19/12/2017, nam ca sĩ tài năng Hàn Quốc Jonghuyn (SHINee) đã tự vẫn vì trầm cảm. Câu chuyện của Jonghuyn gây ra sự đau lòng, tiếc nuối sâu sắc và hơn thế nữa là một cảnh báo mạnh mẽ, bởi số lượng người tự tử hàng năm vì trầm cảm ngày càng tăng. Cùng với sự phát triển bùng nổ, cuộc sống hiện đại cũng đang kéo con người vào vòng quay hối hả và đơn điệu. Trong vòng quay đó, có người vội vã tiến lên, có người buông xuôi và từ bỏ...
Nhưng cũng có những người nhận ra sự trống trải lạnh lẽo đang từng ngày chiếm lấy tâm hồn mình, khao khát tìm lại bản thân của mình. Và Phương Thu Thủy là một trong số những người đó. “Bước chân theo dấu mặt trời”, cuốn sách mỏng manh hơn 300 trang mà bạn đang nắm trên tay, chính là lời kể của Phương Thu Thủy về chuyến đi tới Ấn Độ, về hành trình cô đi tìm lại bản ngã của mình. Lý do bạn nên đọc “Bước chân theo dấu mặt trời”
Đây không phải là cuốn sách nói về tôn giáo, không phải là hướng dẫn du lịch cho những ai muốn thám hiểm Ấn Độ, cũng không phải một bài giảng đầy triết lý sống sâu xa. “Bước chân theo dấu mặt trời” đơn giản là cách Phương Thu Thủy mở lòng bằng những lời viết để 'trả ơn' như cô chia sẻ:
Tôi đã chọn cách mở lòng bằng từng chữ viết và cuốn sách này là để 'trả ơn' cho những con đường tôi đã đi qua, những người tôi đã gặp gỡ, những bài học tôi đã học được trong cuộc đời... mặc dù biết rằng tôi không bao giờ có thể trả hết những tình cảm.
Vì thế, điều mà cuốn sách mang lại không chỉ là vẻ đẹp văn hóa của Ấn Độ, những bài học mà tác giả thu nhận được qua những trải nghiệm, qua những lời dạy của các thầy thiền, mà còn là lòng dũng cảm. Tôi tin vậy. Dũng cảm để nhận ra những cảm giác trống trải ngày càng nhiều trong tâm hồn giữa cuộc sống vội vã hàng ngày, dũng cảm để rời bỏ sự ấm áp của gia đình, dũng cảm để đối mặt với thế giới bí ẩn nhưng nguy hiểm bên ngoài kia, và cuối cùng là dũng cảm để tìm kiếm lại bản ngã thực sự của mình, dũng cảm để sống một cách đích thực.
Một quyển sách nhỏ có lẽ không thể hoàn toàn thay đổi cuộc đời bạn, hoặc làm cho bạn trở nên tốt hơn rất nhiều, nhưng chắc chắn nó cũng sẽ giúp bạn sống chậm lại một chút, sống tốt hơn một chút, và điều đó chẳng phải là điều quý giá sao?
Nếu bạn muốn thoát khỏi sự nhàm chán, từ bỏ việc lặp đi lặp lại những công việc buồn tẻ, hoặc thoát ra khỏi những vòng lặp lạnh lùng của cuộc sống mà không biết làm như thế nào và bắt đầu từ đâu, thì “Bước chân theo dấu mặt trời” có thể sẽ là một gợi ý tốt cho bạn.
Tóm tắt nội dung
Phần I:
Có những ngày bất chợt giấc mơ thuở nhỏ bỗng tỉnh lại trong tôi với muôn vàn câu hỏi chưa được giải đáp luôn ám ảnh hàng ngày, làm cuộc sống bình thường của tôi trở nên lắm khó khăn. Từ lúc đó, tôi nhận ra rằng mình đang chuẩn bị bước vào một con đường hoàn toàn mới, một con đường dẫn tới bản ngã thực sự của mình.
