Holden là một người yêu thương gia đình, đặc biệt là em gái Phoebe. Dù bị đuổi học, nhưng Holden không muốn cha mẹ biết, chỉ tìm đến em gái để chia sẻ và chơi cùng, bởi cậu cảm thấy hạnh phúc khi bên em gái. Đặc biệt, Phoebe là người đầu tiên hỏi về ước mơ của Holden, điều chưa từng có ai làm trước đó.
Hãy tưởng tượng các em nhỏ đùa giỡn trên cánh đồng rộng lớn vào buổi chiều, trong những thảm lúa mạch. Có hàng ngàn đứa trẻ, nhưng không có một người lớn nào, ngoại trừ anh. Anh đứng ở rìa vách đá cao, nhiệm vụ của anh là luôn sẵn sàng giữ chặt bọn trẻ, để chúng không rơi xuống vực.
Nhưng trong ước mơ kỳ lạ đó, có lẽ là sự hiện hữu của mong muốn tự do, muốn sống trong bình yên mà không cần lo nghĩ nhiều, và đặc biệt là bảo vệ những đứa trẻ vô tội.
Nhưng thực tế vẫn là thực tế, như Holden nói:
Điều đó thật là khắc nghiệt. Bạn không bao giờ tìm được nơi nào thực sự thoải mái và yên bình, vì không có chỗ nào như vậy. Dù bạn nghĩ rằng có, nhưng một khi bạn đến đó, vào lúc bạn không để ý, một ai đó sẽ bất ngờ viết lên “Đù má' trước mặt bạn. Bạn hãy thử xem đi. Tôi nghĩ rằng khi tôi mất, họ sẽ đặt tôi vào nghĩa trang, tôi sẽ có một tấm bia, trên đó viết “Holden Caulfield' sinh năm nào, chết năm nào, và dưới đó cũng sẽ viết một câu “Đù má'. Đó là điều chắc chắn, tôi nói với bạn.
Những lời của Holden có vẻ thô tục nhưng lại chứa đựng sự thật mà ta không dám nói ra, nó đến mức đôi khi khiến ta cảm thấy rụt rè.
Có lẽ vì xã hội như vậy đã làm cho Holden phản cảm với mọi thứ, cậu đã suy nghĩ về việc rời đi xa và lập kế hoạch cho tương lai. Nhưng Phoebe đã ngăn cản những ý định bỏ trốn của Holden, bởi vì thực sự, dù bạn đi đâu, cuộc sống vẫn như vậy, nhưng nơi đây không chỉ có những điều tồi tệ, còn có gia đình và tình yêu thương.
Có một trích đoạn mà tôi cảm thấy rất đúng:
Tuy vậy cái tốt nhất ở viện bảo tàng đó là mọi thứ luôn ổn định. Không gì thay đổi. Bạn có thể đến đó một trăm năm sau, và người Eskimo vẫn đang câu được hai con cá, những con chim vẫn bay về phía Nam, những con nai vẫn uống nước, và người da đỏ vẫn đang dệt mền. Không có sự thay đổi nào. Chỉ có bạn thay đổi. Không phải là bạn già đi hay gì cả. Không hẳn thế. Bạn chỉ thay đổi, đó thôi.
Mọi vật đều ổn định ở đó, chỉ có con người thay đổi theo thời gian. Sự thay đổi đó sẽ làm cuộc sống của chúng ta biến đổi và đôi khi dẫn chúng ta tới những khám phá mới. Đó chính là lý do tại sao thế giới thay đổi, cũng là do ta thay đổi.
Tuy nhiên, đôi khi bạn cũng thấy Holden rất cứng đầu và thiếu văn hóa khi mới 17 tuổi, cậu đã thử hút thuốc, đến quán bar và cố gắng uống rượu nhưng không thành công. Cậu thường xuyên chửi tục và đôi khi nghĩ đến tình dục, nhưng khi có cơ hội, cậu lại từ chối và chỉ muốn trò chuyện. Đặc biệt là những suy nghĩ về cuộc sống của cậu, có lẽ đó cũng là một mặt khác của Holden, bên ngoài cậu tỏ ra không quan tâm nhưng bên trong lại là sự non trẻ và một chút yếu đuối. Có thể nói rằng Holden vừa đáng trách, đáng tức giận nhưng cũng đáng thương và luôn chứa đựng những nỗi buồn. Nhưng tuổi trẻ là như vậy, ngông cuồng, nổi loạn, mơ mộng và có trái tim yếu đuối. Việc duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là sống hết mình.
Dù có vẻ ngoài lạnh lùng với những lời lẽ tục tĩu, thực ra trái tim của Holden đang cố gắng mạnh mẽ. Điều này hiện rõ khi Cậu ngồi trên đồi để nhìn xuống phía dưới sân bóng của trường 'Nhưng trận đấu, tôi không để ý. Tôi lên đó chỉ để cảm nhận rõ hơn rằng tôi đã từ bỏ mãi mãi cái trường chết tiệt này. Bị đuổi không lạ với tôi. Nhưng thực ra, tôi chẳng bao giờ nghĩ về việc phải rời đi. Tôi rất căm thù điều đó. Nhưng không một phút nào tôi nghĩ – đó là chuyện đáng buồn hay chẳng hơi đâu mà buồn. Nhưng mỗi khi chia tay với một nơi nào đó, tôi luôn cảm nhận mình đã thực sự đoạn tuyệt với cái nơi mình sắp sửa ra đi. Nếu không, tôi vẫn cảm thấy bứt rứt suốt'. Chia ly một nơi mà mình đã gắn bó, dù có những kỷ niệm vui hay buồn đều sẽ có sự tiếc nuối, nhưng Holden đang cố nói cho mọi người biết. Việc từ bỏ ngôi trường này chẳng hề ảnh hưởng gì đến mình. Hay đôi khi là những suy nghĩ lạc quan của Holden khi không biết nước trong hồ đóng băng sẽ làm sao. Cũng như ước muốn Bắt trẻ đồng xanh, tất cả tạo nên một Holden nổi loạn nhưng cũng rất đáng yêu và trong sáng.
Thiết nghĩ rằng, một tác phẩm hay chính là chạm đến được trái tim của bạn đọc. Mỗi người có một cách nghĩ riêng và đối với tôi, Bắt trẻ đồng xanh đã chạm đến trái tim tôi bằng những khía cạnh hết sức chân thực. Đừng cố bắt chước ai, hãy sống là chính mình, yêu bằng cả con tim và dám đứng lên nói ra những gì mình cho là đúng.
Tác giả: Phan Thị Nguyên - MyBook