“Cô gà mái xổng chuồng” là một tác phẩm mà tôi hy vọng mọi người sẽ đọc. Những chi tiết nhỏ, đáng yêu trong trang sách mang lại cảm giác bình yên giữa cuộc sống ồn ào này. Đôi khi, tôi cảm thấy lòng mình yên bình với những điều chân thực nhất được tái hiện qua những nhân vật của cô Sun-mi. Tâm hồn gặp gỡ tâm hồn, tạo ra một sự đồng cảm đặc biệt.
Bây giờ, tôi hiểu tại sao cuốn sách “Cô gà mái xổng chuồng” lại trở thành một trong những tác phẩm được yêu thích nhất trong văn học thiếu nhi Hàn Quốc. Nhưng có lẽ, nó còn đặc biệt hơn nhiều khi không chỉ dành cho trẻ em mà còn dành cho tất cả những ai đã trải qua những thời kỳ đẹp nhất trong cuộc đời. Những kỷ niệm đáng nhớ...
Ngay từ những dòng đầu tiên của “Cô gà mái xổng chuồng”, tôi đã bị cuốn hút bởi câu văn tinh tế của tác giả Hwang Sun-mi. Lời tựa đầy ý nghĩa của cô ấy khiến tôi cảm thấy một phần bình yên, một phần đau lòng. Và hai cảm xúc đối lập đó đã dẫn tôi vào thế giới của cô gà mái Mầm Lá.
Mầm Lá, một con gà nuôi trong một nhà máy, mơ ước một ngày nào đó được ấp trứng của mình. Nhưng điều đó không dễ dàng khi trứng của cô luôn bị lấy đi, thậm chí quả trứng gần nhất cô đẻ ra cũng không có vỏ. Nhìn thấy quả trứng không vỏ đó bị Chó già liếm sạch, cô gà mái nhỏ quyết định rằng cô sẽ không đẻ trứng nữa.
Và rồi một ngày, Mầm Lá được thả tự do trong một hố chứa những con gà đã chết. Mầm Lá giành lại tự do nhưng khó khăn vẫn chưa dứt phát trong ánh nhìn tinh quái của Mụ Chồn bẩn. Và cuối cùng, mụ Chồn chính là nguyên nhân của những cuộc chạy trốn của mẹ con Mầm Lá.
Tôi đã đọc cuốn sách này một mạch, chỉ trong một buổi tối, và sau đó tôi hối tiếc vì không đọc nó sớm hơn và vì sao nó lại kết thúc quá sớm. Mọi thứ trong câu chuyện đều rất đẹp, dù cuộc sống tự do của Mầm Lá không hề mịn màng như tưởng tượng. Nó đầy những khó khăn, vất vả. Nhưng có lẽ, với Mầm Lá, đó chính là cuộc sống mơ ước so với việc sống trong những bức tường giam giữ. Và Mụ Chồn, mặc dù có xấu xa nhưng cũng đẹp vì mụ là mẹ. Mụ đẹp trong vai trò của một người mẹ, người mẹ hi sinh tất cả vì con cái.
Giống như bất kỳ người mẹ nào trên thế giới, Mầm Lá bé nhỏ từng trở nên trưởng thành hơn. Đúng vậy, cô gà mái bé nhỏ ấy phải trưởng thành để chăm sóc Đầu Xanh bé nhỏ. Đầu Xanh... đứa con cô mong đợi. Nhưng nó không phải là con của cô. Nó biết bơi, đúng. Nó biết bay, đúng. Và nó thích những điều đó vô cùng. Mầm Lá là con gà. Mầm Lá không biết bơi, và bay cũng không thành thạo. Do đó, cô đã dũng cảm 'trả lại' Đầu Xanh cho những gì đã thuộc về nó. Sau tất cả những gì đã làm cho con, từ việc ấp trứng thay cho mẹ sinh, từ việc đưa con đến nơi an toàn bất chấp sự truy đuổi của bác Chó già hung dữ, cho đến việc trốn chạy tránh ánh mắt đáng sợ của mụ Chồn,... cô chẳng lòng nào để xa đứa con của mình, Mầm Lá ơi!
Không, không hề. Mầm Lá làm như vậy cũng vì Đầu Xanh. Cô trả lại cho Đầu Xanh những gì nó xứng đáng nhận.
Trong suốt cuộc đời, cô đã chạy trốn khỏi mụ Chồn. Nhưng cuối cùng, cô lại làm mọi thứ để tránh mụ Chồn. Có lẽ trái tim của những người mẹ đã gặp nhau, mang lại cho nhau những cảm xúc chân thành dù trước đây họ có là kẻ thù. Vì, con cái...
“Cô gà mái xổng chuồng” không chỉ là minh chứng sống về sự tồn tại, mà còn là câu chuyện về nhiều nghĩa cử cao đẹp trong cuộc sống. Như việc Vịt Trời giúp đỡ Mầm Lá mặc dù họ không có mối quan hệ gì với nhau, buộc Vịt Trời phải làm như vậy. Có những điều nhỏ nhặt nhưng lại có thể làm lòng ta ấm áp vô cùng.
Với câu từ đơn giản, ngắn gọn nhưng sâu sắc, Hwang Sun-mi đã tạo nên một câu chuyện tuyệt vời. Từng câu, từng chữ như chạm vào lòng người đọc. Một chút đáng yêu, dễ thương kết hợp với một chút nuối tiếc, đau lòng.
“Cô gà mái xổng chuồng” là cuốn sách mình hy vọng mọi người cũng sẽ đọc. Những điều nhỏ nhặt, đáng yêu trong trang sách sẽ khiến mình cảm thấy bình yên giữa cuộc sống ồn ào này. Và đôi khi, mình cảm thấy lòng này trở nên yên bình hơn với những điều chân thực nhất được tái hiện qua các nhân vật của cô Sun-mi. Trái tim giao cảm với trái tim, sự đồng điệu trong tâm hồn.
“Tất nhiên con phải đi rồi. Con không nên ở lại đây, mà nên đi theo bầy đến một thế giới mới xem có gì hay không? Nếu mẹ biết cách bay, mẹ cũng sẽ không bao giờ ở lại đây. Con ơi, nếu mẹ không thể thấy con nữa, mẹ sẽ sống như thế nào, nhưng việc con ra đi là điều đúng đắn. Con hãy đi và trở thành một con vịt canh gác. Không ai có thể có đôi tai nhạy bén như con đâu.”
“Con không đi đâu.”
Đầu Xanh chôn đầu vào cánh của Mầm Lá như chuẩn bị khóc.
“Hãy làm điều mà con muốn, con ạ. Điều đó là gì, con hãy tự hỏi lòng mình.”
Nguồn tài liệu: https://goo.gl/7ShvcN