Phần này khơi gợi cho người đọc hiểu lý do tại sao một cô gái với cuộc sống có vẻ không gì có thể tốt đẹp hơn: có một gia đình hạnh phúc với người chồng - người cũng là tình đầu của mình, có một công việc mà mình đam mê với mức thu nhập đủ để đáp ứng những nhu cầu cá nhân, nhưng vẫn cảm thấy hoang mang với những khoảng trống trong tâm hồn và quyết tâm tìm kiếm sự giải thoát ở Ấn Độ.
Chương 1: Động đậy tại bàn làm việc
Những câu hỏi chưa được giải đáp
Một ngày, một cô gái sinh ra ở Huế, mơ mộng và thơ ngây, lớn lên ở vùng đất Quảng Trị nắng gió tự hỏi mình sống như thế nào: bắt đầu một ngày làm việc với máy móc vô cảm, kết thúc một ngày bằng cách chạm ngón tay vào máy chấm công, nghe tiếng “Thank you!” vang lên lạnh lùng, rồi quay về nhà, hòa mình vào dòng người náo nhiệt. Cô đầy băn khoăn.
Chúng ta vội vàng quá phải không? Vội vàng chạy trước mặc cho không biết trước mặt có gì đang đợi. Chúng ta vội vàng và bất cẩn.
Liệu tôi đã biết cách yêu thương đúng không?
Ở nơi làm việc quen thuộc, khi chiếc máy in ở công ty gặp sự cố, làm chậm tiến độ công việc, tác giả tự hỏi: “Nếu tôi có thể không nổi giận với một cái máy thì tại sao lại nổi giận với một con người? Liệu tôi có phải làm ra sự ưu ái với cái máy hơn không? Liệu tôi có phải làm ra sự thương yêu với cái máy hơn không? Câu trả lời chắc chắn là “không” rồi. Thế thì tại sao?”
Bỗng dưng tôi nhận ra, những chiếc iPhone, iPad, Audi, SH... được trân trọng để tránh trầy xước trong khi con người lại bị “trầy xước”, bị tổn thương bởi cách chúng ta đối xử với nhau và với bản thân. Con người sinh ra để yêu thương, máy móc sinh ra để sử dụng. Không lẽ lại ngược lại chăng?
Những giấc mơ dài ngắn
Những giấc mơ lướt qua khiến cô phải nghĩ về thời gian, về những việc cô đang làm.
Những bức tranh vẫn dang dở nằm trên khung cửa mà tôi vẫn chưa thể hoàn thiện thêm màu. Những kỷ niệm của ngày xưa vẫn trôi đi một cách lặng lẽ trong lòng nhớ. Những giai điệu chưa kết thúc, những bài thơ chưa được đặt tên. Những lời hứa mà tôi chưa thể thực hiện. Những vội vã, những giận hờn yêu thương, những chia sẻ, những lo toan, những ích kỷ... liệu đã đủ cho cuộc sống của tôi và mọi người chưa?
Cuối cùng, Phương Thu Thủy quyết định rời công ty vào một ngày cuối tháng để chuẩn bị cho hành trình tới vùng đất Ấn Độ bí ẩn và mang theo ước mơ của mình.
Chương 2: Ladakh - vùng đất của những linh hồn phiêu lưu
Đột nhiên, những điều kỳ diệu đến khi tôi dám buông bỏ những gì trước đây đã từng giữ lại. Ai đó từng nói: “Buông cái tốt thì cái tốt hơn mới đến.” Đúng vậy, chỉ khi ta buông tay những gì đang nắm giữ, mới có cơ hội chào đón những điều tốt đẹp hơn.
