Một bộ truyện ngắn đặc biệt của tác giả thế hệ 9x. Ánh Mai là một nhà văn nổi tiếng với tốc độ viết nhanh và tư duy sắc bén.
Tác phẩm của Ánh Mai không cần những thủ pháp nghệ thuật phức tạp. Mỗi câu chuyện là một cách để cô ghi lại những trải nghiệm và cảm xúc của mình.
Mặc dù sách mang tên 'Bố Chưa Khóc Bao Giờ', nhưng phần lớn là về tình yêu tuổi trẻ. Tuy chỉ có một câu chuyện về cha, nhưng nó cũng đề cập đến tình cảm gia đình.
Cuốn sách này khám phá nhiều khía cạnh của tình yêu. Cuối cùng, gia đình luôn là nơi chúng ta tìm được sự ấm áp và ủng hộ.
Dưới đây là ba truyện mà tôi ấn tượng nhất và cách chúng làm cho tập truyện thêm phong phú. Những ghi chú trước mỗi truyện là một gợi ý tuyệt vời cho câu chuyện.
Gió Thay Hướng (Ngày viết 07/05/2013)
Truyện 'Gió Thay Hướng' mở đầu cho cuốn sách với cách viết độc đáo, kết hợp lời tự sự của hai nhân vật chính để làm sâu sắc hơn cảm xúc và hiểu biết về họ.
Nhân vật chính của truyện cảm thấy áp lực thời gian ngày càng nặng nề, buộc phải sống một cuộc sống ý nghĩa hơn và dành thời gian cho gia đình.
Cuộc sống của nhân vật chính chỉ xoay quanh công việc, không có bạn bè, không có tình yêu.
Anh chàng gặp cô gái trong một tình huống khẩn cấp và cố gắng giúp đỡ cô, có lẽ bởi anh thấy mình trong cô.
Sau một thời gian, cô gái tỉnh dậy và họ có những khoảnh khắc thoải mái bên nhau, biểu hiện tình cảm dần dần hiện hữu.
- Không có gì, bạn hãy nói đi.
- Tôi đang đói… - cô ấy thì thầm.
Câu đầu tiên cô nói với người giúp đỡ của mình là thế sao? Cô không cảm thấy ngượng à? Rồi tôi nhớ ra. À, đúng vậy.
- Đừng quá yêu anh đấy!
- Tại sao vậy anh?
- Anh sẽ giúp em làm việc đó – Tôi đùa, kéo Ly đặt hai tay lên vai mình.
- Bạn đang làm gì vậy?
- Hãy ôm tôi đi.
Cô ôm tôi từ phía sau, đưa tay qua cổ tôi, vỗ nhẹ từ cổ xuống lưng. Trái tim của tôi đột nhiên trở nên mềm mại.
- Em thích điều này lắm. Cảm giác bình yên quá!
Câu nói đó khiến tôi im lặng, trong trái tim loạn nhịp, nhưng lại mang lại cảm giác yên bình.
Câu chuyện tình yêu sẽ luôn tuyệt vời nếu cả hai đều trung thực với nhau. Ly biết rõ đó là mối tình mà cô luôn khao khát: thời gian bên anh trôi chậm lại, cô muốn giữ anh mãi mãi trong cuộc đời. Nhưng anh chưa bao giờ nói yêu cô, không cam kết dù hành động của anh thể hiện sự trách nhiệm và tình cảm. Điều này làm Ly lo lắng, cô chưa bao giờ sợ mất anh như thế. Nhưng cuối cùng, cô tự nhủ, mọi thứ sẽ đến một cách tự nhiên, trong khi nước mắt lăn dài trên má:
Chúng tôi khác nhau quá nhiều, ngay cả trong cách cuộc sống chảy qua hai chúng tôi. Anh, giống như cơn gió ấy, có thể thoải mái vượt qua tôi mà bay đi.
- Anh cảm thấy thời gian của mình đang trôi qua dần dần, em à – Anh giơ tay để đón nhận những hơi thở của thời gian – Đó là thời gian đấy, đang chảy qua những kẽ tay này của anh.
- Hãy để em giữ lại cho anh.