Tác giả đến Ấn Độ, chọn vùng Ladakh vì sẽ có pháp hội do Dalai Lâm chủ trì, nơi được gọi là “thiên đường ẩn giấu” hay “Shangri-La cuối cùng” của Ấn Độ. Tuy nhiên, để đến “thiên đường cuối cùng” đó, cô phải đi qua ‘địa ngục”, nơi được gọi là vùng đất mà mỗi 20 phút lại có một vụ cưỡng hiếp. Cô liên hệ với một người bạn ở Ấn Độ - anh Sachin, sắp xếp một lộ trình: cô sẽ bay tới Mumbai, từ đó đón xe về nhà Sachin ở Pune để nghỉ một ngày rồi bay chặng nội địa đến Ladakh. May mắn, cô còn đăng ký ở homestay với gia đình bác Tashi ở Saboo. Sau khi quyết định “liều mình”, cô bắt đầu hành trình tới Ấn Độ, nơi mà dù “một mình cô cũng không cô đơn”.
Đất mẹ Ấn Độ mở rộng vòng tay đón nhận những người con như tôi trên con đường tìm kiếm bản thân. Tôi đã đến Ladakh, nơi được gọi là tiểu Tây Tạng, và ngày mai tôi sẽ tham dự pháp hội, thấy ngài Dalai Lama bằng mắt mình, và sẽ...
Cô gái Việt rong chơi ở miền xa lạ, trước vẻ đẹp bí ẩn của vùng đất này. Đường về nhà uốn khúc như khuỷu tay giữa những dãy núi đá trơ trọi, nắng chiều len lỏi vào đỉnh tuyết dãi dầu như những chiếc răng cưa tạo nên khung cảnh ma mị. Nghe trong gió những âm thanh bí mật vang vọng giữa dãy Himalaya và Karakoram với sông Zanskar và sông Indus cắt qua các thung lũng, vùng đất này luôn là thiên đường cho những tâm hồn phiêu lưu.
Đặc biệt, mục đích của cô gái Việt trong chuyến đi này là đến với Ấn Độ, để giải thích những khoảng trống trong tâm hồn. Vì vậy, điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong cô là những lời giảng về lòng từ bi.
Tôi không nhớ hết những điều Ngài giảng, chỉ nhớ được cảm giác xúc động mạnh mẽ khi nghe về tình yêu thương cùng lòng bi mẫn của một tu sĩ Tây Tạng đã trả lời phóng viên sau khi trải qua nhiều gian khổ, bắt, tra tấn, vượt qua nguy hiểm để đặt chân đến Nepal:
Trong chuyến hành trình đầy nguy hiểm và gian khổ, gần như đối diện với cái chết, tôi có sợ không? Điều gì khiến tôi lo sợ nhất?
Có, tôi sợ. Điều khiến tôi lo sợ nhất là mất lòng từ bi đối với những kẻ đã gây tổn thương cho tôi và cộng đồng của tôi.
Nỗi lo sợ là mất lòng từ bi đối với kẻ thù.
Tôi bắt đầu rơi nước mắt như một đứa trẻ, tự hỏi liệu có thể yêu thương mọi người mà không phân biệt.
Trong hành trình khám phá Ấn Độ, tôi tới thăm Mandala cát và hồ Pangong. Hồ Pangong có nước trong vắt, màu xanh kỳ lạ và hấp dẫn.
Cuối cùng, Thu Thủy phải nói lời tạm biệt với Saboo và bác Tashi, những người Ấn xa lạ tốt bụng đã giúp đỡ cô suốt thời gian qua. Cô học được rất nhiều bài học quý giá.
Đừng bao giờ mất đi niềm tin vào con người và thế giới chỉ vì một số thất vọng trong cuộc sống.
Chương 3: Khi phải nói lời tạm biệt
Đã đến lúc quay về nhà. Những nơi tôi đi qua vẫn đọng lại những nụ cười, những cái bắt tay chặt và hơi ấm. Những kỷ niệm không thể giữ chân tôi lại. Liệu tôi sẽ bao giờ trở lại nơi nhận được những sự chào đón ấm áp như vậy?
Đã đến lúc quay về nhà, nhưng tâm trí tôi lại nghĩ về những gì tôi đã để quên ở Pune?
Sắp trở về Việt Nam, quay lại cuộc sống hàng ngày, những gì sẽ còn đọng lại trong tôi? Chuyến đi như một giấc mơ, những hình ảnh phai nhạt, những duyên phận nhẹ nhàng. Tất cả là định mệnh hay chỉ là sự tình cờ? Hai lần đặt chân đến Ấn Độ, cả hai lần đều cảm thấy lạc lõng và bất an, nhưng khi rời đi, tôi lại bật khóc. Vẫn có điều gì đó không thể giải thích, dù cố gắng nhưng không thể hiểu rõ. Chỉ biết rằng tôi sẽ quay lại, để tìm câu trả lời cho những câu hỏi chưa có đáp án.
Phần II:
Chương 4: Nơi lưu trú trên đất của những sự vô thường
Phương Thu Thủy đã sớm thực hiện lời hứa của mình, quay trở lại Ấn Độ trong một chuyến đi dài ngày. Cô quyết định ghé qua Pondicherry, nơi vừa trải qua một trận lũ lịch sử. Dù không phải ai cũng đi du lịch đến những nơi sau thiên tai để nhìn thấy cảnh hoang tàn, đổ nát, đau thương, dịch bệnh và hiểm nguy. Không ai cả! Nhưng cô gái Việt Nam ấy nhận ra: “Tôi không phải là ai khác, tôi là chính tôi.”
Tại đây, cô có cuộc gặp gỡ thú vị với Raj - một người đàn ông Ấn nói tiếng Việt. Sau một bữa ăn ấm áp với Raj và chị Elisabeth, cô nhớ đến gia đình của mình, nhớ đến Dương - người chồng luôn tin tưởng cô có thể bay cao. Cô nhớ lại những lời yêu thương của Dương.
Ngày hôm sau, cô trở lại Bodh Gaya. Trên chuyến taxi đã đặt trước, nhìn ra khung cảnh lạ lẫm của vùng đất này, cô nghĩ về người lái taxi và lo lắng cho những người nghèo đói ở bên ngoài. Cô tự hỏi nhưng không thể trả lời được. Khi hoàng hôn buông xuống và bóng tối phủ lên, “những nguyên tắc sáng tỏ của một nền văn minh dường như đã mất trong bóng tối, khiến con người sống trong niềm tin mù quáng.”
Cuộc sống có công bằng hay không? Có thể công bằng theo một cách mà con người không thể nhìn thấy bằng đôi mắt thường?
Khác với kế hoạch ban đầu, cô quyết định ở lại Bodh Gaya thêm một thời gian. Tại đây, cô trải qua những ngày bình yên tại một ngôi chùa Bangladesh. Mỗi buổi sáng, cô bắt đầu ngày mới bằng cách nhắm mắt và để tâm trí trôi dạt trong sương sớm, sau đó chuẩn bị những ngọn đèn và lang thang trong đền Đại giác, quanh gốc bồ đề. Không chỉ vậy, cô còn thưởng thức trà sữa và những món ăn đặc trưng tại phố chợ, thăm những ngôi chùa xung quanh Bodh Gaya và đi dạo trong cánh đồng lúa thơm mùi đất trời.
Tiếp theo trong hành trình, cô đến New Delhi. Tại ga tàu, cô nhận được sự giúp đỡ tận tình từ một chàng trai tên Vikas. Tại New Delhi, cô đến thăm Taj Mahal - nơi ghi chép câu chuyện tình yêu vĩnh cửu. Taj Mahal diễm lệ và tuyệt vời. Người thi sĩ Tagore khi đứng trước lăng mộ này cũng phải thốt lên: “Đây là một bài thơ được chạm khắc trên đá cẩm thạch”. Người dân Ấn Độ, theo tinh thần của Tagore, gọi Taj Mahal là “bài thơ tình yêu vĩnh cửu”. Câu chuyện tình yêu giữa hoàng đế Shah Jahan của đế quốc Mogul và Mumtaz Mahal vẫn được truyền miệng đến ngày nay.