Tôi nắm lấy bàn tay đó. Các ngón tay gắn chặt vào nhau, tôi muốn nó cứng hơn, nhưng không thể.
Ánh Mai luôn tiết lộ trước kết thúc của câu chuyện cho độc giả, nhưng cách thức đó rất tinh tế, chỉ có những người đọc chậm và suy nghĩ sâu mới cảm nhận được. Chỉ một câu chữ có thể liên kết và giải thích mọi chi tiết, làm rõ tất cả những phần mơ hồ từ đầu truyện. Một câu chữ ngắn gọn cũng đủ khiến độc giả bùng cháy trong cảm xúc:
Mỗi khi cố gắng lau sạch một vết thương cũ, lại cảm thấy đau lòng vì vết thương đã tồn tại quá lâu. Đột nhiên nhớ đến cốc nước anh làm rơi khi tôi nói đùa rằng tôi đang mắc một căn bệnh nghiêm trọng, tim tôi cảm thấy đau đớn. Đã có lúc ngốc nghếch nghĩ rằng nếu lúc ấy tôi không nói, liệu mọi thứ có thay đổi không, hoặc nếu tôi thật sự bị bệnh thay vì anh.
Tuổi trẻ của tôi vẫn đang trôi đi và sẽ chẳng bao giờ là của chúng ta, nhưng tôi và anh đã từng cùng nhịp đập tim, cùng một ước muốn. Điều đó không phải lúc nào cũng đẹp đẽ, phải không?
Cửa sổ nhà bên kia (26/02/2014)
Ừ, nói điều gì thì phải nói lại, không phải lúc nào câu chuyện cũng sẽ tiết lộ ngay từ đầu. Bạn biết đấy, tác giả của chúng ta là một cô gái sống trong cuộc sống không bình thường!
Lí do của câu chuyện này chỉ từ một điều nhỏ nhặt thôi: Tôi đang thèm ốc móng tay xào sả ớt. Và bất ngờ khi kể ra, tôi lại nhớ thêm ít bao tử chiên giòn và lẩu cá chấm mắm me. Nghe có vẻ nặng bụng đấy. Nhưng nếu bụng đã nặng rồi thì viết điều gì nhẹ nhàng cho đầu óc nhẹ nhõm đi.
Kiên và Khiết Anh là hàng xóm, chơi với nhau từ khi còn học cấp Hai. Vì quá thân thiết, đôi khi Kiên quên rằng Khiết Anh đã trưởng thành. Khiết Anh, với làn da đen và cặp kính dày cộm, thường đóng vai tư vấn tâm lý cho Kiên mà không nhận được bất kỳ sự đền đáp nào. Sự vô tư của họ đã dẫn đến vô số tình huống hài hước khi còn học sinh.
Hè lớp Sáu, tôi vô tình nghe được một cụm từ người lớn, và tò mò hỏi Khiết Anh. Có vẻ như Khiết Anh không biết nó là gì.
- Đợi một lát, có lẽ từ này chỉ có trong từ điển thôi.
Tiếng dép lẹt lẹt vào nhà. Chốc sau, Khiết Anh nhô ra, nhìn tôi với khuôn mặt ửng đỏ và biểu cảm kì lạ.
- Thôi, từ này không nên nói ra đâu. Giống như tên của Chúa tể Hắc Ám kia.
- Ghê quá ha? – Tôi sợ hãi.
Vậy là hôm sau đi học, tôi âm thầm cất một chiếc đũa vào cặp. Chúa tể Hắc Ám, có lẽ hắn sẽ bất ngờ tấn công. Lúc ấy, tôi sẽ dùng sức mạnh (mà tôi nghĩ vẫn còn) để đối phó, bảo vệ Khiết Anh và cả lớp.
Sau này lớn lên, tôi mới biết, Chúa tể Hắc Ám chắc chắn không thèm đụng đến một đứa trẻ đến mức cơ bản còn chẳng biết gì. Bố vỗ vai tôi cười khẩy vì thằng con ngớ ngẩn:
Ngày xưa, tôi không nhận ra rằng đứa bé đó là con gái.