Rời Taj Mahal, Phương Thu Thủy tiếp tục hành trình của mình. Đến một vùng đất xa lạ một mình không hề dễ dàng, những nguy hiểm luôn rình rập. Và lần này, cô phải đối mặt với nó. Trên đường đến nhà anh Sanjay, cô gặp một người đàn ông trung niên. Hắn liên tục nói “Xin chào cô gái” một cách vô hồn, với đôi mắt trắng to nhìn chòng chọc vào cô. May mắn là hắn không làm gì cô. Vượt qua nỗi sợ hãi trong bóng tối, cùng sự giúp đỡ của một người xa lạ tốt bụng, cô được anh Sanjay đón.
Ở nhà của Sanjay, cô được gọi là “Nước”, được tiếp đón nồng hậu như một thành viên trong gia đình. Sanjay dẫn cô đến một ngọn đồi, nơi cô có thể nhìn thấy những dãy núi hùng vĩ hiện ra sau lớp sương mù mờ ảo. Có lẽ trong cuộc sống cũng vậy, có những điều rõ ràng, hiển nhiên trước mắt nhưng chúng ta không thể nhìn thấy được vì đã bị che khuất bởi màn sương mỏng manh?
Phần III:
Chương 5: Chạm vào giấc mơ
Ai dám khẳng định rằng trong cuộc đời không có phép màu? Tôi tin vào điều ngược lại. Phép màu không phải là miết tay vào cây đèn thần và thần đèn ban cho tôi ba điều ước hay đại loại thế. Phép màu sẽ xuất hiện khi tôi luôn tin tưởng, nỗ lực hết mình để dấn thân vào con đường đã chọn. Nếu đôi chân không bước đi thì dù có mơ ước mạnh mẽ đến đâu, có lẽ giờ này tôi vẫn đứng yên tại chỗ, không thể chạm tới giấc mơ.
Phương Thu Thủy tiếp tục hành trình khám phá bản thân, giải quyết những bí ẩn đã được giữ chặt từ khi biết mình chỉ là một khách trọ trong thế giới vô thường. Cô tham gia khóa thiền Vipassana. Tại đây, cô như đắm chìm trong giấc mơ, tìm kiếm những câu trả lời cho những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Sau khi hoàn thành khóa thiền, cô quyết định ở lại tình nguyện ở thiền viện, trở thành một người phục vụ.
Chương 6: Những món quà vô hình khi chia tay
Mọi điều không phải là sự ngẫu nhiên, cũng như may mắn không đến tình cờ.
Đã đến những ngày cuối cùng của hành trình, câu hỏi cũng đã tìm được lời giải. Cô sẽ quay về Việt Nam. Những khoảnh khắc trống rỗng trong cô đã được lấp đầy bởi những trải nghiệm, những bài học từ thầy, từ những người xa lạ ở vùng đất kỳ diệu của Ấn Độ.
Những món quà vô hình mà tôi đã nhận được trong hành trình này đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời mà không gì có thể thay thế. Chỉ còn chốc lát nữa, máy bay sẽ cất cánh, đưa tôi rời bỏ Ấn Độ một lần nữa và hứa hẹn sẽ trở lại Ấn Độ một ngày không xa.
Lời kết
“Bước theo dấu ánh nắng” là hành trình của người dám đi, dám mơ ước. Cuộc đời con người rộng lớn đến đâu, tại sao chúng ta lại giữ mình trong những con đường quen thuộc, tại sao lại tự hạn chế bản thân trong những giới hạn của cuộc sống hàng ngày. Có thể có nhiều lý do, nhưng cuối cùng, để đi chẳng phải chỉ cần bắt đầu thôi sao?
Tác giả: Thu Thảo - MyBook