17 tuổi, một độ tuổi mà con người không còn là trẻ con nhưng cũng không trưởng thành hẳn. Kiên đã trở thành một người đàn ông trưởng thành và là tấm gương cho các cô gái khác với vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ và những pha biểu diễn bóng rổ tài năng. Trái tim của anh chàng cũng đã xao xuyến trước ánh mắt và dáng đi lả lướt của một cô gái khác.
Ai đã đánh cắp tuổi thơ dậy thì của cậu mà giờ đây cậu không trở nên xinh đẹp hơn tí nào vậy?
Ở đâu khác chứ? - Khiết Anh trả lời, vẫn tập trung nhìn vào sách đại số. Nhưng tôi nhận ra rằng tai cô ấy đã đỏ lên.
Này cậu, An Hòa lớp bên cạnh trông xinh đẹp quá phải không? Trông dịu dàng lắm đấy - tôi nói, trong khi đồ thị hình sin đạt cực đại mơ màng.
Không biết đâu - Khiết Anh trả lời ngắn gọn.
Ồ, quả thật, cô bạn năng động, nhà khoa học thiên tài của tôi lại nói 'không biết'. Một điều hiếm có trong hành trình tình bạn của chúng tôi. Nhưng lúc đó, tâm trí tôi đơn giản đến nỗi đã 'phiên mã' và 'dịch mã' hai từ 'không biết' thành ý nghĩa như này:
- Cậu thật sự không biết về cô ấy đúng đấy. Mai đi học, tớ sẽ chỉ cho cậu - tôi phấn khích nói.
Người ta thường nói rằng tuổi trẻ là thời điểm nồng nhiệt vì họ thường không nhận ra giá trị của những gì mình đang có cho đến khi chúng không còn nữa. Mải mê trong mối tình mới với cô bạn xinh đẹp An Hòa, Kiên không hề tự hỏi tại sao Khiết Anh lại thấy lạnh lùng trước tình yêu của cậu, hoặc những lúc cậu phát hiện ra cô ấy khóc trong im lặng. Chỉ khi biết rằng Khiết Anh sắp đi du học xa, Kiên mới hiểu được những gì sẽ xảy ra khi cô bạn của mình rời xa mãi mãi. Bài học trở nên khó khăn hơn và thức ăn trong căn tin cũng trở nên kém chất lượng. Chia sẻ với bạn gái cũng không dễ dàng, bởi vì cậu không thể tự do kể về những ngày học buồn tẻ, hoặc sự khao khát cuối cùng trong đĩa ốc sa tế mà cậu mong chờ, khi cậu vẫn phải giữ hình tượng 'hot boy bóng rổ' trước mặt cô ấy.
Thỉnh thoảng, tôi lại ghé qua căn phòng nhỏ có cửa sổ gỗ, gõ nhẹ nhàng vài tiếng. Trong giây lát, tôi nhận ra Khiết Anh ở đây, Khiết Anh ở đó, và Khiết Anh ở đó nữa. Tất cả đều là kỉ niệm của chúng tôi. Khiết Anh đã từng nói rằng khi một cô gái xuất hiện và tôi cảm thấy an yên trong tình cảm với cô ấy, điều đó có nghĩa là...
Ồ, thế à? Điều đó có nghĩa là gì nhỉ?
Tôi chưa từng thấy bố khóc bao giờ. (16/03/2015)
Trong bộ sưu tập truyện ngắn cuối cùng mà tôi muốn chia sẻ với các bạn, có một tập truyện ngắn có tên giống với tên của Ánh Mai: “Bố chưa từng khóc”. Câu chuyện này kể về cuộc sống của nhân vật chính, tự xưng là “tôi”, với những suy nghĩ khác nhau về mối tình đầu. Người đi cùng cô trong hành trình này là bố cùng với người bạn thân đóng vai trò là người đưa tin đáng tin cậy. Đối với cô gái, bố là người đàn ông dịu dàng nhất mà cô từng biết, luôn quan tâm và yêu thương cô qua từng cử chỉ nhỏ nhất.
Trời mưa nhiều những ngày gần đây, bố thường mang theo đôi dép để đón chúng tôi thay vì giày da. Cảnh tượng khi ra về, có một người đang chờ đợi chúng tôi với chiếc áo mưa đen và mũ bảo hiểm khiến tôi cảm thấy bình yên.
- Bố đã chờ lâu chưa? Bố có ướt không? – tôi hỏi.
Bố không trả lời, chỉ im lặng đưa mũ qua cho tôi. Im lặng kéo dài suốt quãng đường, cho đến khi dừng xe đón em bé. Về nhà, tôi cởi bỏ chiếc áo len ướt và đi vào phòng tắm. Độ ẩm từ nước nóng làm mờ tấm gương. Tôi ngâm mình trong không gian ấm áp đó, quên đi bố đang đứng ngoài và liên tục hắt xì.
Giống như nhiều nữ sinh khác, cô gái cũng cảm thấy rung động trước một chàng trai nổi tiếng là “kỳ dị” trong lớp. Chỉ cần bắt gặp ánh mắt, nụ cười từ anh chàng cũng đủ khiến trái tim cô gái rụng rời. Bất chấp cảnh báo từ người bạn thân, cô gái vẫn tin rằng “hoàng tử” của mình rất đáng yêu và chỉ có mình cô nhận ra. Quả thật, đó là một mối tình học trò, nở rộ và tan vỡ quá nhanh chóng!
Những ngày sau đó, tôi gặp khó khăn để kiềm chế bản thân không quay lại nhìn về phía bàn cuối. Tôi cảm thấy hạnh phúc dâng trào và căng tràn bên trong mình. Cuối buổi, khi đứng đợi phụ huynh đến đón, tôi gặp anh ấy sau giờ tập thể dục. Mặc dù mồ hôi đọng trên trán, nhưng giọng điệu của anh vẫn tràn đầy hứng khởi và niềm vui:
- Cậu đợi bố à?
- Ừ, làm sao cậu biết vậy?
- Vì tớ thấy mãi thôi.
- Thấy tớ à? – tôi nhìn xuống đất.
- Mỗi ngày đều thấy cậu đứng đây, trông lúng túng quá đi – cậu ấy chọc vào trán tôi rồi bỏ đi.
Trong khi vẫn cảm thấy luyến tiếc vì bị từ chối trong tình yêu, tâm trạng cô gái càng trở nên tồi tệ hơn khi nhận ra sự khác biệt giữa bố và mẹ. Bố thường mang đến cho hai chị em thỏi socola tự làm, nhưng chỉ khi không có mẹ. Các bữa ăn gia đình trở nên căng thẳng hơn khi mẹ luôn nhìn bố với ánh mắt trách móc, trong khi bố lại lạc quan trong men rượu. Cô gái cũng đã gặp người phụ nữ bạn của bố, người đã từng là tình cũ của bố trước khi gặp mẹ cô. Tuy nhiên, thay vì đó, bố đã quyết định chôn sâu những kí ức xưa để bảo vệ hạnh phúc hiện tại. Và tôi nghĩ rằng, không phải ai cũng đủ can đảm và dũng cảm như thế.
Cô ấy, một kí ức đã phai nhạt. Dù giờ đây cô ấy hiện hữu trong tương lai, cha không thể mù quáng đặt bản thân trên hết mà quên đi gia đình. Cha không coi đó là sự hy sinh. Khi có mẹ và các con ở bên, cha cảm thấy mình được hưởng nhiều hơn là mất.
Cách viết của Ánh Mai vô cùng độc đáo. Dù câu chuyện có đến đâu phức tạp, dưới ngòi bút của cô ấy, chúng trở nên nhẹ nhàng và mơ mộng như làn gió thoáng qua. Những câu chuyện nhẹ nhàng nhưng lại không bao giờ bay đi mất mà luôn vẫn lưu lại trong tâm trí của người đọc, không thể phai nhòa. Ánh Mai còn sáng tác một câu chuyện ngắn về ma rất đặc biệt đấy nhé, mọi người hãy đón đọc để thử sức mình, liệu họ có hiểu hết cốt truyện ngay từ lần đọc đầu tiên hay không!
Tác giả: Ngọc Thanh - MyBook